Chương 34
Ngồi trên giường, ánh mắt của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn chằm chằm vào mấy bộ quần áo ẩm ướt đang phơi trên máy sưởi, cứ nghĩ đến cảnh người nọ ngồi trong nhà vệ sinh, lấy từng chiếc quần từng chiếc áo bọn hắn thay ra, đem đi giặt sạch thì bọn hắn sao có thể bình tĩnh được cơ chứ. Cứ quen tay lần xuống tìm thuốc lá trong túi áo, vừa móc hộp thuốc ra, Triển Tô Nam lại cất trở về. Dương Dương, Nhạc Nhạc không thích bọn hắn hút thuốc, người nọ cũng không ngửi được mùi thuốc lá.“Thiệu Bắc.”
“Ừm?”
“Tôi định bỏ thuốc.”
“Tôi đã bỏ rồi.”
Thở hắt ra, Triển Tô Nam cào cào mái tóc đang ẩm ướt, dùng sức lắc lắc đầu, ấm ách hỏi: “Hôm qua cậu nói Tiểu Hà đồng ý cho chúng ta ở lại là sao?” Ngày hôm qua bồi hài tử, hôm nay lại ngủ nguyên một ngày nên hắn không có thời gian hỏi chuyện này.
Kiều Thiệu Bắc vẫn nhìn chằm chằm vào mấy món đồ kia, trả lời: “Anh Hải Trung nói với Tiểu Hà những chuyện xảy ra sau khi em ấy đi, Tiểu Hà liền đồng ý. Cậu tự làm bị thương tay mình, lại còn bị bác trai đánh, Tiểu Hà nghe xong mềm lòng. Em ấy nói cảm tạ với anh Hải Trung vì chúng ta luôn luôn đi tìm em ấy. ”
“Thật sự?!” Trái tim của Triển Tô Nam như sắp vọt ra khỏi l*иg ngực. Nhưng so với sự kích động của hắn thì Kiều Thiệu Bắc lại có phần nào đó lãnh đạm. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, niềm vui sướиɠ trên mặt Triển Tô Nam biến mất, nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì? Cậu mất hứng?”
“Không, tôi rất cao hứng.” Trong mắt Kiều Thiệu Bắc lóe lên tia lửa giận,“Anh Hải Trung khi báo cho tôi biết việc này, tôi vô cùng cao hứng đến nỗi thiếu chút nữa đánh nát bàn học của Dương Dương và Nhạc Nhạc.”
“Nhưng?” Triển Tô Nam nhìn hắn rồi mới nói.
Kiều Thiệu Bắc hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Hải Trung còn nói cho tôi biết thêm một chuyện. Trong lần đó, Tô Phàm đã ra tay rất độc ác với Tiểu Hà, còn nói với Tiểu Hà một số lời.”
Nói đến đây, Triển Tô Nam nheo mắt lại, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Nó đối với Tiểu Hà làm cái gì, còn nói cái gì?”
Kiều Thiệu Bắc thuật lại những gì Ngụy Hải Trung đã nói, một chữ cũng không thiếu cho Triển Tô Nam nghe, sau khi Triển Tô Nam nghe được Triển Tô Phàm đã vũ nhục Cố Khê như thế nào, hắn đứng bật dậy, đi ra ngoài.
“TÔ NAM!” Kéo mạnh Triển Tô Nam trở về, Kiều Thiệu Bắc hạ giọng: “Tiểu Hà và hài tử đang ở ngay cách vách đó!”
“Tôi muốn đi làm thịt nó!”
Sự việc cách đây mười hai năm khiến một Triển Tô Nam vốn không còn dễ kích động với bất kỳ chuyện gì, khi nghe tới việc này căn bản không thể bình tĩnh nổi.
Dùng sức kéo Triển Tô Nam về, ấn hắn ngồi trên giường, Kiều Thiệu Bắc nhỏ giọng nói: “Cậu đi làm thịt nó để làm gì? Làm thịt nó có thể thu hồi lại những thương tổn nó gây ra cho Tiểu Hà à, có thể thu hồi lại những lời nó đã nói với Tiểu Hà hay sao?”
Triển Tô Nam hung hăng đập tay vào ván giường, khẽ gào: “Tống nó sang Châu Phi quả thực quá dễ dàng cho nó rồi! Tôi muốn đá nó sang tận sa mạc!”
“Bình tĩnh! Tô Nam.” Dùng sức chế trụ bả vai Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc ghé vào tai hắn nói: “Xử trí Tô Phàm sau, hiện tại, việc quan trọng hơn là Tiểu Hà. Những lời Tô Phàm nói chính là khúc mắc trong lòng Tiểu Hà, không tháo gỡ được nút thắt này thì chúng ta vĩnh viễn cũng không đem Tiểu Hà về được.”
