[Xuyên Nhanh] Nữ Vương Câu Hệ

Thế giới 1 - Chương 3.2: Bạch phú mỹ bị em gái nuôi cướp chồng

Anh ta đành phải gọi điện thoại cho Khương Duyệt, hỏi Khương Oánh đã về chưa. Kết quả Khương Duyệt nói cho anh ta biết Khương Oánh đã phát hiện anh ta có người bên ngoài, còn nhờ cô ta giúp điều tra.

Trình Tư Niên vô cùng kinh hãi, luống cuống ngay trong điện thoại: “Sao cô ấy lại biết? Chẳng lẽ là cô để lộ gì sao?”

Khương Duyệt đương nhiên không thể nói cho Trình Tư Niên biết Khương Oánh phát hiện ra sợi tóc, nếu không Trình Tư Niên sẽ trách cô ta không cẩn thận.

Khương Duyệt đáp: “Tôi nào biết, nói không chừng là anh nói mê sảng đấy.”

Trong đầu Trình Tư Niên hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Khương Oánh vẫn chưa về, rốt cuộc đã đi đâu, có làm chuyện dại dột gì không.

“Không thể để cô ấy biết chuyện của chúng ta.” Trình Tư Niên buột miệng thốt ra.

Khương Duyệt nhíu mày, cô ta nhận ra thái độ của Trình Tư Niên có thay đổi rõ rệt. Chiều nay còn đang mặn nồng với mình, chê bai Khương Oánh không có sức hấp dẫn, lúc này đã luống cuống.

Thật buồn cười hết sức! Lời đàn ông nói, quả nhiên một chữ cũng không thể tin.

Nhưng cô ta không muốn nhìn thấy Trình Tư Niên và Khương Oánh làm hòa.

Trình Tư Niên bảo Khương Duyệt giả vờ giúp đỡ, sau đó nói với Khương Oánh rằng thám tử tư căn bản không tra ra được chuyện anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, để xua tan nghi ngờ của Khương Oánh.

Khương Duyệt đáy lòng cười lạnh, nhưng vẫn đồng ý.

Vừa mới cúp điện thoại, Trình Tư Niên nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta vội vàng cúp máy chạy xuống lầu.

“Vợ ơi, em về rồi à?”

Khương Oánh mí mắt cũng không thèm nhấc lên, thay giày đi vào.

Trình Tư Niên phát hiện Khương Oánh đã uống rượu, sắc mặt vô cùng khó coi: “Sao em lại uống rượu? Em đã đi đâu vậy?”

Khương Oánh nhàn nhạt nhìn anh ta: “Không đi đâu cả.”

Bị Khương Oánh liếc nhìn, Trình Tư Niên cũng không dám nổi giận. Đôi mắt kia của Khương Oánh quả thực có ma lực, khiến anh ta không dám nổi chút tức giận nào, ngược lại đáy lòng lại nóng ran, ngứa ngáy.

[Giá trị tham niệm từ Trình Tư Niên tăng 10 điểm.]

Khương Oánh không để ý, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.

Trình Tư Niên bám sát theo sau: “Vợ ơi, để anh đỡ em!”

Khương Oánh càng lạnh nhạt với anh ta, anh ta lại càng nhiệt tình.

Tắm rửa xong, Trình Tư Niên nghĩ đến gương mặt Khương Oánh liền rất có cảm giác, nghĩ đến hai người hình như đã lâu không làm chuyện đó, bước chân về phòng ngủ bất giác nhanh hơn rất nhiều.

Ai ngờ, khi đưa tay mở cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa trái! Mặc cho anh ta gõ thế nào, người bên trong cũng không phản ứng.

Trình Tư Niên gõ cửa rất lâu, sắc mặt ngày càng khó coi, chỉ có thể đến phòng dành cho khách.

Mà lúc này, Khương Oánh đang nằm trên giường nghịch điện thoại. Cô nhận được tin nhắn WeChat của Từ Thương Tinh, nhưng cô không trả lời, mà đăng một trạng thái trên vòng bạn bè chỉ mình anh ta thấy được.

