Tửu Lầu Nhỏ Nhà Phu Lang

Chương 5

Thang Xảo vì vậy mới tiện tay mang theo năm quả trứng vịt lớn.

“Đại tỷ, mầm xuân này không thể chê được, thơm nức mũi! Mầm xuân xào trứng, tuyệt đỉnh!” Thang Hiển Linh vừa nói vừa nuốt nước miếng, toàn bộ đầu óc chỉ nghĩ đến ăn.

Thang Xảo vừa thấy dáng vẻ thèm ăn của đệ đệ, liền không nhịn được bật cười:

“Sao mà thèm đến nỗi ra bộ dạng như thế này.”

“Tỷ à, tối qua đệ có được ăn gì đâu.” Thang Hiển Linh nuốt nước miếng, vừa vo xuân mầm vừa nói: “Để đệ làm cho. Tỷ phu với mấy đứa nhỏ buổi trưa cũng ăn ở đây luôn, nhưng vẫn nên xào lúc ăn mới thơm.”

Thang Xảo nói: “Còn chưa biết bán lương thực có thuận lợi hay không, đệ đói thì cứ ăn trước đi.”

“Mấy đứa nhỏ đều đi theo ạ?”

“Không, chỉ dẫn theo Nhị Nương thôi. Hai tiểu tử ở nhà cãi nhau loạn trời, dứt khoát không dắt theo đứa nào cả.” Thang Xảo thở dài. Bên nhà mẹ đẻ thì cha bệnh nặng nằm giường, trong sân cảnh nhà tiêu điều, hai đứa nhỏ mà đến thì không ai chịu nổi. Nhị Nương ngoan ngoãn nên mới dắt một mình nó đi.

Thang Hiển Linh nói: “Vậy đệ thấy thôi thì làm luôn phần cho cả nhà. Tỷ phu với Nhị Nương mà bán thóc thuận lợi thì vừa hay về là có cơm ăn.”

“Làm như đệ biết chắc vậy.”

Thang Hiển Linh cười: “Tỷ phu quanh năm vào thành bán lương thực, chắc chắn có mối quen, quán quen. Tầm này chắc cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi...”

Hai tỷ đệ vừa trò chuyện vừa làm việc.

Ban đầu vốn là Thang Xảo làm chính, nhưng thấy ngũ ca nhi bệnh vừa mới khỏi nên định để nghỉ ngơi, không ngờ chưa bao lâu đã thấy Thang Hiển Linh tay chân lanh lẹ, tiếp quản cả nhà bếp, chưởng muỗng, xắn tay áo làm hết.

Gạo cũ hạt vỡ được rửa sạch, đổ vào nồi nấu bằng lửa nhỏ. Bột mì không phải loại trắng tinh mà hơi ngả vàng, bên trong còn lẫn chút vỏ đậu, nhưng cũng không đến nỗi khó ăn.

Thang Hiển Linh tìm cối đá nghiền lại một lần, bột mịn hơn hẳn, dù chưa thật sự mịn nhuyễn.

Y nhớ lại thời còn học đại học, cạnh cổng trường có hàng bán bánh rán, cháo quẩy. Chỉ nghĩ đến đó thôi mà y đã nuốt nước miếng ừng ực, mũi khẽ động, mùi bột mì sống nhẹ thoảng rất dễ chịu.

Sau ba năm tận thế, Thang Hiển Linh thật sự rất, rất nhớ thức ăn...

Nhớ cái vị mộc mạc, thô ráp nhưng đậm đà của lương thực thật sự.

Hòa bột với nước, từ từ khuấy đều theo một hướng cho đến khi tạo thành một hỗn hợp đặc sệt.

Thang Xảo thì đang thái xuân mầm, chuẩn bị đập trứng vịt. Mới đầu chỉ đập hai quả, định để dành lại vài cái cho nhà. Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy ngũ ca nhi đứng đó, mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm mình.

Thang Xảo: ...

Ngũ ca nhi mặt đầy vẻ chờ mong, ý như muốn nói: “Tỷ ơi, thêm hai quả nữa đi, chừng này không đủ ăn đâu...”