Triển Tô Nam hoảng, chộp lấy Kiều Thiệu Bắc: “Cậu nói xem, phải làm sao giờ? Tiểu Hà nhất định hận tôi chết.”
“Sẽ không, Tiểu Hà sẽ không hận, em ấy chỉ chết tâm thôi.”
Kiều Thiệu Bắc vừa nói dứt câu, Triển Tô Nam như chìm trong biển lạnh, huyết sắc trên mặt nháy mắt như hút cạn. Sắc mặt Kiều Thiệu Bắc cũng không hơn bao nhiêu, nhưng hắn vẫn bình tĩnh đè chặt bả vai Triển Tô Nam xuống, nói: “Tô Nam, chúng ta không còn đường lui nữa rồi. Dù Tiểu Hà còn yêu chúng ta, thì em ấy cũng không còn khả năng chấp nhận lại chúng ta. Em ấy nhất định sẽ cảm thấy mình đã già, lại còn đi bán hàng vỉa hè, lại không có bằng cấp, em ấy nghĩ không xứng với chúng ta.”
“Thiệu Bắc, cậu nhất định phải nghĩ biện pháp, cậu nhất định phải nghĩ ra một biện pháp!” Hoàn toàn hoảng loạn, Triển Tô Nam dốc toàn bộ niềm hy vọng của bản thân đặt trên người Kiều Thiệu Bắc. Kiều Thiệu Bắc nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, ánh mắt cương quyết, thấp giọng nói: “Có biện pháp.”
“LÀ GÌ!” Triển Tô Nam gắt gao bóp mạnh tay của Kiều Thiệu Bắc, hô hấp như ngừng lại.
Kiều Thiệu Bắc phun ra một chữ: “Theo đuổi!”
“Theo đuổi?” Bọn hắn không phải đang theo đuổi sao?
Kiều Thiệu Bắc gật gật đầu: “Theo đuổi, ‘mặt dày mày dạn’ mà theo đuổi.”
“……”
Triển Tô Nam nhìn sâu vào mắt Kiều Thiệu Bắc, rất lâu sau đó, trên mặt hắn không còn tia hoảng loạn nào nữa, chỉ còn lại vẻ trầm ổn ban đầu.
“Cậu nói đi, có cách nào mặt dày theo đuổi, tôi nghe lời cậu.”
Kiều Thiệu Bắc ngoắc ngoắc tay với Triển Tô Nam, Triển Tô Nam gần sát vào, Kiều Thiệu Bắc ghé vào lỗ tai hắn,
‘thế này, thế này, như vậy như vậy’, thì thầm to nhỏ hơn nửa ngày, Triển Tô Nam không ngừng gật đầu, trong lòng có tính toán.
Xong, Kiều Thiệu Bắc lại nói: “Chúng ta còn phải nghĩ biện pháp khiến Tiểu Hà nguyện ý theo chúng ta về Doanh Hải. Thân thể em ấy cần phải kiểm tra toàn diện, còn có việc học của Dương Dương và Nhạc Nhạc nữa. Chúng học ở trường nơi này thật quá uổng phí.”
Triển Tô Nam nhướn mày: “Tôi cũng luôn trăn trở việc này, nhưng sao có thể khuyên Tiểu Hà theo chúng ta trở về được đây? Em ấy không chịu trở về Doanh Hải thì Dương Dương và Nhạc Nhạc khẳng định cũng sẽ không về.”
Trong lòng càng nghĩ càng muốn bóp chết Triển Tô Phàm.
“Việc này không vội.” Kiều Thiệu Bắc giọng điệu thoải mái, nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc còn có nửa năm nữa mới lên trung học, trong nửa năm này chúng ta cố gắng nghĩ biện pháp. Kỳ thật chúng ta cũng có thể thuyết phục Dương Dương Nhạc Nhạc tới Doanh Hải học, như vậy Tiểu Hà nhất định phải đi theo, nhưng tôi không muốn lợi dụng bọn nhỏ, cho nên đây là hạ sách cuối cùng. Tôi muốn thuyết phục Tiểu Hà giữ lại hộ tịch ở Doanh Hải, cũng chuyển luôn Dương Dương và Nhạc Nhạc vào hộ tịch. Tôi nghĩ đợi nghỉ hè, lúc Dương Dương Nhạc Nhạc đến Doanh hải, nhân cơ hội khuyên Tiểu Hà đi bệnh viện kiểm tra luôn. Thân thể em ấy không tốt, để người của bệnh viện ra mặt nói em ấy phải nằm viện điều trị, lấy cớ giữ em ấy lại, sau đó chúng ta sẽ bàn tính lại kĩ càng hơn, dù sao nghỉ hè có tận hai tháng, nhất định sẽ có biện pháp, cậu thấy sao?”