Chỉ đăng một tấm ảnh, trong ảnh là tay cô đang cầm một ly rượu.

Một lát sau, Từ Thương Tinh lại gửi một tin nhắn tới.

Từ Thương Tinh: [Em đang uống rượu một mình à?]

Khương Oánh trả lời: [Ừm, anh cũng muốn uống sao?]

Từ Thương Tinh: [Sao lại uống rượu?]

Khương Oánh: [Biết rõ còn cố hỏi!]

Từ Thương Tinh: [Một mình không an toàn đâu!]

Nhìn thấy tin nhắn này, Khương Oánh chỉ cười cười, không trả lời lại.

Cô đắp chăn cẩn thận, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, nằm xuống liền ngủ thϊếp đi. Cô ngủ rất ngon, nhưng Trình Tư Niên lại thức trắng cả đêm.

Ngày hôm sau, Trình Tư Niên mang quầng thâm mắt thức dậy, lại đi gõ cửa thì mới phát hiện Khương Oánh đã ra ngoài. Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Khương Oánh, nhưng Khương Oánh lại không nghe máy. Đây là lần đầu tiên Khương Oánh lạnh nhạt với Trình Tư Niên như vậy.

Kết hôn hai năm, Khương Oánh vẫn luôn là một người vợ dịu dàng, thỉnh thoảng có chút tính công chúa, nhưng chưa bao giờ phớt lờ người khác, phần lớn thời gian đều rất dựa dẫm vào anh ta.

Nhưng kể từ khi trở về tối qua, cô đã trở nên kỳ lạ. Là vì cô ấy phát hiện mình nɠɵạı ŧìиɧ, hay là đã có chuyện gì khác xảy ra ở buổi họp lớp? Trình Tư Niên không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Khương Oánh đang ở cửa hàng nước hoa thử mùi. Nhân viên bán hàng giới thiệu cho cô mấy loại, cô ngửi thử mấy mùi, đều thấy hơi lẫn lộn, thuận miệng nói: “Hình như mùi nào cũng na ná nhau!”

Nhân viên bán hàng sững sờ một chút, cho rằng ý cô là sẽ không mua. Dù đã quen nhưng vẫn có chút thất vọng, nhưng khi nhìn Khương Oánh, trong lòng cô nhân viên không có lấy một tia cảm xúc bất mãn nào. Quả nhiên con người đều là động vật thị giác, nhìn thấy người đẹp, tâm trạng liền sẽ rất tốt. Có thể phục vụ một mỹ nữ như vậy đã là một chuyện rất vui vẻ rồi, cho dù không mua cũng không sao cả.

Nhân viên bán hàng nói: “Vẫn có sự khác biệt đấy ạ. Đây là mẫu mới của chúng tôi năm nay, mỗi mùi hương đều rất độc đáo. Ví dụ như loại này tôi thấy rất hợp với chị, trong vẻ thanh mát lại mang một chút nét đẹp trong trẻo...”

Cô nhân viên nói rất nghiêm túc, cũng không phải vì bán sản phẩm, mà là thật lòng khen ngợi Khương Oánh.

Khương Oánh mím môi, khẽ trầm ngâm, cầm một lọ nước hoa lên ngắm nghía chai.

“Vậy gói hết lại đi, những loại cô vừa cho tôi ngửi ấy!”

Nói xong, cô lại liếc nhìn những sản phẩm khác trên quầy: “Ừm, còn những sản phẩm mới lần này của hãng các cô, loại nào cô thấy hợp với tôi thì gói chung lại hết cho tôi.”

Lúc này, điện thoại của Trình Tư Niên gọi tới. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy hai chữ “Chồng yêu” trên màn hình, có chút chói mắt.

Cô ngay trước mặt người khác, thờ ơ tắt máy, sau đó đổi tên danh bạ của Trình Tư Niên thành “Tên ngốc”.

...

Trình Tư Niên không liên lạc được với Khương Oánh, lo trước nghĩ sau, cảm thấy mình cần phải làm gì đó để dỗ Khương Oánh vui vẻ mới được.