Quyển 1 - Chương 11
Phản ứng của kẻ nọ khiến Tam thiếu gia cảm thấy khác thường.Sau khi tài xế A Thành nâng hắn dậy, hắn liều mạng cúi đầu, run lẩy bẩy xỏ không được quần, A Thành không biết nói thế nào giúp hắn một hồi, hắn cũng không cảm ơn một câu, vừa gài xong dây lưng, lại xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Tam thiếu gia thoáng có chút quái nhíu mày.
– Bắt lấy hắn, dẫn hắn ta lại đây.
Chỉ trong chốc lát, A Thành liền kẹp cổ người nọ đẩy hắn đến trước xe hơi.
Tam thiếu gia hạ cửa xe tới thấp nhất, ngồi ở trên xe nhìn về phía hắn.
– A?
Hắn lập tức phát ra một tiếng cảm thán mang theo chút kinh ngạc ý vị.
Lý Hổ ở trong tay A Thành đem hết toàn lực muốn đem chính mình co thành một đoàn. Tam thiếu gia từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát một hồi bộ dáng chật vật của hắn, vốn định phát ra câu hỏi na ná như ‘Ô kìa, Hổ huynh thế nào thành bộ dáng này?’, nhưng mắt thấy trên sắc mặt trắng bệch Lý Hổ lại hiển xanh, lại từ bên trong bốc hồng, dĩ nhiên là đau buồn xấu hổ đan xen đến sắp ngất đi, liền rất có phong độ ngậm miệng không nói.
Kỳ thật vốn cũng không cần phải mở miệng hỏi, xem tình hình Lý Hổ, hôm nay có kết cục như thế này, cũng là chuyện thuận lý thành chương. Lúc trước Lý Hổ xảy ra chuyện, từng có người nói cho hắn, hắn nghe xong tin, chỉ là lạnh nhạt “À” một tiếng, liền vứt thẳng ra sau đầu.
Mua bán đã kết thúc, tiền đã thanh toán xong, hắn không cần phải quan tâm nữa.
Có điều hôm nay chính mắt thấy bộ dáng của Lý Hổ, ngược lại là rất có một tia đồng tình, dù sao quá khứ cũng là người uy chấn một phương, thế nhưng thành như vậy!
Thông cảm của hắn giống như tiền đồng trong tay ăn mày, có chút hữu hạn. Nhưng có một lối suy nghĩ tinh quái hạ lưu khác, lại dâng lên trong lòng, ‘Lúc đầu khi khai bao cho tiểu tử này liền phát hiện rồi, hắn chính là thiếu thao, vừa lên làm liền thuận lợi. Quả nhiên là thế! Nghĩ đến thời gian này chịu khổ không ít, cả người trái lại vừa mắt hơn nhiều.’
Lại nguyên lai Lý Hổ mấy ngày nay gầy vô cùng, ngược lại hiện ra ngũ quan sâu thanh tú. Hoàn toàn không có cổ khí thế ngang ngược kiêu ngạo của quá khứ, trái lại lộ ra vài phần kinh hoàng sợ hãi sở sở động nhân. Hắn mặc quần áo có hơi lớn, mặc trên người rộng thùng thình, tóc ngắn ngủn lộn xộn xõa xuống trán, bỗng dưng thêm vài phần trẻ con.
rung động lòng người.
Hắn nhìn chằm chằm Tạ Tam thiếu gia, một bộ dáng đã căng thẳng lại phòng bị còn sợ hãi.
Bộ dáng này, nơi nào còn giống lão hổ, thậm chí ngay cả con mèo cũng không đến, nhiều nhất, chính là một con chuột xù lông.
Tam thiếu gia nhã nhặn gật đầu một cái với hắn, cười cười, mở cửa xe ra. – Lên xe.
Lý Hổ nghe xong lời này, lại chỉ đứng tại chỗ, không ngừng run run.
Vì thế, Tam thiếu gia hơi mang theo chút không kiên nhẫn bước ra cửa xe, ôm lấy Lý Hổ, quăng hắn vào chỗ ngồi sau xe.
Hắn đóng cửa lại, tựa lên ghế.
– Lái xe.
Tam thiếu gia ở trên xe mở miệng câu đầu tiên với Lý Hổ lại là.
– Ăn cơm chiều chưa?
