Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Chương 55

Chương 55
Tiểu Thất nghe theo Cố Diễn khuyên bảo, đổi lại một thân nam trang, Tiểu Đào cảm khái: "Số đo cũng thật chuẩn."

Tiểu Thất lập tức đỏ mặt, nàng lầm bầm: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Tiểu Đào nhìn trời, nàng ta cũng không nói cái gì a!

Cố Diễn tự mình chuẩn bị nam trang cho Tiểu Thất, một thân ngân bạch, đợi khi Tiểu Thất ra cửa, quả nhiên là một tiểu công tử như ngọc, nhìn nàng “tuấn lãng” như vậy, Cố Diễn cảm khái: "Nếu như nàng là nam tử, sợ là nam tử trong kinh cũng không dám ra cửa."

Tiểu Thất thấp thỏm hỏi: "Thật sự không có gì lạ sao?"

Cố Diễn liền vội vàng lắc đầu, "Không, rất tốt! Rất ra dáng công tử tao nhã!"

Lời tuy như thế, trong lòng Cố Diễn lại cảm thấy, Tiểu Thất mặc như vậy, một chút cũng không giống nam nhân, mà vẫn còn dáng vẻ một cô nương gia. Chỉ là nói như vậy, hắn chắc chắn sẽ không nói ra, "Trịnh huynh đệ, xin mời."

Tiểu Thất sợ hãi, không quá tự tin đi tới bên cạnh Cố Diễn, "Thực không thành vấn đề?"

Cố Diễn mỉm cười: "Không thành vấn đề. Xin mời."

Tiểu Thất chỉ đi vài bước, đột nhiên dừng lại, nàng trừng Cố Diễn, nói: "Ta còn quên Tiểu Đào."

Đáng thương Tiểu Đào, còn ở trong phòng chiến đấu hăng hái cùng nam trang! Cố Diễn lấy nam trang cho Tiểu Đào, kém rất nhiều so với Tiểu Thất. Bộ của Tiểu Thất thật sự là thêm một phần thì dư, thiếu một phân thì ngắn, rất vừa vặn. Mà bộ của Tiểu Đào thì lớn hơn rất nhiều, Tiểu Đào vừa điều chỉnh vừa tức giận: "Ta béo như vậy sao?"

Tâm tình này, thực là người khác không hiểu.

Cố Diễn cũng không mang theo nhiều người, không ngoài Trương Tam, và người vốn chỉ nghe qua tên Lý Tứ. Trương Tam, Lý Tứ, kêu lên thật thống khoái.

Chợ bán chó ở ngoại ô, Tiểu Thất vốn là chưa bao giờ đi qua bên kia, nhưng là lần này tới đây, ngược lại cảm thấy tâm tình vô cùng tốt. Ngoại ô không phồn thịnh như trong kinh, nhiều người nghèo hơn, mặc dù như vậy, nhìn thấy bọn họ cẩm y hoa phục, cũng không để ý lắm.

Cũng phải thôi, đều là trong kinh, ngay cả là Kinh Giao, dù chưa gặp nhưng cũng sẽ thấy. Bên này cũng có rất nhiều chợ, người lui tới đông, mọi người làm sao sẽ chú ý mấy người bọn họ đây.

"Qua phía trước chính là chợ chó, ta hôm qua đã đến đó xem trước rồi, nhìn trúng được mấy con, nàng lại đi xem một chút, thích hợp chúng ta liền mua." Hai mắt Cố Diễn sáng long lanh, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình có thể cùng Tiểu Thất cùng nhau ra cửa giữa thanh thiên bạch nhật. Hắn vui vẻ quả thực muốn hô to.

