Viễn Khê

Chương 47

Chương 46
Cố Khê từ chối nằm ngoài dự đoán, Dương Dương và Nhạc Nhạc ‘tranh cãi’ với cô ta cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán; hai sự ‘đả kích’ trầm trọng này khiến Quách Nguyệt Nga càng có cơ hội phát tác sự ngang ngược của mình.

“CỐ KHÊ! CHÚ BẮT NẠT TÔI, CON CHÚ CŨNG BẮT NẠT TÔI! CHÚ CÓ LƯƠNG TÂM LẮM, THỰC SỰ RẤT CÓ LƯƠNG TÂM!”

“Ba cháu có lương tâm hay không chỉ cần ông bà nội biết là đủ rồi, chúng cháu không cần phải có lương tâm đối với dì!”

“CỐ KHÊ! CHÚ NGHE THẤY CHƯA! NGHE THẤY CHƯA! ĐÂY LÀ HAI CON TRAI ‘NGOAN NGOÃN’ MÀ CHÚ ĐÃ DẠY DỖ ĐÓ!”

“DƯƠNG DƯƠNG NHẠC NHẠC! Các con mau mở cửa ra cho ba!”

“Dì chê bai cha cháu dạy con không tốt, vậy chắc dì dạy dỗ anh Hoài Chí tốt lắm nhỉ, cần gì phải mất công tới tìm ba chúng cháu xin xỏ việc làm.”

“Con tôi tìm không được việc không phải do ba ba hai đứa bất công hay sao?!!”

“Việc này có thể trách ba ba cháu sao? Ba cháu muốn dạy phụ đạo cho anh Hoài Chí, anh ấy nói ba cháu xen vào việc của người khác, còn mắng ba cháu là không biết dạy dỗ con cái. Lúc anh Hoài Chí sắp thi trung học, ba ba cháu muốn hướng anh ấy học nghề thì dì lại chê thô thiển, không chịu nghe, cứ muốn anh ấy cái gì mà phải chuyên ngành tin học, giờ còn đến trách cứ ba chúng cháu, dì đừng đổ hết tội lỗi lên đầu ba cháu!”

“Cháu, các cháu……”

“Chúng cháu làm sao, hai bọn cháu cái gì cũng nhớ rõ hết!”

Nếu không phải từ nhỏ luôn được căn dặn cẩn thận thì bọn chúng căn bản chẳng muốn gọi người kia một tiếng ‘anh trai’.

“Các cháu, các cháu……” Không nghĩ tới hai đứa nhóc này thế mà lại nhớ rõ mồn một chuyện của nhiều năm trước, Quách Nguyệt Nga chột dạ nóng nảy, cô ta lại giở ngay món nghề mình sành sỏi nhất, ngồi bệt xuống dưới đất, cố nặn ra mấy giọt nước mắt, đập tay xuống mặt đất gào lên: “ĐẾN MÀ XEM…… MAU ĐẾN MÀ XEM ‘NGƯỜI NGOÀI’ BẮT NẠT MẸ CON NHÀ TÔI……”

“Ai ai cũng đều có mắt! Là ai bắt nạt ai, trong lòng mọi người đều rõ ràng!” Tiếng nói đanh thép đầy phẫn nộ của Nhạc Nhạc truyền xa.

Quách Nguyệt Nga vỗ đùi gào khóc, lại bắt đầu giở trò: “TRỜI ƠI—–! HOÀI CHÍ NHÀ TÔI THẾ LÀ HẾT RỒI, KHÔNG SAO XIN ĐƯỢC VIỆC. CỐ KHÊ, CHỈ CẦN MỘT CÂU CỦA CHÚ THÔI MÀ CHÚ TUYỆT TÌNH KHÔNG CHỊU MỞ MIỆNG, CÒN MẶC KỆ HAI CON TRAI Ở NGOÀI NÀY MẮNG NHIẾC TÔI! TRONG LÒNG CHÚ CĂN BẢN KHÔNG CÓ ANH HAI, CĂN BẢN KHÔNG COI CHÚNG TÔI LÀ NGƯỜI MỘT NHÀ!”

