Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Chương 51

Chương 51
Tiểu Thất nghĩ thật tốt, nàng đi sớm một chút, nhất định sẽ không gặp Cố Diễn. Ngươi đến nhà người ta, dù sao cũng nên có ý một chút a! Đến quá sớm, ảnh hưởng người ta thì sao.

Sáng hôm sau, Tiểu Thất cầm hoa đi vào phòng cha nàng, chỉ là vừa đến cửa, thì nhìn thấy Cố Diễn và người y tiếp xúc hôm nọ, Trương Tam gặp Trịnh gia Thất tiểu thư, thỉnh an nói: "Trương Tam gặp qua Thất tiểu thư."

Tiểu Thất choáng, danh tự này cũng quá miễn cưỡng đi. Còn có thể tùy ý như vậy sao!

Nàng nhịn không được: "Sao ngươi không gọi là Lý Tứ đi!"

Trương Tam trả lời nghiêm túc: "Vương phủ còn một người nữa gọi là Lý Tứ. Ta cùng với Lý Tứ đều là thị vệ bên cạnh tiểu thế tử."

Tiểu Thất ha ha cười, cùng Tiểu Đào ở sau lưng nàng cũng không nhịn cười được. Có điều nói đến, Trương Tam này nhìn có chút quen mắt. Tiểu Đào quan sát Trương Tam, rốt cục nói: "Ta biết rồi, ngươi ngươi ngươi, ngươi là người đó." Tiểu Đào có chút nói lắp.

Không biết vì cái gì, Tiểu Đào cảm thấy tiểu thư giống như chưa chắc có thể như nguyện. Hôm nay đi theo vừa nhìn, thì quả thực là như thế. Có điều, hiện tại những chuyện này cũng không quan trọng, trọng yếu là, người này, nhìn rất quen mắt.

Nàng ta rốt cục bừng tỉnh, "Ngươi là cụ ông sau núi."

Trương Tam có chút áy náy, "Chính là tại hạ, trước lừa cô nương, là ta không đúng."

Tiểu Thất nói lời thấm thía, "Quên đi, Tiểu Đào, ngươi cũng đừng hỏi, chủ tử nhà bọn họ là tên đại lừa gạt, còn trông cậy vào thủ hạ không gạt người sao?"

Trương Tam -_-#, chủ tử, ta đã không đất dung thân. Ngài hiện tại khiến cho người ta cảm giác đến thế sao?

Tiểu Đào lầm bầm: "Thì ra không phải là cụ ông, giả bộ còn rất giống!"

Tiểu Thất: "Mặc dù không phải là cụ ông, nhưng là cũng rất già rồi, kêu một tiếng đại gia không thiệt thòi."

Tiểu Thất vén rèm lên, vào phòng trước. Để lại Trương Tam đáy lòng tan nát, hắn... Hắn mới hai mươi chín a! Ở đâu già rồi! Có điều... So với người ta, hắn xác thực là già rồi. Nhưng là, hắn, hắn vẫn là có thể làm thúc a! Đại gia là già cỡ nào.

Không đợi Trương Tam hồi phục, chỉ thấy thiếu gia nhà mình đã mặt tràn đầy hồng tâm đôi mắt trông mong nhìn tiểu cô nương nhà người ta.

Cố Diễn nghe được tiếng Tiểu Thất ở cửa cùng với Trương Tam, trong nháy mắt đó hắn muốn mau mau ra cửa, nhưng là vẫn có chút ngượng ngùng không dám ra cửa.

Chờ Tiểu Thất vào cửa, chỉ thấy Cố Diễn lắc lắc ngón tay trông mong đứng bên cửa.

Tiểu Thất miễn cưỡng cười một cái: "Gặp qua tiểu thế tử, ngài... Thực sớm." Nàng kéo dài ngữ điệu.

Cố Diễn vội vàng đứng nghiêm: "Ta biết, vốn là nàng thường dậy sớm bái phật. Hiện tại mặc dù trở về Trịnh gia, cũng không cần bái phật nữa, nhưng là thói quen thì vẫn còn. Đúng rồi, ta đã hái hoa giúp nàng."

Tiểu Thất tránh qua tay hắn, lạnh nhạt: "Đa tạ, không cần!"

Sau mỉm cười nói phúc, "Tiểu thế tử ngài tùy ý, ta còn có chuyện."