Lý Hổ ngồi ở sau cùng hắn, từ lúc lên xe, vẫn cố gắng rụt ở trong góc, cúi gằm, một tư thế đánh chết cũng không muốn ngẩng đầu lên. Hắn nghe được câu hỏi, cũng không phản ứng, qua một hồi, mới cứ tư thế này lắc lắc đầu.
Vì thế, Tạ Tam thiếu gia bảo tài xế chạy thẳng đến tiệm Đông Hưng.
Đã là đêm khuya, nơi này vẫn ngựa xe như nước. Quen thuộc vào phòng, đã sớm có quản lý dẫn bồi bàn phục vụ quen đi lên chăm sóc. Đồ ăn đều không cần gọi, cứ theo quy củ cũ, bạo ba loại, lẩu vịt nướng, móng xào, bánh trôi mè, lại thêm một bình trà Long Tĩnh Tây Hồ, một bình Lê Hoa Bạch, nhanh chóng mang lên.
chia ra xưa và mới. Xưa gồm: thịt, lưng, gan heo xào với nhau. Mới: thịt, tôm lột vỏ, cá mực xào vào nhau.
Lý Hổ đã sớm lặng yên không một tiếng động nắm đôi đũa ở trong tay, nhưng mà Tạ Tam thiếu gia vẫn không động đũa, hắn cũng đành phải ngồi yên ở đấy.
Tam thiếu gia đợi một hồi, lại không thấy Lý Hổ động, đang muốn đặt câu hỏi, vừa nhìn thấy đôi đũa hắn cầm trên tay, liền bừng tỉnh đại ngộ nói.
– Ta nếm rồi, nên ngồi ở đây bồi thôi, Hổ huynh tùy tiện.
Hắn ngồi ở một bên chậm rãi uống trà, mắt nhìn Lý Hổ ăn như hổ đói.
Trong tướng ăn lỗ mãng của Lý Hổ mang theo vài phần đáng thương. Hắn xuất thân thấp kém, cử chỉ hiển nhiên thô tục không lịch sự, lại bởi vì cổ tay không dùng được lực, chỉ có thể nhọc nhằn chọc chọc cơm lùa vào miệng.
Tam thiếu gia nhìn thấy hắn muốn gắp cái đùi vịt, nhưng thử vài lần, cũng không thể gắp lên, liền mỉm cười, cầm lấy đôi đũa thay hắn gắp vào trong bát.
Động tác của Lý Hổ lập tức ngừng lại, qua hồi lâu, mới nhẹ như muỗi chậm rãi nói câu.
– Cám ơn Tam gia.
Đêm nay, đây là hắn lần đầu tiên mở miệng nói chuyện.
Mặc dù lại nói tiếp bộ dáng của hắn thật sự đáng thương, nhưng Tam thiếu gia ở trong lòng lại thầm nghĩ Lý Hổ bây giờ có chút đáng yêu. Vì thế hắn vừa ân cần thay hắn rót trà gắp đồ ăn, vừa thầm tính toán muốn hay không mang người về chơi hai ngày.
Cuối cùng, vẫn là bỏ đi ý nghĩ này. Động tác bộ dáng thô hán kia đè ở trên người Lý Hổ còn khắc ở trong lòng. Tạ Tam thiếu gia không ngại bưng bát người khác đã dùng qua, nhưng một cái bát hạ nhân vừa mới ăn cơm xong, còn chưa rửa sạch liền đưa cho mình dùng, cái này khó tránh khỏi hơi chán ghét.
Sau đó một bữa cơm không nói chuyện, đợi khi dùng xong cơm, hai người một trước một sau bước ra cửa.
Tài xế đã đậu xe ở trước mặt, cũng mở ra cửa xe chờ ở đó. Lý Hổ thấy, thần sắc liền rất có chút bối rối. Tạ Tam thiếu gia nhìn hắn một cái, từ trong túi bành tô lấy ra bóp da, lấy ra tờ tiền mặt xanh biếc, là 50 Đôla, nhét vào trong tay Lý Hổ, thuận tay vỗ vỗ vai hắn.
– Tự ngươi bảo trọng, tạm biệt.
Nói xong liền lên xe rời đi.
Lý Hổ kinh ngạc đứng tại đấy, mắt thấy xe hơi dần dần đi xa, trong lòng bàn tay vẫn nắm tờ tiền mặt.