“Trong lòng dì có ba ba chúng cháu sao? Dì mua sủi cảo, mua mỳ chưa bao giờ trả tiền, con dì mua nhà cũng đòi ba ba cháu tiền, đã bao giờ dì thương lấy ba ba cháu chưa? Suốt đêm qua ba cháu sốt cao, dì không chỉ không lo lắng bệnh tình của ba sẽ chuyển biến nặng hơn mà còn cố chấp bắt ba ba thức dậy, cũng mặc kệ trời đang có tuyết, bắt ba ba ra ngoài chịu rét. Dì nói ba cháu bỏ mặc con trai dì chứ gì, được, cháu sẽ không để ba ba quản chuyện này nữa, muốn ra sao cũng kệ!”

“Tôi sao không đưa chú ấy tiền chứ, là chú ấy nói không cần!”

“Tiền dì cả trả, ba ba cháu cũng không chịu cầm, nhưng sao dì cả vẫn ép được ba ba nhận?”

“Các cháu……”

Hai đứa mỗi đứa một câu tấn công, những câu phản biện của Quách Nguyệt Nga ngày càng yếu thế. Từ lão gia cùng Từ nãi nãi ngồi trong nhà nghe thấy rất hả hê. Đối mặt với dì hai đang khóc lóc om sòm, hai cậu nhóc cũng hoàn toàn dửng dưng.

Đường cùng nên Quách Nguyệt Nga đành khóc lóc kêu lên the thé: “CỐ KHÊ! CỐ KHÊ! CHÚ RA MÀ NHÌN HAI CON TRAI BÁO BỐI CỦA MÌNH ĐI, NHÌN CHÚNG BẮT NẠT TÔI RA SAO!”

Cố Triêu Dương cũng cao giọng chặn họng cô ta: “MỌI NGƯỜI CŨNG TỚI ĐÂY MÀ XEM, XEM DÌ HAI CHÚNG CHÁU TỚI BẮT NẠT BA BA!”

“MÀY! BỌN MÀY!!!” Quách nguyệt Nga ôm ngực, suýt chết ngất.

“Có chúng cháu ở đây, dì đừng hòng tiếp tục bắt nạt ba ba!” Anh em hai đứa không chịu yếu thế.

“CỐ TRIÊU DƯƠNG! CỐ TRIÊU NHẠC! Các con mau mở cửa cho ba!” Cố Khê đã tức giận tới nỗi đạp cửa trong phòng. Dương Dương và Nhạc Nhạc áp chế sợ hãi, tay nắm chặt, đứng chặn trước mặt dì hai, kiên quyết bảo vệ ba ba.

“BA! MẸ! CÁC NGƯỜI ĐỂ NGƯỜI NGOÀI TỚI ĐÂY BẮT NẠT CON DÂU VÀ CHÁU TRAI CỦA HAI NGƯỜI SAO?!! BA MẸ! BA MẸ PHẢI ĐỨNG RA LÀM CHỦ CHO CON VÀ HOÀI CHÍ!” Mắng không lại Dương Dương và Nhạc Nhạc, Quách Nguyệt Nga lại quay ngoắt sang dựa dẫm vào cha mẹ chồng.

Nhạc Nhạc chán ghét nói: “Ông bà nội biết ai đúng ai sai, biết ai mới là người thật tâm hiếu thuận với ông bà. Lúc ông bà nội sinh bệnh, dì có từng tới chăm sóc hay không, anh Hoài Chí có từng tới đây hay không? Anh ấy từng xới cho ông bà nội được một bát cơm nào chưa?!! Dì còn không biết xấu hổ tới tìm ông bà nội, bọn cháu thấy thẹn thay cho dì!”

“CỐ KHÊ! CỐ KHÊ! CON TRAI CHÚ SẮP BỨC CHẾT TÔI RỒI!”

“Hôm nay không phải do bọn cháu, mà là chính dì đến gây sự trước!”

“CỐ TRIÊU DƯƠNG! CỐ TRIÊU NHẠC! Đừng để ba phải đánh các con!” Cố Khê dùng sức lay cửa sắt, cậu vô cùng vô cùng nổi giận…

Mắt thấy cửa nhà sắp bị ba lay hỏng, Dương Dương và Nhạc Nhạc sợ hãi cắn cắn môi, nhưng nhất quyết không chịu yếu thế lùi bước trước mặt dì hai.

Lúc này, ngoài cổng truyền đến những tiếng đập cửa huỳnh huỵch, bỗng nghe tiếng hô to của một người: “QUÁCH NGUYỆT NGA!! HÔM NAY TÔI KHÔNG LY HÔN ĐƯỢC VỚI CÔ THÌ TÔI KHÔNG PHẢI HỌ TỪ!” Hóa ra là Từ Khâu Thuật đã đến.