Tiểu Thất lãnh lạnh nhạt đạm, Cố Diễn trơ mắt nhìn Tiểu Thất, giơ ngón tay, "Nàng làm cái gì? Ta có thể giúp? Ta sẽ giặt quần áo, ta còn sẽ quét sân, ta còn sẽ thu dọn nhà, ta cũng có thể làm..." Không đợi nói xong, đã bị Tiểu Thất cắt lời.

Tiểu Thất cười như không cười nói: "Ta nghĩ thật sự không cần, ngài suy nghĩ nhiều quá, ta hoàn toàn không cần, Trịnh phủ tự có nha hoàn biết làm những chuyện này, làm sao dám làm phiền ngài đây!"

Hơn nữa, trong lòng Tiểu Thất lặng lẽ châm chọc, không biết xấu hổ sao! Ngươi sẽ sao! Trước ở An Hoa Tự... Tiểu Thất lắc lắc đầu, đừng nghĩ những thứ kia.

Tiểu Thất như vậy, Cố Diễn cũng không bị đả kích, hắn nhếch miệng, cười rất chân thành, "Ta có thể, lại nói nha hoàn tự nhiên có thể làm, nhưng nha hoàn làm và ta làm tâm ý làm sao có thể giống nhau đây!"

Tiểu Thất cười lạnh một tiếng, không có nói tiếp đi vào nội thất, Trịnh Tam Lang lẳng lặng nằm ở nơi đó, không có bất kỳ tri giác nào, Tiết thần y đang thi châm, Tiểu Thất nhìn thoáng qua, cắm hoa vào lọ, nàng cũng không ở chỗ này lâu, Tiểu Thất rời đi rất nhanh, đây cũng là ngoài ý liệu của Cố Diễn, hắn hỏi: "Chẳng lẽ nàng không bồi cha nàng thêm sao?"

Tiểu Thất khiêu mi, "Ta nghĩ, chuyện này không có quan hệ gì với ngài chứ?"

Tiểu Thất rất nhanh mang theo Tiểu Đào rời đi, trên đường về phòng của mình, nàng nói lảm nhảm, đúng là đồ âm hồn bất tán! Tiểu Đào đi theo ở phía sau, cũng hết sức tức giận.

Tiểu Thất cũng không có phát giác, cách đó không xa, Lục tiểu thư Tĩnh Xu ác ngoan ngoan nhìn nàng, nàng ta sai nha hoàn nhìn chằm chằm bên này, quả nhiên nghe nói Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử đến, lúc này, nàng ta sao có thể không hảo hảo biểu hiện một chút chứ? Cũng xác thực giống như nàng ta đoán liệu vậy, Tiểu Thất quả nhiên sáng sớm tới đây để xum xoe, nhìn thì thanh cao cực kỳ, kỳ thật còn không phải là muốn có thể gả vào vương phủ, cả ngày tranh đoạt với nàng ta sao.

Tĩnh Xu hỏi nha hoàn bên cạnh, "Ngươi cảm thấy cách ăn mặc của ta hôm nay như thế nào?"

Tĩnh Xu hôm nay mặc một bộ đồ nguyệt sắc lưu thủy, váy màu xanh bạc hà nhìn có vẻ tươi mát, trên tay cũng là chiếc quạt màu xanh lá, búi tóc đơn giản sạch sẽ, trâm ngọc bích phối với quần áo và quạt, rất có cảm giác tươi mới.

"Tiểu thư hôm nay xinh đẹp như tiên tử vậy, thế tử gia mà thấy, sợ là không dời mắt được, tới cửa cầu hôn liền!" Nha hoàn vuốt mông ngựa nói.

Tĩnh Xu dương dương đắc ý, nàng ta hỏi tiếp: "So với Tiểu Thất, thì như thế nào?"

"Trời ơi, Thất tiểu thư làm sao sánh được với ngài a! Coi như là ngày thường ngài không phá lệ trang điểm, kém đâu chỉ một chút, như bây giờ chỉ hóa trang đơn giản một chút, càng thêm khác biệt một trời một vực."

Tĩnh Xu cao hứng trở lại, "Tốt lắm, đi thôi, chúng ta đi thăm... Tam thúc."

