Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 24

Chương 24: Ác nhân vu cáo ngược lại chịu nhục
Tuy rằng Tần Lương thiên vị đám người Ngô thị, nhưng mà tính tình lại chính trực, cũng cực kì nghiêm khắc với con trai mình, hiện tại nghe được lời nói của Tần Thư Dao cũng cảm thấy rất có đạo lý, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nhưng vẫn lạnh mặt như trước: "Đừng tưởng rằng bản thân được công chúa tán thưởng, liền đắc ý vênh váo. Trở về lo đọc sách, luyện nữ công cho ta, miễn cho về sau bị nhà chồng ghét bỏ!"

Tần Thư Dao biết kế tiếp khẳng định Tần Lương sẽ đi viện Tần Minh Hi điều tra, cho nên hơi gật gật đầu, lại nói: "Nữ nhi cùng phụ thân đi đến đó."

Sau khi Tần Lương suy nghĩ cũng gật đầu đồng ý.

Vốn Ngô thị ở trong viện Tiêu Tương chờ tin tức tốt, lại chờ đến tin tức con trai mình bị đánh, cuối cùng vội vội vàng vàng vọt tới viện Minh Hiên, đi tới cửa chỉ thấy Tần Minh Hi đã bị Tần Lương đặt trên ghế dài đánh. Kinh hoảng một trận lập tức chạy vội qua, quỳ gối dưới chân Tần Lương, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn gắt gao bắt lấy hai tay của ông, khóc nói: "Ông làm cái gì vậy hả?"

Tần Lương thấy Ngô thị đã không để ý hình tượng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt càng thêm khó coi: "Từ mẫu nhiều bại nhi (mẹ hiền thì con hư). Ngươi có biết trong khoảng thời gian này nó đang làm cái gì không? Khó trách ngươi bệnh không dậy nổi, thì ra đúng là nghiệp chướng này gây họa!"

Trên đường đến Ngô thị đã sớm nghe Quý ma ma nói, cho nên đã sớm biết chuyện này chính là Tần Thư Dao giở trò quỷ, chỉ là bà ta không biết Tần Thư Dao phát hiện khi nào. Hơn nữa đồ bẩn đó thế nào lại rơi vào trong tay Tần Minh Hi.

"Lão gia, con nó mới là một đứa bé tám tuổi làm sao hiểu được mấy thứ này, nhất định là người dưới không hiểu chuyện cho con chơi!"

Tần Lương cảm thấy Ngô thị nói có đạo lý, cho nên thả Tần Minh Hi ra, lạnh mặt nhìn một đám nha hoàn cùng bà tử quỳ trên mặt đất: "Người đâu, đánh những người này ba mươi trượng, sau đó bán ra ngoài!"

Nha hoàn cùng bà tử bên người Tần Minh Hi đều là Ngô thị lựa chọn cẩn thận, hiện tại bỗng nhiên toàn bộ bị Tần Lương bán đi, trong lòng cũng có chút đau lòng. Nhưng nghĩ đến bọn họ thế nhưng không phát hiện những thứ chướng khí mù mịt đó, bán đi thì bán đi, đến lúc đó bản thân lại chọn một ít nha hoàn cho Tần Minh Hi. Cho nên Ngô thị cũng không đau lòng làm gì.

Tần Thư Dao đứng ở một bên xem trò hay vừa ra này, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại lộ ra vẻ quan tâm cùng không đành lòng: "Đúng vậy. Cha, cha ngàn lần đừng tức hỏng thân thể. Nữ nhi thấy tổ mẫu một mình thanh tĩnh, không bằng đưa tứ đệ đến chỗ tổ mẫu, để tổ mẫu dạy tứ đệ, mà tứ đệ có đủ năng lực bồi tổ mẫu. Chuyện này không phải là đẹp cả đôi đường sao!"

Kiếp trước Tần Minh Hi bị Ngô thị dạy hết ăn lại nằm, chỉ biết ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc, hơn nữa phẩm hạnh cực kém, đập bể tấm biển Đế sư trăm năm của Tần gia.

Tuy rằng Tần Thư Dao thống hận đám người Ngô thị, nhưng dù sao nàng cảm thấy hiện tại Tần Minh Hi mới tám tuổi, hơn nữa kiếp trước Tần Minh Hi không làm chuyện gì hại đến nàng. Hiện tại giao cho Tần lão phu nhân dạy, có lẽ về sau Tần Minh Hi lớn lên sẽ có thay đổi. Mặc kệ là với Tần gia hay với bản thân có lẽ đều sẽ có giúp đỡ.

Sau khi Ngô thị nghe xong, lập tức nhíu mày, nhưng cũng biết hiện tại Tần Lương đang nổi nóng, hơn nữa quả thật trong phòng Tần Minh Hi tìm ra một người vải. Hiện tại bà cần phải tỉnh táo lại, ngàn vạn không thể xúc động.

Sau khi Tần Lương nghe xong cũng cảm thấy Tần Thư Dao nói có đạo lý, nhân tiện nói: "Ừ, chỗ của mẫu thân cũng quá thanh tịnh, đưa Hi Nhi qua cũng tốt!"

Ngô thị sốt ruột, nhưng lại không dám nói một câu phản bác.

Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Ngô thị, lại nói: "Mẫu thân cũng không cần quá mức khổ sở, dù sao tuổi tứ đệ còn nhỏ, không hiểu chuyện này. Đợi lát nữa cho đám nô tài này đốt sạch người vải không sạch sẽ kia, thân thể của mẫu thân sẽ đỡ hơn!"

Ngụ ý là Tần Minh Hi rủa Ngô thị!

Trong lòng Ngô thị vừa tức vừa hận, chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng!