Cố Diễn thì cao hứng như vậy, người khác lại không hiểu, câu nói kia cũng quá mức lập lờ nước đôi (nguyên văn anh nói là “xuống tay” không phải là “mua”), bên này vốn là chợ, trộm vặt, cắp vặt đặc biệt nhiều, cũng không hẳn là cứ nói trắng ra thì nhất định không phải là tặc, mọi người thấy ánh mắt của hắn lập tức liền thay đổi, Tiểu Thất thậm chí cảm thấy được, hình như mọi người liền cách bọn họ xa vài phần. Nàng có chút không rõ chuyện gì, cũng không để trong lòng, cảm thấy hứng thú hỏi: "Ngươi nhìn trúng mấy nhà?"

Cố Diễn đếm đếm đầu ngón tay: "Sáu nhà, ta nhìn trúng sáu. Chúng ta lần lượt xem, không được thì đều ra tay (xem hết). Dù sao cũng không nề hà gì."

Mọi người lại cách xa vài phần.

Tiểu Thất: "Không cần thiết như vậy chứ?"

Cố Diễn nghiêm túc: "Hết thảy đều do nàng a, nàng thích như thế nào thì như thế đó!"

"Vậy chúng ta xem lần lượt từng nhà đi! Nuôi hai con thì ta nuôi không nổi." Tiểu Thất nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt tràn đầy vui sướиɠ.

"Di? Cái kia là cái gì a!" Tiểu Thất đột nhiên trông thấy cửa hàng bán gì đó mà hài tử vây quanh, lại nói tới, nàng thật sự là cực ít đi ra ngoài, dù có ra cửa, cũng là đi miếu tự bái phật các loại, chưa bao giờ từng đến chợ, nàng hiếu kỳ nói: "Thoạt nhìn rất đặc biệt."

Cố Diễn giỏi nhất nhìn mặt mà nói chuyện, hắn kéo Tiểu Thất vội vàng tới gần, Tiểu Thất đang muốn thoát khỏi tay của hắn, đã bị đồ trước mắt hấp dẫn, Cố Diễn nói: "Đây là đồ chơi làm bằng đường, đẹp mắt không? Ăn càng ngon hơn! Ta biết nàng thích ăn đường, đến, nàng muốn cái gì, ta bảo ông ta làm cho nàng một cái."

Tiểu Thất không thể tin nhìn Cố Diễn: "Có thể chứ? Ta có thể có?"

Cố Diễn gật đầu: "Đương nhiên có thể a! Ta đưa nàng, đến, nói một chút nàng muốn cái gì! Con thỏ, heo, hay là chó? A đúng rồi, mèo cũng có thể. Ông ta còn có thể nặn thành hình tiên nữ." Cũng giống nàng! Trong lòng Cố Diễn bổ sung.

Sư phụ già cười: "Tiểu công tử muốn cái gì a!"

Tiểu Thất đỏ mặt, suy nghĩ nói: "Cái gì ta cũng muốn."

Cố Diễn vung tay lên: "Đều mua."

Tiểu Thất vội vàng ngăn lại: "Ta chỉ là nói vậy thôi, ta nghĩ, chỉ cần một cái đặc biệt nhất, nhiều như vậy để làm gì!"

Cố Diễn mặc kệ, hắn dặn dò: "Như vậy, ngươi nặn cho chúng ta một cái hình tiên nữ, những hình khác, cũng làm một cái, bạc cho ngươi, chờ ta mua chó xong rồi tới lấy. Ngài thấy thế nào?"

Sư phụ già tiếp được việc lớn, vui vẻ nói, "Thật tốt, tự nhiên là tốt, ngài hãy yên tâm!"

Tiểu Thất ngăn cản không có kết quả, bị Cố Diễn lôi đi.

Đi dạo đến chợ bán chó, Tiểu Thất nghe được tiếng chó sủa liên tiếp, nàng yên lặng nhìn Cố Diễn một cái, thật sâu cảm thấy, Cố Diễn lúc trước học giống như vậy, hay là lẻn học nghệ tại nơi này.

"Tiểu Thất, đi một chút, ta dẫn nàng đi xem chỗ ta chọn, ta thấy con chó kia mặc dù không phải là thuần trắng, nhưng là cơ trí cực kỳ, trắng đen giao nhau, giống như con heo con."