“BÁC HAI!”

Cứu binh đến rồi, Dương Dương và Nhạc Nhạc chạy lên mở cửa. Đang ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, Quách Nguyệt Nga nhất thời im bặt, kinh hoảng bật dậy nhìn ra hướng cổng sắt…

Cửa mở, một người hai mắt đỏ bừng chạy vào, vọt tới trước mặt Quách Nguyệt Nga, đưa tay tát bốp một phát.

Bị chồng bạt tai, Quách Nguyệt Nga sững sờ giây lát, rồi khóc gào lên, bắt lấy quần áo của Từ Khâu Thuật, thét lên: “A….a…a—- TÔI KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA, TÔI KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA…… MỌI NGƯỜI MAU TỚI MÀ XEM…… NHÀ HỌ TỪ BẮT NẠT TÔI……”

Hất chiếc xe đạp, Từ Khâu Thuật kéo tay Quách Nguyệt Nga, lôi sồng sộc cô ta ra ngoài: “Tôi đã nói là nếu cô dám đến tìm Tiểu Hà thì tôi sẽ lập tức ly hôn với cô! Cô coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai hả, giờ tôi sẽ lập tức gọi điện cho anh cả, để anh ấy tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn!”

“TÔI KHÔNG ĐI! TÔI KHÔNG ĐI!!!” Bộ dạng nổi khùng của Từ Khâu Thuật khiến Quách Nguyệt Nga vô cùng sợ hãi, cô ta tránh né hai tay đang kìm kẹp của Từ Khâu Thuật, hai chân ghì chặt trên mặt đất, miệng gào thét: “CỨU MẠNG—–!! TIỂU HÀ, CỨU MẠNG! TÔI KHÔNG ĐI, TỪ KHÂU THUẬT! CÓ CHẾT TÔI CŨNG KHÔNG LY HÔN!”

Từ Khâu Thuật lần này quyết tâm ly hôn, một tay hắn gắt gao giữ chặt Quách Nguyệt Nga, một tay kia lấy điện thoại gọi cho anh cả. Quách Nguyệt Nga vội giật lấy điện thoại của Từ Khâu Thuật, rồi ném nó ra thật xa, sợ tới mức thất thanh kêu to: “Tôi không đi!! Khâu Thuật…… Tôi không đi……”

“Anh hai! Anh mau mở cửa ra cho em! CỐ TRIÊU DƯƠNG! CỐ TRIÊU NHẠC! Ba cho các con một cơ hội nữa, mau mở cửa!” Cố Khê đứng trong nhà nghe thấy động tĩnh ngoài sân, vừa tức vừa vội, sắc mặt đều tái mét.

“Tiểu Hà, việc này chú đừng quản, chuyện ly hôn, anh đã quyết rồi! Anh và cô ta không thể nào chung sống được nữa!” Một tay giữ chặt cánh tay, một tay ôm lấy thắt lưng của cô ta, Từ Khâu Thuật kéo Quách Nguyệt Nga ra ngoài.

“Khâu Thuật, Khâu Thuật…… Em không dám nữa…… Em không muốn ly hôn……” Chưa bao giờ coi lời dọa ly hôn của Từ Khâu Thuật là thật nên Quách Nguyệt Nga lúc này rất khủng hoảng.

“Phải ly hôn! Có chết tôi cũng phải ly hôn với cô!”

Từ Khâu Thuật quyết tuyệt, trực tiếp kẹp nách Quách Nguyệt Nga, vừa lôi vừa kéo cô ta đi…

Có một chiếc xe đỗ ngay sát cửa, tiếp đó có người giữ chặt bả vai Từ Khâu Thuật: “Anh hai, đầu năm cãi vã sao lại đòi ly hôn với chị dâu?”