Kể từ khi Tam lão gia gặp chuyện không may, Tĩnh Xu cho tới bây giờ chưa từng đi qua thăm ông ấy một lần, nếu không phải lần này cần đi qua "Ngẫu nhiên gặp" tiểu thế tử Trung Dũng vương gia, Tĩnh Xu chắc là sẽ không bao giờ đi.

Tĩnh Xu lượn lờ lắc lắc mông, phá lệ quyến rũ, nghe được thông báo, nói là Lục tiểu thư sang đây thăm Tam lão gia, người gác cổng tam phòng cũng nhịn không được lòng sinh ra coi thường, hành vi rõ ràng như vậy, người nào cũng có thể hiểu.

Lúc này Lâm thị đã đi tới nhà chính nơi Tam lão gia tĩnh dưỡng, đang trao đổi với Tiết thần y về bệnh tình Tam lão gia

nghe nói Lục tiểu thư Tĩnh Xu đã tới. Lâm thị hơi hơi nhíu mày, có điều vẫn nói: "Thỉnh nàng vào đi."

Đối với cô bé này, Lâm thị thật sự không thích, vốn còn cảm thấy nàng ta chỉ là tuổi còn nhỏ, có vài phần kiêu căng, nhưng bây giờ nhìn lại, rõ ràng không chỉ là như vậy.

Nàng ta có thể gϊếŧ Đại Bạch như vậy, cũng khiến Lâm thị đau lòng. Đại Bạch làm bạn với bọn họ đã lâu, đáng yêu cỡ nào, nhưng cũng bởi vì nàng ta ganh tỵ, kết quả liều hại một cái mạng.

Trong lúc Lâm thị thất thần, Tĩnh Xu đã vào cửa, vẻ mặt Tĩnh Xu ôn nhu điềm tĩnh, nàng ta ôn nhu cười một tiếng, khẽ hạ người, "Tĩnh Xu bái kiến tam thẩm. Không biết tam thẩm bên này còn có khách, là ta thất lễ." Nói xong, nghiêng mắt nhìn nam tử trẻ tuổi trong phòng một cái, chờ tam phu nhân giới thiệu.

Có điều chỉ liếc mắt một cái như vậy, Tĩnh Xu liền ngây dại, nam tử này quả nhiên là nam tử tuấn lãng thế gian khó gặp. Mặt mày như vẽ, khí chất thanh nhã, nam nhi như vậy, giống như từ trong tranh bước ra.

Tĩnh Xu nhìn đến ngây người, Lâm thị cảm thấy lúng túng, ho khan một tiếng, ý bảo Tĩnh Xu chú ý đúng mực, có điều lúc này Tĩnh Xu ở đâu còn quản được nhiều như vậy, chỉ chằm chằm nhìn thẳng Cố Diễn, như chưa từng được thấy nam nhân.

Tâm tư Cố Diễn toàn bộ đều đặt ở trên người Tiểu Thất, hắn đang nghĩ làm sao mới có thể khiến cho Tiểu Thất vui vẻ, không biết nịnh mẹ vợ thì được hay không? Còn chưa nghĩ ra nguyên cớ, thì nghe nói Lục tiểu thư Tĩnh Xu đến, Lục tiểu thư này, hắn chưa từng gặp qua người nào khiến cho người ta chán ghét như vậy. Chính là vì âm thầm theo dõi Tiểu Thất, hắn mới phát hiện, có những nữ tử thật đúng là kẻ hai mặt, mặt ngoài khách khí ôn thuận, thực tế thì ác độc dị thường.

Trong đó tài năng xuất chúng, chính là vị Lục tiểu thư Tĩnh Xu này.

Mà bây giờ, Lục tiểu thư này nhìn chằm chằm hắn giống như là con chó ngốc nhìn thấy miếng thịt béo, còn kém chảy nước miếng, trong lòng hắn nảy sinh cảm giác căm tức.

Lâm thị ho khan lần nữa, Tĩnh Xu vẫn không chịu dời đi ánh mắt, lúc này Lâm thị ngược lại cảm thấy, mặc dù Tiểu Thất nhà bọn họ có đôi khi cũng không ra gì, nhưng cũng không có mất mặt như vậy.

"Khụ khụ. Tĩnh Xu, vị này là Trung Dũng vương phủ thế tử gia, vị này là Tiết thần y danh chấn thiên hạ; thế tử gia, Tiết thần y. Vị này là nhị phòng cô nương. Nàng ấy đến đây thăm phu quân ."