Tiểu Thất không nói gì... Ngài đây là khen nó sao? Làm một con chó, lớn lên như heo rất vinh hạnh sao? Một chút cũng không lý giải được hưng phấn của Cố Diễn.

Tiểu Thất tỏ vẻ không hiểu, Cố Diễn cũng không phát hiện, hắn hưng phấn lôi kéo Tiểu Thất xuyên qua đi vào gian hàng hắn xem trọng lúc trước, "Hoa nhỏ, ta tới thăm ngươi a! Tiểu Thất, ta nói chính là con này, con này mặc dù không phải là tiểu Bạch, nhưng nó thật biết điều, ngày hôm qua vẫn cùng ta chơi ấy."

Lão gia tử bán chó tính tình tốt nhìn hai người cười, "Hôm qua Tiểu công tử đã tới, vốn không phải là nhìn trúng nó. Ta liền nói, con này mặc dù không phải là thuần sắc, nhưng rất cơ trí. Tiểu công tử còn không tin, kết quả về sau rất hài lòng!"

Tiểu Thất ngồi chồm hổm xuống, lão nhân nơi này có không ít chó, nho nhỏ, cũng không biết có được một tháng hay không, chỉ là những con khác đều nhìn chung quanh, chỉ có "Hoa nhỏ", nó lười biếng ổ ở trong l*иg, bộ dáng như đang phơi nắng.

"Hoa nhỏ, ngươi mừng nàng đi, ngươi ngày hôm qua biểu diễn cho ta thế nào!" Cố Diễn chọt Hoa nhỏ.

Một con chó trắng đen giao nhau bị lấy tên Hoa nhỏ, cũng thiệt thòi Cố Diễn nghĩ ra.

Con chó nhỏ rầm rì một tiếng, xoay người, vẫn là bộ dạng lạnh lùng. Cố Diễn bị mất mặt, hừ một tiếng: "Tiểu Thất, nó không ngoan, chúng ta đi xem con khác. Đẹp mắt hơn nó còn có rất nhiều! Một con chó còn dám kiêu ngạo với ta, thật sự là không biết trời cao đất rộng!" Cố Diễn kiêu ngạo nói lảm nhảm.

Tiểu Thất yên lặng che mặt, cùng hắn một chỗ ra cửa, thật là mất mặt. Nàng đồng tình quay đầu lại, nhìn về phía Trương Tam, Lý Tứ. Hai người tiếp thu được ánh mắt đồng tình, thiếu chút nữa vui mừng rơi nước mắt. Rốt cục có người hiểu khổ cho của bọn họ rồi.

Lão nhân gia sợ bọn họ đi, vội vàng nói: "Hôm nay nó ăn ít, mặt trời lại độc, cho nên mới không có tinh thần, kỳ thật nó rất cơ trí, các ngươi nếu không thích nó, còn có bên cạnh, các ngươi xem, các ngươi xem con này..."

Cố Diễn khiêu mi: "Nó sẽ không là ngã bệnh đi? Ngã bệnh chúng ta mới không cần!"

Lão nhân gia: "Không có không có, thật sự không có bệnh, điểm này ngài yên tâm, ta còn có nhiều con chó như vậy, mang về nếu không thỏa đáng, ngài trả lại cho ta. Trong nhà khó khăn, lần này chó lại sinh, cho nên liền... Không đủ ăn. Nó cơ trí, nhường cơ hội cho anh em nó, đây là đói, không phải là bệnh."

"Ẳng ư ~" đôi mắt con chó nhỏ sáng long lanh ngập nước nhìn Tiểu Thất, nhỏ giọng gọi một tiếng, Tiểu Thất cảm giác tâm mình thoáng chốc bị hòa tan.

"Chúng ta liền mua nó đi."

Con chó nhỏ giống như nghe hiểu, bắt đầu vẫy đuôi, Cố Diễn nhìn nó một chút, lại nhìn Tiểu Thất, nói: "Chúng ta mới vừa vào a, còn có rất nhiều nhà chưa thấy, ta ngày hôm qua còn chọn trúng con khác, nàng không đều xem một chút sao?" Tiểu Thất liền mềm lòng.