Chỉ thầm nghĩ muốn bảo vệ ba mình, Dương Dương và Nhạc Nhạc nào nghĩ tới sự việc sẽ tiến triển đến mức bác hai đòi ly hôn với dì hai chứ. Đang bối rối, bỗng nhìn thấy ‘vị cứu tinh’, hai cậu nhóc mang theo ủy khuất cùng sợ hãi lao tới, bổ nhào vào lòng hai người đang đi tới: “Thúc thúc……”

Triển Tô Nam ôm lấy hai đứa, khom người hôn chụt vào hai má chúng, trấn an lũ trẻ không cần sợ hãi. Tối hôm qua, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã nhắc bọn hắn hôm nay tới sớm hơn một chút, đêm qua hai người cũng không sao ngủ được nên đã sớm thức dậy. Trên đường đi, hai bọn hắn lại nhận được điện thoại của Từ Khâu Thuật, đã biết sơ qua tình hình sự việc, khi thấy hai con trai tủi thân lao vào lòng mình, Triển Tô Nam đành phải kìm nén sự bất mãn đối với Quách Nguyệt Nga, làm bộ chưa biết chuyện gì.

Cố Khê nghe được tiếng con trai gọi, một bên dừng lại thở một bên vẫn gắng sức lay cửa: “Tô Nam! Thiệu Bắc! Mở cửa cho tôi!”

“Thúc thúc ơi……” Hai thằng bé sợ tới mức ôm chặt hai thúc thúc,

lần này tuyệt đối sẽ bị ba ba đau đòn một trận rồi

TT_TT…

Vẫn gắt gao giữ chặt Quách Nguyệt Nga đang khóc lóc, mắt Từ Khâu Thuật hằn lên từng tia đỏ, quay ra nói với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa xuống xe: “ Chuyện này hai em đừng can thiệp, anh hết chịu nổi cô ta rồi! Hôm nay kiểu gì thì kiểu, anh cũng phải ly dị với cô ta!”

“TÔI KHÔNG ĐI! TÔI KHÔNG ĐI!” Quách Nguyệt Nga vươn tay cầu cứu Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Tô Nam Thiệu Bắc, cứu cứu chị, cứu cứu chị –”

Lại có hai chiếc xe dừng bên ngoài, ôm hai con trai đã mếu máo, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng xoay người lại nhìn, thấy Từ Khâu Lâm với vẻ mặt hằm hằm lửa giận xuống xe,

Lý Trân Mai, Từ Mạn Mạn và Trang Phi Phi theo sau; ngoài ra có cả vợ chồng Ngụy Hải Trung cũng đến. Nhận được điện thoại của ông nội, Từ Mạn Mạn lập tức gọi điện cho Trang Phi Phi để hắn báo ngay cho hai ông chủ. Khi đó Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc cũng đang trên đường đi, Trang Phi Phi không chút nghĩ ngợi ngay lập tức đi gõ cửa phòng vợ chồng Ngụy Hải Trung, một tốp người lại cùng nhau phóng xe tới đây.

Đi vào cửa, anh cả Từ Khâu Lâm không nói hai lời, dứt khoát hung hăng đạp một phát vào người Từ Khâu Thuật. Từ Khâu Thuật khẽ nới lỏng tay, Quách Nguyệt Nga giãy ra, khóc lóc lẩn sang một bên, trong lòng vừa lo sợ, vừa bất an, thầm nghĩ to chuyện rồi.

“Mới sáng sớm đầu năm, hai vợ chồng cô cậu đã tới đây náo loạn nhà ba mẹ! Còn ra cái thể thống gì nữa!” Không thể mắng em dâu nên Từ Khâu Lâm đành trút giận hết lên đầu em trai mình, “Hai cô cậu thật không biết xấu hổ! Muốn khóc muốn nháo hay muốn ly hôn thì về nhà mình mà giải quyết đi!! Chạy tới đây gây náo loạn cho ai xem hả?!!”

Bề ngoài là Từ Khâu Lâm đang mắng em trai, nhưng cũng là để Quách Nguyệt Nga nghe. Tự biết mình đuối lý nên Quách Nguyệt Nga không dám ho he một lời, chỉ một mực cúi đầu khóc. Là chị cả, Lý Trân Mai rất khéo léo lên tiếng, ẩy ẩy chồng mình khuyên bảo: “Có chuyện gì thì vào nhà rồi hãy nói, hàng xóm láng giềng đang xì xào bán tàn kìa.” Mấy nhà xung quanh đều đứng ở nhà mình nhìn ngó chê cười Từ gia.

Từ Khâu Lâm đen mặt nhìn một lượt những người đang hóng hớt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dùng sức đẩy Từ Khâu Thuật: “Vào nhà đã!”

