Nữ Phụ Pháo Hôi Bắt Cóc Thiên Chi Kiêu Tử

Chương 11: Hợp tác

“Thần Vương, Thần Vương phi đã đến!” Một tiểu thái giám cất giọng vọng vào trong Hi Ninh cung.

“Thỉnh!” Người đang ngự ở vị trí trên cao chậm rãi cất tiếng.

Người vừa cất tiếng đó chính là Thái hậu, mẫu thân ruột thịt của Du Mộ Diễn. Thế nhưng Du Chiêu Tầm cùng Thái hậu cũng có vài phần quan hệ thân thuộc. Sở dĩ vẫn chưa đẩy Du Chiêu Tầm lên ngôi, nghĩ hẳn là vì dòng chi thứ chung quy không thể sánh bằng dòng chính.

Vừa mới bước chân qua cửa cung, liền nghe được một tiếng giọng nói sang sảng, đầy uy lực.

“Quỳ xuống!” Thái hậu cất tiếng quát lớn: “Thật không biết quy củ gì cả!”

Ngu Nhiễm cũng không biết trong cung cần những quy củ, lễ nghi gì. Có lẽ trước kia thân thể này đã học, nhưng Ngu Nhiễm hiện tại thực sự không có chút ấn tượng nào.

Nhưng Thái hậu làm sao biết được tình huống của nàng. Vừa trông thấy nàng, liền lạnh giọng quát: “Ngu Nhiễm! Phụ thân ngươi dạy dỗ quy củ chính là như thế này sao?”

"Ngốc bạch ngọt" Ngu Nhiễm không hề lên tiếng phản bác. Nàng thực sự không biết bản thân có vấn đề ở chỗ nào, vì thế thà trầm mặc không nói gì, còn hơn nói nhiều làm sai nhiều.

Về phần Du Chiêu Tầm bên này, hắn lại vô cùng kinh ngạc. Đời trước, Ngu Nhiễm chính là không chút lưu tình mắng trả Thái hậu, sau đó cũng bị quản giáo cả một buổi sáng.

Nàng đêm thành thân bị chính hắn bỏ mặc, đến sáng lại bị trách cứ nặng lời, nghĩ hẳn là từ lúc đó nàng đã sinh lòng bất mãn.

Du Chiêu Tầm nghĩ đến điều này, thu lại vẻ lạnh nhạt. Lần này hắn không muốn giống như đời trước mà khoanh tay đứng nhìn.

Hắn duỗi tay ra trước người Ngu Nhiễm, lên tiếng phản bác lời trách cứ của Thái hậu: “Mẫu hậu, Tiểu Nhiễm đêm qua đã vất vả, nhất thời quên mất quy củ. Vả lại, ngày thứ hai thành thân, Mẫu hậu cũng đừng làm nhi thần mất mặt.”

Dứt lời, hắn liền đỡ Ngu Nhiễm đứng dậy, như thể một đôi tân hôn phu thê ân ái, tương kính như thân.

Nhưng mà Thái hậu tự nhiên là biết được đêm qua bọn họ không hề động phòng, chưa hề hành phu thê chi lễ. Bà ta trợn mắt nhìn Ngu Nhiễm đầy giận dữ, nhưng sự tu dưỡng lễ nghi của bản thân không cho phép bà ta tùy tiện phát tác.

Ngu Nhiễm cúi đầu, theo lẽ thường chẳng hề lên tiếng. Nhưng ánh mắt khẽ liếc qua Du Chiêu Tầm, mang theo vài phần tò mò, cũng có vài phần khó hiểu.

Nàng không rõ Du Chiêu Tầm hành động như vậy là xuất phát từ tâm lý gì. Rõ ràng đêm qua còn đối xử với nàng như người xa lạ, hôm nay lại chủ động đứng ra bảo vệ nàng.

Bất quá, Ngu Nhiễm cũng không từ chối thiện ý của Du Chiêu Tầm. Thêm một người bạn đồng hành tốt hơn nhiều so với việc tự dựng một kẻ địch.

Thái hậu ngồi ở vị trí trên cao sắc mặt cũng không lấy gì làm dễ coi. Ngu Nhiễm không nể mặt mình đã đành, tai mắt rõ ràng báo lại rằng Du Chiêu Tầm cũng chẳng hề ưa thích vị thê tử từ đâu rơi xuống này, vậy mà giờ đây hắn lại thẳng thừng vả mặt mình.

Lúc này, thái độ của Thái hậu đối với cả Ngu Nhiễm lẫn Du Chiêu Tầm đều không hề tốt đẹp.

Du Chiêu Tầm cũng không hề để tâm đến thái độ của bà ta, mà ghé vào tai Ngu Nhiễm, nói nhỏ: “Lát nữa hành lễ kính trà Thái hậu, còn Hoàng đế ngồi bên tay trái thì không cần. Mọi việc còn lại cứ giao cho bổn vương.”

Việc Du Chiêu Tầm không bảo nàng đi kính trà Hoàng đế tuyệt nhiên không phải làm khó nàng, mà là đang giúp nàng. Đời trước, Ngu Nhiễm kính trà Du Mộ Diễn lại bị hắn ta cố ý hất đi, khiến nửa bên gò má bị bỏng sưng đỏ. Nay Du Chiêu Tầm tuyệt nhiên không muốn để nàng lại trải qua chuyện này.