Mà Tần Lương nghe được những lời này, càng cảm thấy Tần Minh Hi không hiếu thuận, tâm thuật bất chính.

Vừa rồi Tần Minh Hi bị Tần Lương dọa không dám hé răng, chỉ dám thấp giọng nỉ non. Hiện tại nghe nói bản thân bị đưa đến Vinh Thọ Viện, lập tức kích động, nhìn thấy Ngô thị ở đây, lá gan cũng lớn vài phần: "Con không đi, con mới không cần đi tới chỗ bà nội, bà nội vừa thấy con liền kêu con đọc sách, một chút cũng không vui, con mới không đi...

Sắc mặt Ngô thị lập tức thay đổi, vội vàng tiến lên che miệng Tần Minh Hi, nhưng lúc này đã muộn rồi!

Mặt Tần Lương xanh mét, nhìn thoáng qua Ngô thị, hung hăng nói: "Đây là con trai tốt ngươi dạy đó!" Nói xong liền phất tay áo rời đi.

Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, xem ra Tần Minh Hi này vẫn giống như kiếp trước, chính là thằng ngu không chịu được. Vừa rồi nàng còn động lòng trắc ẩn muốn giúp nó, không nghĩ tới chính nó làm hỏng tiền đồ của chính mình.

Những lời này truyền đến tai Tần lão phu nhân, cho dù là Tần Lương muốn đưa qua, lấy tính tình quật cường của Tần lão phu nhân cũng sẽ kiên quyết không thu!

Chỉ có điều chuyện này lại ngoài ý muốn của Tần Thư Dao, sau khi chuyện này truyền đến tai, Tần lão phu nhân lại kiên quyết muốn Ngô thị đưa Tần Minh Hi đến Vinh Thọ viện.

Cho dù Ngô thị trăm điều không bỏ được, nhưng cũng chỉ có thể để Tần Minh Hi đi Vinh Thọ viện.

Sau chuyện này, Tần Lương cũng có chút thờ ơ với Ngô thị. Mà Ngô thị lần này thật sự ngã bệnh, nằm ở trên giường rêи ɾỉ mấy ngày.

Sau khi Tần Tuyết Như biết tức giận oán hận không thôi, muốn chạy tới Hinh Hương Viện giáo huấn Tần Thư Dao một chút, nhưng lại bị Ngô thị ngăn lại.

"Như Nhi, không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy, là mẹ coi thường nó, không nghĩ tới tuổi nó còn trẻ vậy mà tâm kế nặng như thế!" Vẻ mặt Ngô thị tái nhợt.

Tần Tuyết Như thấy đau lòng không thôi, nhíu mày liễu lại: "Mẹ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Trong mắt Ngô thị thoáng qua âm độc: "Không phải là thời gian trước nó đắc tội Bát công chúa sao? Con cùng Bát công chúa lại quen biết, sao không mời Bát công chúa đến trong phủ tụ họp!"

Nghe vậy Tần Tuyết Như lập tức vui mừng nói: "Sao con lại quên chuyện này nhỉ. Ngày mai con gái mời Bát công chúa đến làm khách trong phủ, để cho nàng giáo huấn súc sinh thấp hèn kia một chút!"

Ngày thứ hai, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Bát công chúa đến làm khách Tần phủ.

Tần Tuyết Như mời bọn họ đến Bách Hoa viên đi dạo, lại đặc biệt sai người đi mời Tần Thư Dao cùng Tần Khả Cầm đến, Tần Thư Dao không muốn để cho Tần Khả Cầm tham gia vào, để Tần Khả Cầm lấy cớ thân thể không khoẻ cự tuyệt.

Tần Tuyết Như cũng chỉ đến đây thử Tần Thư Dao, thấy Tần Thư Dao đau lòng Tần Khả Cầm như vậy, trong lòng lại nảy ra một độc kế. Chỉ là đây là chuyện sau này!

Hoàng tử và công chúa đều là quý nhân, thân thể Tần Thư Dao khỏe mạnh cho nên không thể cự tuyệt, chỉ có thể mang theo Tĩnh Nguyệt và Trà Hương cùng đến, đợi đến khi tới Bách Hoa Viên thì bọn họ cũng đã sớm ngồi ở trong đình bát giác thoải mái tán gẫu.

Tần Thư Dao đi qua hơi cúi người thi lễ, sau đó lẳng lặng đứng ở một bên.

Nàng biết hôm nay Mộ Phương Hoa tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy, mà năng lực của nàng cũng không có biện pháp đẩy ngã một công chúa, cho nên luôn luôn dè dặt cẩn thận, không nghĩ tới cuối cùng bởi vì Tần Tuyết Như, vẫn đắc tội Mộ Phương Hoa.

Hôm nay Mộ Phương Hoa đến sẽ không để cho Tần Thư Dao dễ chịu, nàng ta thấy Tần Thư Dao đến liền cười lạnh một tiếng,die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cầm ly trà sứ men xanh trong tay, chậm rãi uống một ngụm trà, lại sau đó ném thẳng tới trên người Tần Thư Dao.

Tuy rằng Tần Thư Dao đoán chắc hôm nay Mộ Phương Hoa sẽ không bỏ qua cho nàng, nhưng lại không nghĩ rằng tính tình của nàng ta lại nóng nảy như vậy, may mắn nàng tránh kịp thời, bằng không khuôn mặt này của nàng sợ rằng sẽ mặt mày hốc hác rồi.

Mộ Phương Hoa thấy Tần Thư Dao tránh được, lập tức đứng lên chỉ vào Tần Thư Dao mắng to nói: "Ngươi thật to gan, dám tránh!"