Cảm Xúc Tràn Đầy

Chương 3: Cảm ơn

Chúc Lam Hành lễ phép gật đầu với Vưu Điềm, rồi nhanh chóng leo lên ghế và ngồi ngay ngắn trước khi cô gái cúi người xuống giúp mình.

"Cảm ơn anh trai ạ, cảm ơn chị gái ạ."

Đứa bé này được giáo dục tốt thật đấy.

Vưu Điềm và Lộc Chiếu Viễn trao đổi ánh mắt.

Vưu Điềm đi về phía sau quầy bar tạm thời thay ca cho Lộc Chiếu Viễn, còn Lộc Chiếu Viễn thì ngồi xuống đối diện Chúc Lam Hành.

"Bạn nhỏ ơi..."

Thiếu niên 17, 18 tuổi có ngũ quan sắc sảo rõ ràng, giữa đuôi mày khóe mắt đều toát lên vẻ bất cần, khiến người ta có cảm giác cậu như một cơn gió không thể bị trói buộc. Cho đến khi cậu khẽ cụp mắt xuống, vẻ ngông nghênh trên gương mặt bỗng trở nên dịu dàng, làn gió ấy mang theo chút mềm mại phả vào mặt.

"Đừng sợ, an toàn rồi."

Chúc Lam Hành khẽ cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi chút phức tạp trong đáy mắt.

Anh nhận ra người này, hôm nay anh đến đây cũng chính là vì người này.

Bàn tay đang buông thõng của anh khẽ nâng lên, chạm vào một sợi dây chuyền trên cổ tay.

Sợi dây chuyền màu bạc, phía trên có một mặt dây chuyền hình thiên thần đang mỉm cười. Khi ngón tay chạm vào đôi cánh đang dang rộng của thiên thần, một màn hình ảo cỡ tấm danh thϊếp hiện ra, lơ lửng trên cổ tay anh.

Một màn hình nhỏ mà ngoài anh ra, không có bất kỳ ai khác có thể nhìn thấy.

Lộc Chiếu Viễn vẫn đang nói, lời an ủi đơn giản quá mức yếu ớt, cậu cố gắng đi sâu hơn: "Nói ra thì có lẽ nhóc không tin, nhưng hồi anh bằng tuổi nhóc, cũng từng bị bọn buôn người lừa bắt đi đấy."

"Em tin ạ." Chúc Lam Hành đáp lời.

"Vậy thì tốt." Lộc Chiếu Viễn khựng lại một chút, rồi nhanh chóng cười nói: "Lúc đó, anh cũng sợ hãi như nhóc bây giờ vậy. Là một anh trai khác đã kịp thời phát hiện, vài ba câu đã lừa được bọn buôn người và cứu anh. Anh trai đó cứu anh, anh cứu nhóc, đợi nhóc lớn lên, giỏi giang lợi hại rồi, biết đâu sẽ gặp một đứa trẻ đang gặp nguy hiểm, cần nhóc giúp đỡ... Giống như một cây gậy tiếp sức vậy, mọi người cùng truyền tay nhau, có phải rất thú vị không?"

Chúc Lam Hành im lặng lắng nghe xong, khẽ "Vâng" một tiếng, rồi mỉm cười nhẹ.

"Thú vị lắm ạ, cảm ơn anh ạ."

"Có gì đâu mà cảm ơn." Lộc Chiếu Viễn đặt tay lên đầu Chúc Lam Hành, thân mật xoa nhẹ.

Không phải lời cảm ơn bây giờ, mà là lời cảm ơn suốt 12 năm qua.

Cảm ơn cậu, vì đã cho tôi khôi phục lại ánh sáng.