Từ Khâu Thuật không thèm nhìn vợ mình lấy một cái, cắn răng bước đến trước cửa nhà, mở khóa. Dương Dương và Nhạc Nhạc sợ tới mức ôm chặt lấy thúc thúc, người run rẩy.

Nháy mắt cửa được mở, Cố Khê lao từ trong ra ngoài, ánh mắt bốc hỏa tìm hai con trai đang trốn trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, tức giận nhìn khắp nơi, đẩy Lý Trân Mai đang muốn khuyên mình ra, cầm lấy cái chổi trong góc tường, chạy tới chỗ hai con trai đang trốn tránh.

“TIỂU HÀ!!!”

“TIỂU THÚC!”

“Tiểu Hà! Em đừng tức giận, có chuyện gì để từ từ nói, đừng đánh trẻ con!”

“Tiểu Hà, em không thể đánh Dương Dương và Nhạc Nhạc!”

Ngoại trừ Quách Nguyệt Nga đang ngây người ở bên ngoài, tất cả mọi người từ Từ Khâu Lâm, Lý Trân Mai, Từ Khâu Thuật, vợ chồng Ngụy Hải Trung, đến Từ nãi nãi, Từ lão gia đều lao ra ngăn cản Cố Khê. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thì lãnh trách nhiệm bảo vệ con trai đang chui trong lòng mình run rẩy, lần lượt né đi đường chổi hạ xuống của Cố Khê.

“Hôm nay mọi người ai cũng không được che chở cho hai đứa này!” Cố Khê đã bị chọc giận đến phát điên rồi, ho khan càng dữ dội hơn. Chôn cả người vào lòng thúc thúc, Dương Dương và Nhạc Nhạc không dám cầu xin tha thứ, gắt gao cắn chặt miệng.

“Tiểu Hà, có gì thì cứ bình tĩnh dạy bảo hai đứa nhỏ. Em đang ho, đừng nóng giận.” Trong lòng Kiều Thiệu Bắc có chút căm tức Quách Nguyệt Nga.

“Tiểu Hà, Dương Dương và Nhạc Nhạc biết sai rồi, em hãy bớt giận.” Hai tay Triển Tô Nam bao bọc con trai như bảo bối quý, nháy nháy mắt với Ngụy Hải Trung và Trang Phi Phi. Trong lúc hỗn loạn, Trang Phi Phi nhanh tay cướp lấy cái chổi trên tay Cố Khê, Từ Khâu Lâm cùng Ngụy Hải Trung kéo mạnh Cố Khê vào trong nhà.

Từ Khâu Lâm cực kì bất mãn với em dâu, nói: “Tiểu Hà! Chú đánh hai thằng bé làm cái gì!”

Từ Khâu Thuật tức giận nói: “Hai cháu nó có gì sai đâu! Chúng làm rất đúng!”

“CỐ TRIÊU DƯƠNG! CỐ TRIÊU NHẠC!! Khụ khụ khụ…… Các con mau ra đây cho ba!” Cố Khê gạt anh cả và Ngụy Hải Trung ra, lại lao ra ngoài, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, “Ba dạy các con cãi lại người lớn như thế sao! Các con lại đây! Mau xin lỗi dì hai!” Dương Dương và Nhạc Nhạc khẽ rùng mình, càng ôm chặt thúc thúc…

“Dương Dương và Nhạc Nhạc hôm nay làm rất đúng!” Từ lão gia đứng ở trong phòng rống giận, “Ai hôm nay dám đánh Dương Dương và Nhạc Nhạc thì lão già này quyết không để yên!” Thấy Từ lão gia phát uy. Lý Trân Mai cùng Nghê Hồng Nhạn lại nhanh kéo Cố Khê đang điên tiết vào trong nhà, Quách Nguyệt Nga không dám vào, Từ Khâu Thuật đi ra, lôi sồng sộc cô ta vào.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không đi vào, mặc sự việc đến đâu thì đến, bọn hắn vẫn ở bên ngoài dỗ hai con trai đang cố nén nước mắt, uỷ khuất kể lại đầu đuôi sự việc. Vỗ về hai con trai, hôn nhẹ chúng, trấn an hai cậu nhóc không cần sợ hãi, sau khi chúng kể xong thì bọn hắn ôm lũ trẻ vào phòng trên lầu, khép cửa, bỏ lại toàn bộ tiếng cãi vã của Từ gia ở ngoài.