Triển Tô Nam ngẫm lại, nói: “Tiểu Hà không phải muốn dạy học ở trường trên huyện sao? Nếu trường học kia không thể nhận em ấy làm giáo viên chính thức…..”
Kiều Thiệu Bắc nhướn mi,
đúng vậy, sao hắn không nghĩ tới nhỉ. Tuy biện pháp này có chút đê tiện, nhưng bọn hắn cũng chẳng còn hơi đâu quan tâm nữa rồi.
Nghĩ đến điều gì đó, Triển Tô Nam gạt người Kiều Thiệu Bắc, lấy điện thoại mình ra: “Thiếu chút nữa thì quên, tôi muốn gọi điện cho Rex.”
Kiều Thiệu Bắc lập tức cùng một biểu tình “thiếu chút nữa đã quên đại sự”, nhìn thời gian, hắn lại ngăn lại: “Ở bên Seattle hiện giờ trời còn chưa sáng đâu, cậu lúc này là gọi qua thì Rex tuyệt đối sẽ gào rít lên đó.”
(Seattle: một thành phố này nằm ở phía tây Washington)
Triển Tô Nam nhìn giờ, gần mười giờ tối, bên Seattle tầm này còn chưa tới sáu giờ sáng nữa, quả thật là quá sớm. Triển Tô Nam buồn bực, buông di động, hận không thể ngay lập tức biến bên Seattle thành buổi trưa. Kiều Thiệu Bắc ngồi xuống cạnh hắn, nằm thẳng xuống: “Đợi một lát nữa, hôm nay ngủ suốt một ngày khiến tôi không buồn ngủ.”
Nói xong, hắn liền ngáp một cái, cả ngày đều chịu đựng không hút thuốc, có chút mất tinh thần.
Triển Tô Nam nằm xuống bênh cạnh, hai người đều trầm mặc. Thật lâu sau đó, Triển Tô Nam đột nhiên nói ra một câu: “Rõ ràng tối ngày đó cả hai chúng ta đều có…… Vì sao hài tử lại chỉ giống cậu?”
(rảnh rỗi sinh nông nổi nghĩ bậy đây mà =))))))
Kiều Thiệu Bắc thở hắt một hơi, rồi mới trấn an vỗ vỗ Triển Tô Nam: “Tối hôm đó, chúng ta đều uống rượu, có lẽ cậu nhớ lầm.”
“Không thể nào.” Triển Tô Nam xoay người nằm nghiêng, một tay chống đầu nói: “Tuy tôi uống rượu say, nhưng có làm hay không thì tôi vẫn cảm giác được.”
Mặc dù đã trôi qua mười hai năm, tuy trí nhớ một đêm đó cũng rất mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ sự ấm áp khi tiến vào thân thể của người nọ…..
Toi rồi, Triển Tô Nam bóp mũi, cấm dục lâu quá, hắn không dám loạn tưởng tùy tiện nữa.
Kiều Thiệu Bắc cũng bóp mũi, đừng nhìn bề ngoài hai người đều đã là người trưởng thành ba mươi hai tuổi, nhưng kinh nghiệm tình ái lại chỉ có một lần đó, lại còn trong trạng thái uống say mơ mơ màng màng nữa chứ. Nghiêm túc nói hẳn ra thì hai người vẫn là ‘lão xử nam’ đó.
Lỗ mũi không còn bốc nhiệt nữa, Kiều Thiệu Bắc thả tay ra, trở lại vấn đề chính, nói: “Chúng ta chỉ có thể xác định hài tử là do Tiểu Hà sinh ra, nhưng thân thể Tiểu Hà đến tột cùng là thể trạng gì thì chúng ta lại không sao biết được. Cho nên hài tử vì sao lại chỉ giống tôi……” Hắn làm bộ khiêm tốn nói: “Chỉ có thể giải thích rằng sức sống của tôi so với cậu khỏe hơn thôi.”
Triển Tô Nam đáp trả bằng việc trực tiếp nện Kiệu Thiệu Bắc một quyền, trong lòng rất bất bình. Kiều Thiệu Bắc cười ha hả, ở trong một căn phòng tràn ngập dấu ấn, hơi thở của lũ nhỏ, hai người cũng không còn thống khổ nữa, mục tiêu trọng yếu sau này của bọn hắn là kéo lại được tâm người nọ, để người nọ có thể lại một lần nữa yêu bọn hắn. Không có bất kỳ điều gì có thể so với việc mang lại hạnh phúc cho người nọ, không phải sao.
