Trọng Sinh 80, Chị Gái Lên Tàu Ra Hải Đảo, Em Gái Giật Chồng Đổi Vận Xui

Chương 6

Khi màn sương tan đi, cô thấy mình đang ở trong một không gian nhỏ khoảng 10 mét vuông. Xung quanh không gian là đất đen màu mỡ và dòng suối chảy róc rách, tỏa ra làn khói trắng.

Đây... Chẳng lẽ là không gian?

Thẩm Lê hiểu ra, có lẽ là do máu của cô nhỏ vào chiếc vòng nên đã kích hoạt không gian.

Cô bước từng bước về phía dòng suối. Nước suối trong vắt, còn lượn lờ làn khói trắng.

Cô hơi khát, bèn vốc một ít nước suối uống.

Sau khi uống, cô thấy toàn thân thoải mái, hết mệt mỏi. Không chỉ vậy, làn da tay cô cũng thoáng chốc trở nên mịn màng hơn.

Thẩm Lê cúi xuống nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước suối. Khuôn mặt vốn hơi thô ráp vì nắng gió giờ đã trở nên mịn màng, trắng trẻo, đôi mắt đen long lanh như nước, môi đỏ răng trắng, xinh đẹp rạng rỡ, vô cùng quyến rũ.

Nước suối này không chỉ có thể xua tan mệt mỏi mà còn có thể làm đẹp!

Cô như phát hiện ra một vùng đất mới!

Cô dùng ý niệm rời khỏi không gian, trở về thực tại.

Cô lại thử dùng ý niệm, cất hết tiền và những con tem quý giá vào không gian.

Không gian này sau này chắc chắn còn có tác dụng khác! Cô sẽ từ từ khám phá sau.

Không lâu sau, tàu sắp khởi hành.

Thẩm Lê vác túi hành lý, đến chỗ ngồi của mình. Cô mua vé giường nằm mềm, ngồi tàu hai ngày hai đêm, thân thể cũng mệt mỏi.

Cô mở túi, lấy ra một cái bánh bao nhân nấm hương trắng mềm và dưa chuột muối, đặt lên bàn nhỏ, cầm đũa ăn.

Ăn xong, cô đi vệ sinh, khi quay lại thì thấy một bà lão bế con đang nằm ngửa trên giường của cô, chân tay duỗi ra, thậm chí còn chưa cởi giày.

“Bác gái, đây là giường của cháu.” Thẩm Lê nhẹ nhàng vỗ vào bà lão, nói.

Nhưng bà lão vẫn ôm chặt đứa bé được quấn trong tã dày, nhắm mắt như đang ngủ, còn ngáy khò khò.

Cô lại vỗ vào bà lão. “Bác gái, bác gái?”

Người này rõ ràng là đang giả vờ ngủ!

Thẩm Lê cũng hết cách, bèn hừ lạnh một tiếng, đẩy mạnh bà lão.

“Cô làm gì đẩy người vậy?” Bà lão cuối cùng cũng tỉnh dậy, ôm đứa bé, trừng mắt nhìn cô.

“Thấy bác không tỉnh nên cháu mới phải đẩy bác dậy chứ.” Cô thản nhiên nói. “Bác đang chiếm chỗ của cháu đấy.”

“Cô không thấy tôi đang bế con sao? Nhường chỗ cho tôi thì làm sao?” Bà lão trợn mắt, lớn giọng nói. “Kính lão đắc thọ cô có hiểu không hả?”

Thẩm Lê: ?

Bà ta đang đùa với cô đấy à?

“Kính lão đắc thọ? Bác có phải mẹ cháu, bà cháu đâu, bác chỉ là người xa lạ, tại sao cháu phải kính trọng bác?” Cô cười nói. “Bác là ai chứ, dám ra lệnh cho cháu? Mặt mũi đâu? Bác còn mặt mũi không vậy?”

“Con nhỏ này, mày dám mắng tao!” Bà lão ngồi trên giường, ôm đứa bé, hai mắt long lên, rồi bắt đầu khóc lóc om sòm. “Ôi, bây giờ người trẻ thật quá đáng! Tôi già cả rồi, còn bế con đi xe cả ngày, mệt muốn chết, chỉ ngồi nghỉ một lát mà cũng bị mắng! Bọn trẻ bây giờ bắt nạt người già, bắt nạt tôi già yếu!”

Vừa nói, bà lão vừa vỗ đùi, khóc lóc thảm thiết.

Những người xung quanh không biết đầu đuôi câu chuyện thấy vậy cũng bắt đầu chỉ trích.

“Thật quá đáng! Người ta lớn tuổi rồi, còn bế con nhỏ, ngồi một chút cũng không được sao!”

“Đúng vậy, bà cụ thật đáng thương.”

“Cô gái này không có mẹ hay sao?”

Thẩm Lê cười nói: “Mấy người nói chiếm chỗ không sao, sao không nhường chỗ của mình cho bà ấy đi? Ở đây chỉ trỏ nói thì hay lắm!”