Tĩnh Xu cuối cùng cũng phản ứng kịp, nàng ta ngọt ngào cười một tiếng: "Tĩnh Xu bái kiến thế tử gia."

Cố Diễn cảm thấy, thật may là buổi sáng không có ăn cái gì rồi tới đây, nếu không thì sẽ phun ra hết, quả thực là buồn nôn.

Cái người ngày thường ương ngạnh ỷ thế hϊếp người đâu, tại sao lại giả bộ làm con cừu nhỏ a! Khí thế bắt nạt Tiểu Thất đâu rồi! Tặc tặc! Định mang mặt nạ giả vờ sao! Không nói những nữ nhân khác ở kinh thành, chỉ Tiểu Thất đã đáng yêu lại động lòng người, còn đây là thứ hàng gì a!

Không biết sao, hắn càng hy vọng có thể cưới được Tiểu Thất nhanh hơn, nếu không bị người khác phát hiện Tiểu Thất tốt đẹp, cướp đi thì làm sao bây giờ đây? Nên biết, Tiểu Thất rất tốt nha!

Hiện tại Tiểu Thất giận hắn như vậy, rất dễ dàng bị người khác thừa dịp nước đυ.c mà thả câu, bây giờ nhiều người xấu a! Nào có ai tốt như hắn!

Suy nghĩ chuyện Tiểu Thất bị người đoạt đi, Cố Diễn cảm giác muốn khóc, không được, nhất định không thể phát sinh chuyện cực kỳ bi thảm này.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, tựa hồ hôm nay tất cả mọi người đều thích ngẩn người. Lâm thị, Tĩnh Xu, tiểu thế tử, mỗi người đều ngẩn người, Tiết thần y cảm thấy, ông ta độc thân cả đời, cũng có chỗ tốt. Tối thiểu nhất, đầu óc sáng suốt, ngươi xem bọn họ, không hề bình thường chút nào.

Nhưng phàm là liên lụy đến tình cảm, rất nhiều chuyện sẽ trở nên rất kỳ quái, người cũng sẽ trở nên không bình thường.

Quên đi, ông ta vẫn nên giúp tiểu thế tử một phen đi? Ngẩn người như vậy cũng không nên, hơn nữa, nhíu mày như vậy có thể kẹp chết con ruồi. Ruồi bọ mặc dù là côn trùng có hại, cũng là tiểu động vật đó!

"Thế tử gia, ngài không phải nói còn có chuyện sao? Ta bên này đã xem chẩn xong rồi, chúng ta là bây giờ rời đi, hay là ngài muốn ở cùng Trịnh tiên sinh trong chốc lát?" Tiết thần y mở miệng.

Nghe được Tiết thần y muốn kéo tiểu thế tử đi, Tĩnh Xu hung hăng trợn mắt nhìn Tiết thần y một cái, lão bất tử, nơi này có chuyện gì của ổng, ở thời khắc trọng yếu như vậy lại đi quấy rối.

Nghĩ như vậy, Tĩnh Xu cơ hồ không có suy tính nói: "Thế tử gia không thể lưu lại thêm sao, ta nghĩ, Tam thúc rất thích người đệ tử là ngài, nhất định cũng rất nhớ ngài ở lâu trong chốc lát, bồi ông ấy."

Cũng may là Cố Diễn hiểu biết Trịnh gia, nếu không Tĩnh Xu nói như vậy, ngược lại khiến cho người ta có một loại cảm giác kỳ quái,

giống như trong lòng bọn họ đang oán giận tiểu thế tử. Nếu không phải oán giận, làm sao sẽ nói ra lời này đây!

Kỳ thật Tĩnh Xu cũng không hẳn là ngốc, nàng ta đương nhiên biết rõ nói như vậy thật sự không tốt, nhưng vậy thì thế nào, đến lúc đó nàng ta có thể đẩy hết thẩy cho tam phòng làm.

Nàng ta là tiểu cô nương đơn thuần, là tam phòng, là Lâm thị kia ở bên ngoài oán trách tiểu thế tử, đúng vậy, chính là như vậy!

Tiểu thế tử nhìn vẻ mặt tính kế của Tĩnh Xu, đè xuống vị trí của dạ dày, meo meo cái meo, mặc dù sáng nay không có ăn cơm, nhưng tối hôm qua có ăn a, nói chuyện với đồ xúi quẩy này, cơm tối hôm qua đều sôi trào muốn phun ra.

