Quyển 1 - Chương 43
Ngày 25 tháng 12 năm 1925, Quách Tùng Linh binh bại bị gϊếŧ.Gã là thành viên của Đồng Minh hội năm xưa, kết duyên với vợ ở trên pháp trường triều Thanh, lần đó vợ gã cứu gã. Nhiều năm sau, hai người cuối cùng chết cùng nơi. Chết đi còn cùng nhau bị phơi thây ba ngày thị chúng, tử trạng chụp thành ảnh, dán khắp phố lớn ngõ nhỏ ba tỉnh Đông Bắc.
Hắn vốn đã thắng lợi trong tầm mắt, thế nhưng thời khắc mấu chốt, người Nhật Bản nhúng tay vào!
Tin Quách Tùng Linh chết truyền đến, tình cảnh của Tam thiếu gia lập tức trở nên khó khăn.
Trương Tác Lâm có quân Quan Đông hỗ trợ, cũng ý đồ cùng Hoản hệ, Trực hệ liên hợp, hình thành thế bao vây với hắn.
…
Đêm tân niên.
Một chiếc xe hơi nhãn Mercedes màu đen đỗ ở trước cửa lớn khách sạn Bắc Bình. Từ trên xe xuống hai người thanh niên, mà trên các xe jeep đầu và cuối nhảy xuống một đoàn vệ sĩ, vây quanh hai người họ vào cửa.
Cửa đại sảnh, Tam thiếu gia cởi mũ phớt nỉ đen và áo bành tô của mình, Lý Hổ cũng tháo xuống quân mạo trên đầu.
Trong đại sảnh là y hương tấn ảnh, khách quý các quốc gia tụ hội. Các thục nữ thân sĩ mặc lễ phục chính thức tốp năm tốp ba tụ một chỗ, trong sân nhảy truyền đến làn điệu vi-ô-lông du dương.
nhiều phụ nữ ăn vận đẹp đẽ lộng lẫy.
Tam thiếu gia mặc lễ phục màu đen, dây nịt và nơ kèm tơ lụa xám bạc, thần thái rạng rỡ, mặt mày tươi tỉnh chào hỏi một đám nhân vật quan trọng rồi đứng chung một chỗ nói chuyện với lãnh sự Mỹ quốc hồi lâu.
Vị lãnh sự này tên là Wallace. Ông là một vị am hiểu Trung Quốc, sống ở Trung Quốc nhiều năm cưới một vị thê tử Hoa tịch, sinh một cô con gái tên là Elizabeth.
Vị tiểu thư Elizabeth này là một người lai xinh đẹp, lớn lên mắt ngọc mày ngài, duyên dáng yêu kiều. Cô mặc bộ lễ phục dạ hội kiểu Âu Tây mỉm cười đứng ở bên cạnh cha, ánh đèn treo thủy tinh rọi lên bộ ngực trần nửa tuyết trắng của cô, làm Lý Hổ nhịn không được len lén dán mắt mấy lần.
Sau khi Tam thiếu gia và lãnh sự Wallace nói chuyện với nhau thật lâu, tiểu thư Elizabeth không kiên nhẫn đợi nữa, liền ở một bên nũng nịu ngắt lời.
– Daddy, ba có lời gì, lát hãy nói với David không được sao. Con muốn nhảy một điệu waltz với anh ấy.
Wallace ha ha nở nụ cười.
– Được, Daddy đem cậu ta tặng cho con, thanh niên các con cứ vui vẻ đi chơi một chút đi.
Tam thiếu gia mỉm cười hướng về phía Elizabeth gật đầu một cái, nâng lên tay…
…
Hai người hòa vào làn điệu vi-ô-lông ở trong sân nhẹ nhàng nhảy, tà váy xoay tròn bay lên, quả nhiên là một đôi bích nhân.
xứng đôi vừa lứa.
Lý Hổ yên lặng đứng ở một góc hẻo lánh, tại loại trường hợp này, hắn lộ rõ là không quen làm sao đó.
Không ngừng có bồi bàn bưng sâm banh và thức ăn lướt ngang qua hắn, hắn cầm lấy một ly rượu, nốc một hơi cạn sạch, lại nhét điểm tâm đầy miệng. Hắn vừa nhai quai hàm, vừa ở trong lòng oán hận nghĩ ‘Cầm thú vừa thấy gái đẹp, liền cợt nhả hăng say gớm!’
Mắt thấy con đàn bà đẹp kia đang ở trong lòng Tạ Tam cười đến run rẩy cả người, Lý Hổ liền thấy hàm răng ngứa ‘Ở chỗ này, giả vờ giả vịt, chỉ xem không thể sờ, thiệt m nó không có ý nghĩa!’
Hắn vừa quay đầu, vừa vặn chặn lại một tên bồi bàn, thế là một phen đoạt lấy đĩa điểm tâm trên khay, ôm vào ngực bắt đầu ngấu nghiến ăn.
Lý Hổ đang vùi đầu tận lực làm việc, đem hai phần sandwich song song nhét vào miệng. Đột nhiên cảm giác trên vai bị ai vỗ một cái, hắn phồng má ngẩng đầu, Tam thiếu gia đang đứng ngay trước mặt hắn cười với hắn.
Cầm thú kia hàm răng tuyết trắng.
– Sao ngươi trốn một mình ở đây? Nhiều người đẹp như vậy, không mau bắt lấy cơ hội mời các cổ nhảy?
– Bố… Ta… Ta không có hứng thú, không thú vị!
Tam thiếu gia nhếch lông mày. – Ồ?!
Dừng một chút, hắn cúi cúi thân, ở bên tai Lý Hổ hỏi.
– Có phải ngươi không biết không?
Lý Hổ miệng còn chứa sandwich. Hắn không trả lời, mặt đã có một chút đỏ lên.
Tam thiếu gia nở nụ cười, hắn hướng về phía Lý Hổ hơi hơi khom người, vươn tay phải.
– Ta dạy ngươi.
Lý Hổ sửng sốt, bản năng lắc đầu.
Tam thiếu gia một tay kéo Lý Hổ, cướp cái đĩa trên tay hắn đặt xuống.
– Ưỡn ẹo cái gì, nhanh lên!
Lý Hổ thân bất do kỷ, bị hắn nắm tới giữa sàn nhảy.
– Tay đặt lên vai ta.
Tam thiếu gia vươn tay hơi ôm Lý Hổ.
– Đi theo bước ta. Một hai ba bốn, hai hai ba bốn…
Giai điệu đàn vi-ô-lông-xen trầm thấp mà lại du dương ở sau tai bọn họ vang lên, Lý Hổ vừa căng thẳng lại ngượng ngùng, cơ thể cứng ngắc, hoàn toàn phản ứng không kịp.
– Đ! Đạp mạnh vậy, giẫm chết Tam gia ngươi rồi! … Đồ đần…