Trọng Sinh Nép Vào Lòng Thủ Phú, Vả Mặt Tra Nam

Chương 10

Cứ như vậy, Mộ Vũ Xuyên và Tống Tuyết Vi tay trong tay rời đi. Lúc đi, anh ta còn không quên ôm bó hoa hồng lớn, anh ta có chút bất mãn nói: "Tuyết Vi, mẹ em thật sự quá nuông chiều đứa con gái nuôi đó, lại để cô ta mặc quần áo đẹp như vậy, đối xử với cô ta như con gái ruột."

Mộ Vũ Xuyên khịt mũi coi thường: "Cô ta thậm chí còn không phải con gái nuôi, chỉ là kẻ đáng thương sống nhờ nhà người khác, một con đỉa bám vào người khác, vậy mà lại dám đối xử với chúng ta như vậy."

Tống Tuyết Vi hơi biến sắc... Con đỉa? Chẳng phải đang nói cô ta sao?

Mộ Vũ Xuyên nhận ra cô ta đang lơ đãng, lên tiếng nhắc nhở: "Tuyết Vi?"

Tống Tuyết Vi hoàn hồn nói: "Cô ta ấy à, vì được mẹ em cưng chiều, nên luôn ảo tưởng mình là con gái ruột của mẹ em, vì vậy lúc nào cũng gọi mẹ."

"Hừ, thấy ai giàu là gọi người ấy là mẹ. Cô ta đúng là hám hư vinh, giả tạo. Nhưng mà những lời mẹ em nói lúc nãy em đừng để tâm, dù sao em cũng là con gái ruột của bà ấy. Đợi chúng ta đính hôn rồi, dần dần mẹ em sẽ chấp nhận tình cảm của chúng ta thôi, bà ấy cần thời gian."

Tống Tuyết Vi gượng cười, gật đầu, cô ta nắm chặt tay Mộ Vũ Xuyên: "Vâng. Vũ Xuyên, em sợ mẹ em sẽ đổi ý, hay là, chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đi?"

Cô ta lo lắng đêm dài lắm mộng. Vẫn là đăng ký kết hôn trước, gả vào Mộ gia mới là quan trọng nhất.

Mộ Vũ Xuyên sững người: "Có phải hơi nhanh quá không? Anh còn chưa chuẩn bị sính lễ và hôn lễ..."

"Không sao đâu. Những thứ này sau này có thể từ từ làm."

Lỡ như Tống Tri Ý kia phát hiện ra Tống Tuyết Vi mạo danh thân phận của cô ta mới đến được với Mộ Vũ Xuyên thì phiền phức lắm.

Mộ Vũ Xuyên nắm chặt tay Tống Tuyết Vi, mười ngón tay đan vào nhau: "Được! Tuyết Vi, sau này, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, bù cho em một hôn lễ thật long trọng!" Anh ta nhìn cô ta với ánh mắt dịu dàng, tràn đầy sự si mê và tình cảm sâu đậm.

"Vâng." Tống Tuyết Vi nhìn anh ta với ánh mắt dịu dàng như nước.

Rất nhanh, hai người đã đi về phía cục dân chính.

...

Tống Tri Ý cùng Tống Thục Tuệ đến phòng khám của bác sĩ riêng để kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ trầm giọng nói: "Nhịp tim không đều, có triệu chứng bệnh tim mạch vành giai đoạn đầu. May mà chẩn đoán kịp thời, nếu không, cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ biến chứng thành suy tim."

Tống Thục Tuệ sững sờ tại chỗ: "Sao lại thế này..."

Dạo này bà thường xuyên cảm thấy tức ngực, khó thở, hồi hộp, chóng mặt. Ban đầu bà tưởng là do áp lực công việc cường độ cao, cộng thêm việc thức khuya không nghỉ ngơi đầy đủ, không ngờ lại như vậy...

Bác sĩ nhíu mày: "Từ giờ trở đi phải uống thuốc đúng giờ, ăn nhạt, ít chất béo, ít đường, bổ sung nhiều chất xơ, duy trì lối sống lành mạnh, đi khám định kỳ."

Tống Tri Ý ôm chầm lấy Tống Thục Tuệ: "May mà phát hiện kịp thời, mẹ, mẹ nhất định phải tuân thủ lời dặn của bác sĩ đấy."

Bà nhìn cô với ánh mắt trìu mến: "Ừ, mẹ sẽ giữ gìn sức khỏe thật tốt. May mà con nhắc mẹ đi khám, nếu không để bệnh nặng thêm thì phiền phức lắm..."

"Sau này mẹ cũng đừng quá vất vả nữa, phải tận hưởng cuộc sống chứ, tiền làm sao mà kiếm hết được."

"Tuy nói vậy, nhưng mẹ muốn tích lũy thêm chút tài sản cho con, mẹ cố gắng thêm chút nữa, nỗ lực thêm chút nữa, sau này con có thể sống thoải mái hơn. Mẹ muốn kiếm thật nhiều tiền cho con tiêu cả đời cũng không hết, như vậy con không cần phải vất vả, mỗi ngày chỉ cần ăn chơi hưởng lạc, làm công chúa nhỏ của mẹ, mỗi ngày đều vui vẻ, hạnh phúc là được."