Tĩnh Xu thấy tiểu thế tử như vậy, hết sức ngạc nhiên mừng rỡ, chớ không phải là hắn ta thấy nàng ta tướng mạo đẹp, thanh âm giống như hoàng anh xuất cốc, bởi vậy trong lòng vui mừng? Nếu không, làm sao lại đè ngực?

Tiểu thế tử nào biết đâu tâm tư của Tĩnh Xu, nếu như biết rõ, thật sự là muốn a hừ một tiếng trực tiếp phun ra, ruột gan lẫn lộn luôn?

Có điều dù như thế, hắn cũng vẫn khách khí: "Ta khi nào thì đến, khi nào thì đi, có muốn ở cùng Trịnh tiên sinh hay không, có quan hệ gì với ngươi…một cô cháu gái?"

Tĩnh Xu ngẩn ra.

Tiểu thế tử càng thêm không khách khí: "Lại nói, bản thân ngươi đến thăm Tam thúc được mấy lần mà có quyền nói người khác như vậy?"

Tĩnh Xu lập tức nhìn về phía tam phu nhân, nhất định là bà ta, nếu không tiểu thế tử làm sao sẽ biết rõ những thứ này.

Nàng ta nén lệ, oánh oánh nói: "Tĩnh Xu chỉ là không muốn quấy rầy Tam thúc nghỉ ngơi, ta không giúp đỡ được cái gì, nhưng cũng không muốn thêm phiền a, ta nghĩ, Tam thúc cùng tam thẩm nhất định có thể hiểu được ta, đúng không?"

Lâm thị mỉm cười: "Đúng vậy."

Tĩnh Xu: "Không biết thế tử có phải hiểu lầm chúng ta hay không, có điều ta hy vọng thế tử có thể hiểu ta."

Cố Diễn ngoài cười nhưng trong không cười, "Ta không hiểu ngươi, thì có quan hệ gì? Được rồi, tam phu nhân, ta còn có chuyện, cáo từ trước."

Cũng không ngừng lại, Cố Diễn chuẩn bị rời đi, Tiết thần y đi sau lưng Cố Diễn, lúc đi ngang qua Tĩnh Xu, hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta một cái, cho ngươi trừng ta, cái nhìn này là trả lại cho ngươi .

Cố Diễn dẫn người rời đi, Tĩnh Xu cũng không giả bộ, trực tiếp nói: "Tĩnh Xu nghĩ ra trong phòng còn có việc khác, nên không ở lại lâu. Lần sau sẽ đến thăm Tam thúc." Cũng đã vào phòng, nhưng không thăm Tam lão gia, cơ hồ không chút do dự liền rời đi. Lâm thị lạnh lùng nhìn Tĩnh Xu, trào phúng câu môi.

Tam lang thích nhất hài tử, tuổi Tĩnh Xu và Tĩnh Hảo sàn sàn, ông ấy vẫn luôn đối xử công bằng với hai đứa bé, chiếu cố hết sức, nhưng bây giờ xem ra, thật không phải là ngươi đối nàng tốt, nàng sẽ nhận phần tình này. Tĩnh Xu cô nương này, quả nhiên là bạch nhãn lang.

Tĩnh Xu đi mau vài bước, đuổi theo đoàn người Cố Diễn, nàng ta rủ mắt như muốn khóc ngăn cản đường đi của mấy người, cắn môi nhìn về phía Tiết thần y, "Ngài tại sao phải trừng ta? Tĩnh Xu tự nhận là chưa từng có đắc tội Tiết thần y, ngài đến tột cùng là vì sao phải như vậy."

Cái gì? Tiết thần y ngoáy lỗ tai.

Mặc dù nói chuyện với Tiết thần y, nhưng ánh mắt Tĩnh Xu lại nhìn Cố Diễn: "Ngài có phải nghe được tin đồn gì hay không, nên mới như vậy."

Cố Diễn rốt cục chậm lại, hắn nhìn bọn hạ nhân đều vểnh tai, liếc trộm tình huống bên này, nhịn không được bật cười: "Tiết thần y trừng ngươi, chúng ta không ai trông thấy. Có điều ta ngược lại trông thấy ngươi trừng Tiết thần y. Không biết vị cô nương này đến cùng là có ý gì."