Đêm đầu đông, mưa trút xuống thành Kỳ Vũ như trút giận, từng hạt nước lạnh lẽo đập lên mặt đất đá xanh, bắn tung tóe như máu rơi. Trong màn sương mù ẩm ướt, một cỗ xe ngựa bọc sắt chậm rãi tiến vào phủ Thống lĩnh – nơi mà kể từ một năm trước, bất kỳ ai bước chân vào đều chỉ có một kết cục duy nhất: không quay trở về.
Bánh xe nghiền nát những vũng nước đọng, phát ra âm thanh rợn người. Không có tiếng reo hò, cũng không có tiếng hô truyền lệnh. Cả phủ Thống lĩnh chìm trong im lặng kỳ dị, tựa như một con thú khổng lồ đang nín thở chờ con mồi.
Cỗ xe dừng lại trước Ngọc Uyển – khuôn viên nằm sâu nhất trong phủ, được canh phòng nghiêm ngặt, không kém gì hoàng cung. Cửa xe mở ra, ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn l*иg chiếu lên khuôn mặt người bên trong.
Tạ Vân Phong bị trói chặt hai tay, cổ tay in hằn vết máu đỏ dưới lớp dây xích sắt. Một mảnh lụa đen bịt mắt y, nhưng từ đường cong lạnh lùng nơi môi và dáng ngồi thẳng lưng bất khuất, người ta vẫn nhận ra được khí chất cao quý chưa từng phai mờ.
Không ai đỡ y xuống xe, nhưng y cũng không cần. Dưới cơn mưa tầm tã, Tạ Vân Phong bước từng bước nặng nề trên con đường lát đá quen thuộc.
Ngọc Uyển.
Nơi từng là hậu viên y thường đi dạo mỗi sáng sớm, nơi mẫu thân y từng tặng cho y chiếc chuông gió bằng ngọc và cười bảo: “Phong nhi, lớn lên con sẽ là tấm ngọc sáng và trong trẻo nhất nhân gian.”
Giờ đây, nó đã được dựng lại giữa phủ kẻ thù, từng ngọn cây viên đá đều được mô phỏng cẩn thận đến đáng sợ. Nhưng tất cả chỉ là cái bóng méo mó của một ký ức đã tan thành tro bụi.
Bị đẩy vào phòng chính, y bị buộc quỳ xuống. Mảnh lụa bị giật phăng ra, ánh nến bập bùng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn đẹp đến lạnh người của y.
Tạ Vân Phong ngẩng đầu.
Ngồi trên ghế chủ vị là một nam nhân trẻ tuổi, thân khoác trường bào đen viền bạc, lưng thẳng như kiếm, khí thế như núi cao đè ép. Người đó chậm rãi nâng chén trà, đôi mắt u tối không có ánh sáng, như vực sâu không đáy.
Tɧẩʍ ɖυật Lỗi.
Từng là một kẻ không tên không họ trong phủ Tạ gia, chỉ có thân phận thấp hèn của một nô bộc hầu hạ nơi hậu viện. Hắn từng cúi đầu chờ lệnh, từng bị đánh đập, từng bị Vân Phong một lần lạnh giọng quát mắng:
“Ngươi không xứng giẫm lên nền đá trong phủ Tạ gia.”
Ký ức đó khắc sâu vào máu thịt, trở thành lời nguyền không thể xóa mờ.
Giờ đây, hắn ngồi trên cao, nhìn người từng là công tử kiêu ngạo của một danh gia vọng tộc bị trói quỳ trước mặt mình, trong khuôn viên được dựng lại từ nỗi ám ảnh và giấc mộng.
Không ai nói gì trong giây lát. Chỉ có tiếng mưa gõ lên mái ngói và tiếng gió rít qua khe cửa.
Tɧẩʍ ɖυật Lỗi đặt chén trà xuống bàn, từng động tác thong thả, nụ cười nhạt lướt qua môi:
“Ta nhớ ngươi từng rất kiêu ngạo.” Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sắc như dao quét qua khuôn mặt y: “Từng không thèm liếc nhìn ta một cái.”
Vân Phong không đáp. Dưới ánh đèn, đôi mắt y đen như hồ nước lạnh, không có lấy một gợn sóng.
Hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến gần. Chiếc áo choàng dài lướt trên nền đá phát ra âm thanh khẽ khàng như dao cắt vào da thịt. Đứng trước mặt Vân Phong, hắn cúi người, đưa tay nâng cằm y lên.
“Nhưng ngươi xem,” hắn thì thầm, mùi trà thoang thoảng vương trên hơi thở, “cuối cùng ta cũng đợi được khoảnh khắc ngươi thảm hại dưới chân ta.”
Y không cử động, cũng không quay mặt đi. Chỉ có chiếc chuông gió đeo bên hông – món đồ duy nhất y mang theo, vẫn còn nguyên vẹn.
Hắn thấy nó. Ngón tay hắn khựng lại giữa không trung, ánh mắt bỗng tối thêm một tầng.
“Ngươi vẫn giữ nó?”
“Vì sao ta không được giữ nó?”
Âm thanh từ miệng Vân Phong thốt ra nhẹ như gió thoảng, nhưng bén như lưỡi dao. Gương mặt hắn không thay đổi, chỉ lặng lẽ buông tay rồi quay đi.
“Vậy ta sẽ khiến ngươi hiểu, giữ lại quá khứ… là điều ngu xuẩn nhất.”
Cánh cửa khép lại sau lưng hắn, để lại một mình Vân Phong quỳ nơi chính sảnh.