Sau này cô mới biết, tiền của nhà họ Tống đã bị Mộ Vũ Xuyên chuyển đi hết, toàn bộ tài sản của nhà họ Tống đã rơi vào túi anh ta.
Còn căn biệt thự của cô cũng bị bán đấu giá, cô bị đuổi đến ở trong một căn nhà thuê nhỏ hẹp, ẩm thấp, tồi tàn để chờ sinh.
Cho đến hôm nay, cô mới nhận ra, thì ra trước kia Mộ Vũ Xuyên đối xử tốt với cô đều là giả dối, mục đích của anh ta là để lừa gạt lòng tin của cô, chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tống, anh ta vẫn luôn hận cô.
"Con tiện nhân này đến giờ vẫn không chịu thừa nhận." Mộ Vũ Xuyên nhếch mép cười lạnh: "Những năm nay tôi giả vờ làm chó liếʍ láp lấy lòng cô, chính là chờ đợi ngày hôm nay! Cô còn chưa biết mẹ cô chết như thế nào đâu nhỉ?"
Tống Tri Ý mở to mắt, đôi mắt đẫm máu nhìn chằm chằm anh ta.
"Thuốc mà mẹ cô thường xuyên uống đã bị tôi đổi, khi bà ta lên cơn đau tim nằm viện, chính tôi đã nói với bà ta rằng đứa con trong bụng cô là con hoang của một lũ ăn mày!"
Mộ Vũ Xuyên cười khoái trá: "Bà ta á, bị tức chết, chết không nhắm mắt!"
Những giọt nước mắt lớn như hạt đậu lăn dài trên má Tống Tri Ý, cô bị sự hối hận và phẫn nộ nhấn chìm...
Lúc trước, mẹ đã nói với cô rằng Mộ Vũ Xuyên không phải là người tốt, nhưng cô đã không nghe...
Chính cô đã nhìn lầm người, hại chết mẹ!
Tống Tri Ý túm lấy con dao gọt hoa quả trên đầu giường, dùng hết sức lực toàn thân, bò dậy khỏi giường, đâm mạnh về phía Mộ Vũ Xuyên: "Tôi phải gϊếŧ anh!"
Mộ Vũ Xuyên lại dễ dàng nắm lấy cổ tay Tống Tri Ý: "Gϊếŧ tôi?"
Anh ta giơ chân, đạp mạnh vào Tống Tri Ý.
Cơn đau dữ dội lan ra khắp cơ thể, Tống Tri Ý đau đớn đến mức cuộn tròn người lại, máu tươi không ngừng chảy ra từ phía dưới.
"Cô không tự sinh được sao? Vậy tôi giúp cô." Khóe môi Mộ Vũ Xuyên nhếch lên nụ cười nham hiểm, anh ta xé toạc váy bầu trên người Tống Tri Ý, chĩa mũi dao sắc nhọn vào bụng cô!
"Anh... Anh buông tôi ra..." Tống Tri Ý vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Giây tiếp theo, con dao đâm mạnh vào bụng, không hề có thuốc tê, cứ thế từng lớp từng lớp mổ bụng cô ra!
Tống Tri Ý đau đớn tột cùng, cô hét lên thảm thiết: "Mộ Vũ Xuyên, anh... Anh sẽ không chết tử tế..."
Ngay sau đó, bàn tay dính máu của Mộ Vũ Xuyên thò vào bụng Tống Tri Ý, lôi đứa bé bê bết máu ra ngoài: "Để tôi xem ai mới là người không chết tử tế!"
"Lại là con trai cơ đấy..." Anh ta nhếch mép cười, ném đứa bé trai đang khóc thét cho trợ lý bên cạnh: "Ném cái thằng con hoang này cho chó ăn!"
"Không... Đừng..." Nước mắt Tống Tri Ý tuôn rơi, cô dùng chút ý thức cuối cùng kêu lên.
Tiếp đó, tiếng khóc thét của đứa bé trai vang lên cùng với tiếng chó sói ngấu nghiến, Tống Tri Ý như bị lửa thiêu đốt tâm can!
Chính cô đã nhìn lầm người, hại chết đứa con đáng thương!
"Bụng của cô cứ thế này mà từ từ chảy máu đến chết đi." Mộ Vũ Xuyên đứng dậy, khuôn mặt dính máu lạnh lùng nhìn cô.
Lúc này, điện thoại của Mộ Vũ Xuyên reo lên, sau khi nghe máy, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên kích động.
"Tuyết Vi, em chưa chết sao?"
"Cái gì? Em đưa con về nước rồi?"
"Được được được, anh sẽ đến đón hai mẹ con em ngay, anh sẽ tổ chức một hôn lễ thật long trọng cho em! Mấy năm nay hai mẹ con em vất vả rồi... Đợi anh, anh đến ngay."