Nhìn thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc, Cố Khê tức giận đến nỗi môi run rẩy, lại muốn cầm cái gắp lò lên định đánh, nhưng bị Ngụy Trung Hải mắt lanh lẹ cướp mất.

“XUỐNG ĐÂY! MAU XIN LỖI DÌ HAI!” Không dạy được con là lỗi của cha mẹ; con trai đứng ngoài sân cãi vã cùng người lớn khiến hàng xóm láng giềng cười chê, chỉ trỏ, còn khiến anh hai đòi ly dị, tất cả cũng đều do cậu không biết cách dạy con. Cố Khê rất rất tức giận, giận con trai, lại càng giận chính mình để cơ sự thành ra thế này.

Dương Dương và Nhạc Nhạc gắt gao cắn miệng, trong mắt đều là nước mắt tủi thân, chúng không sai!!

“Xin lỗi! Xin lỗi dì hai mau!” Cố Khê định đi tới lôi con trai từ trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc xuống, lại bị một đám người ngăn cản. Ai nấy đều không muốn Dương Dương và Nhạc Nhạc bị đánh vì chuyện này.

“Tiểu Hà, em còn bệnh chưa khỏi, không nên kích động.” Nắm lấy tay Cố Khê, Triển Tô Nam buông Nhạc Nhạc trong lòng ra, thuận tiện che Nhạc Nhạc ra sau lưng. Kiều Thiệu Bắc cũng buông Dương Dương, đau lòng nhìn Cố Khê liêu xiêu như sắp ngã khuỵu, cởϊ áσ khoác đang mặc trên người, choàng lên Cố Khê, rồi sờ trán cậu, tiếp đó nhíu mày,

trán em ấy nóng quá.

“Tiểu Hà, em đang sốt, anh đưa em tới bệnh viện.”

“Tôi không sao.”

Gạt tay Kiều Thiệu Bắc, hiện giờ Cố Khê nào có tâm trạng quan tâm tới bản thân nữa.

“Cố Triêu Dương, Cố Triêu Nhạc, mau tới đây tạ lỗi với dì hai!”

Dương Dương Nhạc Nhạc cúi đầu, một mực không chịu nói.

“CÓ NGHE HAY KHÔNG!”

Thấy con trai vẫn không biết hối cải, Cố Khê lại giơ bàn tay lên, nhưng bị Kiều Thiệu Bắc đang đứng trước mặt nắm lấy tay. Cố Khê đang kích động lại ho khan kịch liệt, Kiều Thiệu Bắc nhanh nhẹn vỗ lưng Cố Khê để cậu thuận khí. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam tuyệt đối sẽ không để con trai mình bị đánh, chuyện này chúng không làm gì sai cả. Đương nhiên, là ‘người ngoài’ nên bọn hắn tạm thời không có quyền phát biểu ý kiến, huống chi giờ Cố Khê còn đang nổi nóng.

“Tạ lỗi cái gì! Xin lỗi cái gì! Dương Dương và Nhạc Nhạc không có làm sai!” Từ lão gia đi tới, mỗi bên tay đều nắm tay cháu trai, mắng mỏ Từ Khâu Thuật: “Tôi và mẹ anh còn chưa chết đâu, anh muốn chúng tôi tức chết đúng không! Anh nói xem, rốt cục anh định âm mưu chuyện gì?!! Tôi nói cho anh biết! Dù tôi có xuống mồ thì cũng sẽ không để lại cho anh một đồng một hào nào! Tôi không có loại con trai bất hiếu như anh! Anh mau cút ra ngoài cho tôi!” Được con dâu cả vỗ về, Từ nãi nãi lau nước mắt, buồn chẳng muốn nói gì, lần này để kệ cho chồng mình chủ trì, bà cũng không khuyên bảo nữa.

“BA——-!” Từ Khâu Thuật xấu hổ vô cùng, lại vạn phần nghẹn khuất.

“Cha nuôi, cha đừng nói nặng lời với anh hai như vậy.” Cố Khê vô cùng áy náy, tự trách.

Từ lão gia chỉ vào mặt Từ Khâu Thuật nói: “Tôi nói cho anh biết, từ hôm nay trở đi, Tiểu Hà chính là em ruột của anh, tôi là cha đẻ của nó! Anh nếu còn dám bắt nạt nó thì dù có phải liều cái mạng già này, tôi cũng không tha cho anh!”