Tiểu Thất kiên định: "Liền nó đi! Có lẽ ta cùng nó có duyên phận! Kỳ thật hình dạng con chó thế nào một chút cũng không trọng yếu, cơ trí hay không cũng không trọng yếu, chung đυ.ng đã lâu, sẽ có tình cảm. Ta cùng nó có duyên phận, liền nó đi!"

Cố Diễn thuận theo ý Tiểu Thất: "Vậy tốt, liền nó."

Nói xong không nói hai lời móc bạc, cảm giác mua đồ cho Tiểu Thất chỉ có một chữ: Sảng khoái!

Lão nhân gia ôm con chó nhỏ dậy đưa cho Tiểu Thất, "Đến, Tiểu công tử, cho ngài." Tiểu Thất mỉm cười, tiếp nhận chó con vuốt ve nó, vật nhỏ khẽ hí mắt, trong nháy mắt đó, Cố Diễn nghĩ tới cuộc sống ở An Hoa Tự, khi đó, Tiểu Thất cũng vuốt ve đầu của hắn như vậy, mềm mại nhu nhu nói chuyện với hắn. Mà bây giờ, những thứ này đều không còn, Tiểu Thất không thèm nhìn đến hắn, ô ô, thật ghen tỵ, thật ghen tỵ với con chó nhỏ này!

"Đến, Tiểu công tử, đây là bạc của ngài." lão nhân gia làm ăn cũng chất phác, Cố Diễn suy nghĩ một chút, nói: "Quên đi, không cần, ngươi giao cái giỏ kia cho ta đi. Ta bỏ nó vào, nếu không ôm như vậy cũng không tiện."

"Bạc này cũng có thể mua không dưới mười cái giỏ. Giỏ không đáng giá, giỏ coi ta như tặng không ngài, bạc thì ta không thể cầm."

"Ẳng ư." Con chó nhỏ giãy giụa, Tiểu Thất đặt nó xuống, mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn vào giỏ nằm sao?"

Con chó nhỏ quá nhỏ, vặn cái mông nhỏ lắc lắc nhiều lần đi tới bên cạnh lão nhân, liếʍ mặt một con chó khác, "Ẳng ư ẳng ư ~ "

Tiểu Thất hiếu kỳ: "Con này thật nhỏ. Không phải là cùng một lứa sao?"

Lão nhân gia nói: "Là cùng một lứa, chỉ là con này sinh ra đã thể yếu, không ăn được gì, cho nên mới nhỏ như vậy. Ta nghĩ, có người trả thù lao liền bán, có điều mọi người tựa hồ cũng không muốn một con chó bệnh. Nghĩ đến cũng đúng, ai nhàn rỗi không chuyện gì làm lại đi nuôi một con chó không khỏe mạnh a! Mấy ngày nay, ta mua một tặng một, nhưng sợ liên luỵ đến bán những con khác. Ta lại không dám như vậy. Có lẽ là chờ người hữu duyên."

Tiểu Thất nhìn con chó nhỏ gầy teo yếu ớt, không khỏi nghĩ đến Đại Bạch lúc mới tới nhà bọn họ, lúc Đại Bạch mới tới nhà bọn họ, cũng là gầy teo yếu ớt, cha nàng nói, chỉ cần dùng tâm, có thể dưỡng tốt...

Tiểu Thất nhìn con chó nhỏ đến ngẩn người, Cố Diễn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, "Ta muốn!"

Lão nhân gia: "Cái gì?"

Cố Diễn nghiêm túc: "Ta muốn! Ta sẽ nuôi nó!"

Chống lại ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Thất, Cố Diễn nhếch miệng cười: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ nuôi nó thật tốt. Chúng ta mỗi người một con, đều dưỡng bọn chúng cho thật tốt, được hay không?"