Nhật Ký Tìm Vợ Của Thủ Phụ Đương Triều

Chương 9

Giản Tuần đẩy cửa sổ ra: “Cảm ơn.”

“Là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.” Hoàng Thời Vũ cười tươi để lộ lúm đồng tiền.

Khóe môi Giản Tuần cong lên, xe ngựa lao nhanh vun vυ't, hắn lại một lần nữa đẩy cửa sổ nhìn về phía Hoàng Thời Vũ xinh đẹp: “Mồng bốn ta về thư viện từ sáng sớm, đi cùng không?”

“Được nha! Vậy ta vẫn ở đây chờ ngươi.” Hoàng Thời Vũ vội vàng đáp.

Một mình đi đường làm sao thoải mái bằng được Giản Tuần tiện đường cho đi nhờ, nàng tất nhiên vui mừng khôn xiết.

“Được.” Giản Tuần nói.

Xe ngựa chạy như bay, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối đường. Con lừa của Hoàng Thời Vũ đã mệt lử, rời khỏi xe ngựa rồi, giờ có nói gì nó cũng không chịu chạy nữa, chỉ kêu lên mấy tiếng tủi thân rồi lững thững đi về nhà.

Mãi quá trưa mới về đến nhà.

Giờ này tất nhiên là chưa dùng bữa trưa, vậy mà Hoàng thái thái chỉ mải mê lựa mấy món điểm tâm Hoàng Thời Vũ mang về, thưởng cho nha hoàn hai miếng, rồi vừa nói cười vừa bỏ đi, cũng chẳng buồn sai người nấu cho nàng chút đồ ăn nóng.

Hoàng Thời Vũ đã quen với chuyện này, rửa mặt qua loa rồi tự mình vào bếp tìm đồ ăn.

Bà lão nấu bếp tươi cười bưng ra hai đĩa thức ăn nóng hổi: “Lão gia dặn hôm nay cô về, ta đoán cô nương không về kịp bữa trưa nên đã lén xào sẵn hai món, vừa hay còn nóng.”

“Toàn món con thích cả.” Hoàng Thời Vũ ngọt ngào nói: “Cảm ơn a bà.”

A bà này từng chịu ơn cố phu nhân, lại nhìn Hoàng Thời Vũ lớn lên từ nhỏ, nên dù ngoài mặt không dám thể hiện, nhưng sau lưng vẫn thường xuyên chăm sóc, giúp nàng khỏi cảnh đói rét.

Hoàng Thời Vũ ngồi bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ trong bếp, từ tốn ăn cho đầy bụng.

Lúc này, Giản Tuần đã sớm được nha hoàn và gã sai vặt hầu hạ tắm rửa thay đồ, mặc y phục ở nhà đến ra mắt mẫu thân.

Mẹ ruột của Giản Tuần, Trình thị, năm ấy ba mươi ba tuổi, nhưng trông chỉ độ hai sáu, hai bảy. Nhan sắc bà thanh lệ thoát tục, quanh năm áo vải đơn sơ, đôi mày thanh tú lúc nào cũng thoáng nét u buồn.

Vẻ ngoài trông yếu đuối mong manh, nhưng lại tinh thông cầm kỳ thư họa, tài danh vang xa, người đến cầu hôn tấp nập. Chỉ vì không chịu nổi sự hỗn loạn ở kinh sư nên mới đưa con về quê Trạch Hòa lánh đời.

Đại nha hoàn Mộc Lan đã chờ sẵn ở cửa Thanh Uyển, thấy Giản Tuần khoan thai bước tới, bèn mỉm cười đón rồi hành lễ: “Thiếu gia, phu nhân còn đang tiếp khách ở gian nhà phụ phía đông, mời ngài theo nô tỳ đến gian chái tây dùng bữa trước ạ.”

“Làm phiền Mộc Lan tỷ tỷ.” Giản Tuần gật đầu.

Mộc Lan là đại nha hoàn hạng nhất bên cạnh Giản phu nhân, rất có uy tín, đến cả Giản Tuần cũng phải kính nể vài phần.

Mộc Lan mỉm cười đi trước dẫn đường. Vào đến gian chái tây, trên giường đất đã bày biện ngay ngắn bát đĩa, đũa thìa, bên cạnh có hai nha hoàn chuyên gắp thức ăn đứng hầu.

Mười mấy món ăn nhà họ Giản, toàn những món Giản Tuần thích, phía sau còn có canh hầm và đồ ngọt tráng miệng chưa dọn lên.

Trước khi dùng bữa, Giản Tuần hỏi một câu: “Là khách từ kinh sư đến ạ?”

Mộc Lan khẽ đáp: “Là tiểu cô thái thái của An Quốc Công phủ ạ.”

An Quốc Công phủ là dòng chính của Giản thị, gia tộc trâm anh thế phiệt bậc nhất đương thời. Vị “tiểu cô thái thái” mà Mộc Lan nhắc đến chính là biểu mẫu của Giản Tuần, con gái út của An Quốc Công – Giản Hân Lan.

Phu quân của Giản Hân Lan là Tống thị lang, cùng đỗ tiến sĩ một khoa với phụ thân Giản Tuần, lại là bạn bè vô cùng thân thiết. Hai nhà quan hệ khăng khít, năm đó Tống thị lang còn bế Giản Tuần sáu tuổi vào tận cửa thùy hoa nhà mình, bảo hắn chọn một cô em họ làm vợ.

Đứa trẻ sáu tuổi thì biết gì, chẳng hiểu sao hắn lại chọn trúng Tống Diên, hòn ngọc quý trên tay Tống thị lang.

Hai nhà người lớn tâm ý tương thông, cười ha hả, rồi trao đổi thϊếp canh của hai đứa trẻ ngay tại chỗ.

Tống thị lang cười trêu: “Thằng nhóc này khá lắm, mắt thật tinh đời, chọn ngay mất con ngươi của ta rồi.”

Chuyện hôn ước trẻ con này, chỉ có hai nhà tự hiểu ngầm, sau khi phụ thân Giản Tuần qua đời thì không ai nhắc lại nữa.

Cứ ngỡ đời này sẽ không bao giờ gặp lại Tống Diên nữa, nào ngờ biểu mẫu lại đưa nàng đến Trạch Hòa thăm mẹ.

Bên gian nhà phụ phía đông, biểu mẫu Giản Hân Lan của Giản Tuần đang nắm tay Trình thị, vừa lau nước mắt nơi khóe mi vừa nói: “Muội muội tốt của ta ơi, từ ngày muội chuyển về Trạch Hòa, chị em mình cũng ít có dịp gặp nhau. Lẽ ra tỷ phải đến thăm muội sớm hơn, nhưng bà nội của Diên tỷ nhi đột ngột lâm bệnh nặng rồi qua đời, trong nhà bận tối mắt tối mũi, muội không trách tỷ chứ?”

Trình thị siết chặt tay Giản Hân Lan, dịu dàng đáp: “Muội nào dám trách, đều là phận dâu con có gia đình, tỷ phải quán xuyến cả nhà, đâu có dễ dàng gì.”