“BA ——” Từ Khâu Thuật nắm chặt tay, hận không thể tát thêm vợ mình hai phát nữa. Bố chồng phát uy, Quách Nguyệt Nga ngay cả khóc cũng không dám.

“Cha nuôi, cha bị huyết áp cao, đừng kích động.”

“Đừng gọi là cha nuôi nữa, phải gọi là ba!” Phẫn nộ trừng mắt nhìn Quách Nguyệt Nga, Từ lão gia nhìn về phía Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc, nói: “Cả đêm qua Tiểu Hà bị sốt, các cháu đưa nó tới bệnh viện khám đi, đừng chủ quan.”

“Cha nuôi, con……”

“Gọi ba đi!”

Cố Khê mấp máy môi, rồi mới hít thật sâu một hơi, mi mắt run rẩy, cất tiếng gọi: “Ba…”

Từ lão gia hổn hển mấy hơi, lại nói với hai người nọ: “Các cháu đưa Tiểu Hà đi bệnh viện.”

“Ba, con không sao.”

“Cái gì mà không sao! Con nhìn sắc mặt mình xem! Còn trắng hơn cả tờ giấy!” Từ lão gia tức giận nói: “Vốn cả đêm con ngủ không ngon, đã thế sáng sớm còn bị một đống người gọi lớn gọi nhỏ, đứng dưới trời tuyết nửa ngày, thân thể con tốt hay xấu thì ‘người khác’ sẽ thương con sao? Đi mau, tới bệnh viện mau!”

‘Người khác’ trong lời Từ lão gia đang đứng ở góc nhà, không dám lên tiếng. Từ Khâu Thuật quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn vợ mình một cái, càng hạ quyết tâm phải ly hôn.

Cố Khê nào có tâm trạng đi bệnh viện, nếu anh hai thật sự ly dị với chị hai thì cậu chính là tội nhân. Ẩy ẩy Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc đang ôm Cố Khê liền chuyển cậu sang cho Triển Tô Nam, nói: “Tiểu Hà, nghe lời bác trai đi, tới bệnh viện kiểm tra một lượt. Em ho ngày càng nhiều, chuyển biến thành viêm phổi thì rất phiền toái.” Ánh mắt hắn nhìn Cố Khê toát ra ý ‘nơi này cứ giao cho anh’.

Triển Tô Nam ôm Cố Khê, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể cậu đang tăng, Cố Khê vừa muốn mở lời thì cổ họng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, giây tiếp theo, cậu lại ho khan, ho mạnh tới nỗi nước mắt giàn dụa. Từ Khâu Thuật vô cùng tự trách bản thân, Triển Tô Nam xoay người trực tiếp cõng Cố Khê: “Tiểu Hà, anh đưa em tới bệnh viện.”

“Không được, khụ khụ khụ…… Tôi không muốn….. khụ khụ khụ……” Cố Khê nói không thành lời.

“Tiểu Hà, em cứ tới bệnh viện, nơi này có anh rồi.” Bọc kín cậu vào trong áo khoác, Kiều Thiệu Bắc vỗ vỗ Triển Tô Nam, rồi nháy mắt ra hiệu cho Từ Mạn Mạn cùng Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn lập tức đứng lên nói: “Tiểu thúc, cháu cùng đi với thúc.”

“Chị cũng là bác sĩ, chị sẽ đi cùng.” Nghê Hồng Nhạn đứng lên, Ngụy Hải Trung khẽ gật đầu với cô, Nghê Hồng Nhạn lôi Từ Mạn Mạn đi, cô là khách, không tiện ở lại đây.

“Đi bệnh viện.” Không cho Cố Khê cơ hội phản kháng, Triển Tô Nam trực tiếp cõng người ra ngoài. Thân hình hắn cao lớn, Cố Khê như bị nhấc bổng, nằm nghiêng trên lưng hắn. Cả người đang tỏa nhiệt, Cố Khế vô lực nằm trên lưng Triển Tô Nam, hơn nữa lại không có bất cứ ai lên tiếng ủng hộ lời cậu, nên cậu đành phải chịu mệnh để Triển Tô Nam cõng mình ra ngoài.

Trang Phi Phi lái xe, Kiều Thiệu Bắc bế Cố Khê lên xe, nhìn bọn họ rời đi. Nhăn mày, Kiều Thiệu Bắc lại xoay người vào nhà, nét mặt vô cùng bình tĩnh