Lại xoay người nằm thẳng, Triển Tô Nam nói: “Tôi kệ Dương Dương và Nhạc Nhạc có giống cậu hay không thì chúng cũng là con tôi. Đêm đó, là chúng ta đều cùng chạm vào Tiểu Hà, Dương Dương và Nhạc Nhạc dù sao cũng có một phần của tôi.”
“Đó là đương nhiên.” Kiều Thiệu Bắc rất hào phóng nói: “Cậu và tôi cùng lớn lên, có mối quan hệ thân thiết với nhau, con của cậu chính là con của tôi, con của tôi chính là con của cậu, Tiểu Hà chính là vợ của chúng ta, là ‘mẹ’ của con chúng ta.”
“Em ấy vốn chính là mẹ của hài tử.” Nói tới đây, trong lòng Triển Tô Nam không thể giữ được bình tĩnh, “Thiệu Bắc, tôi thực sự rất hận chính mình, thật sự. Lúc trước, tôi vì cái gì mà không lý trí đến vậy, tôi sao có thể……”
Ẩy ẩy Triển Tô Nam, không để hắn tiếp tục nói, Kiều Thiệu Bắc nhíu mi: “Không phải nói tốt nhất
không nên nhắc lại nữa sao? Sự việc cũng đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô dụng. Kỳ thật dù cho Tô Phàm có làm gì Tiểu Hà, có nói cái gì thì người khiến em ấy thương tổn nhất là tôi và cậu. Sau này chính là lúc để chúng ta bù đắp lại lỗi lầm. Da mặt Tiểu Hà mỏng, chúng ta cứ mạnh tay theo đuổi em ấy, một ngày nào đó có thể đưa em ấy trở về.”
Triển Tô Nam giơ tay phải lên, trên mu bàn tay có một vết sẹo bởi dao rõ ràng. Kiều Thiệu Bắc kéo tay hắn xuống, không cho hắn nhìn, nói: “Hai người chúng ta phải bảo trọng thân thể cho tốt, hiện giờ, chúng ta đã làm cha rồi đó.”
Triển Tô Nam nắm chặt tay thành quyền, nhẹ nhàng đáp “Ừm”
Hai người cứ nằm như vậy, một câu rồi lại một câu trò chuyện, ngủ suốt một ngày khiến bọn hắn một chút cũng không buồn ngủ, cứ như vậy bọn hắn kiên nhẫn đợi đến rạng sáng hai giờ, Triển Tô Nam với tay, bấm một dãy số đường dài tới Mỹ gọi đến Seattle. Điện Thoại vang lên bảy tiếng mới được nhận, trong điện thoại là giọng khàn khàn của người ngái ngủ bị đánh thức dậy: “Hello?”
“Rex, là tôi, Tô Nam, thực xin lỗi quấy rầy giấc ngủ của anh.”
“Ồ, Nam, anh bạn nhỏ của tôi.” Trong điện thoại truyền ra một loạt âm thanh, tựa hồ ngồi dậy từ trên giường, rồi đối phương thực không khách khí nói: “Cậu quầy rầy giấc mộng ngọt ngào của tôi rồi, tôi và bảo bối của tôi còn chưa rời giường đâu.”
Triển Tô Nam cười nói: “Angela luôn thức dậy sớm, tôi cứ nghĩ bên anh đã dậy hết cả rồi.”
“Chỉ một nửa thời gian là như thế thôi. Nam, cậu biết thừa còn gì.”
Triển Tô Nam ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nghĩ vừa khéo như vậy.”
Đối phương tỉnh táo hơn đôi chút, hỏi: “Tôi nghe thấy bảo cậu và Bắc tìm được Tiểu Hà của các cậu rồi à, tình hình sao rồi? Người ta có lấy gậy bóng chày đánh đuổi mấy cậu ra ngoài không?”
“Ha ha, Rex, Tiểu Hà của chúng tôi rất ôn nhu, sẽ không làm ra việc bạo lực đó đâu. Nhưng thực sự tôi hy vọng em ấy hành động thế đó, ít nhất chúng tôi cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.”
“Ồ, nghe giọng điệu cậu hình như có vẻ không được thuận lợi lắm nha.”
Triển Tô Nam thở hắt ra, nói: “Những thương tổn chúng tôi gây ra cho em ấy vượt xa những gì chúng tôi có thể đoán được. Có thời gian tôi sẽ kể cụ thể cho anh nghe. Rex, giờ tôi và Thiệu Bắc có một việc rất quan trọng muốn hỏi Angela.”
“Ồ, được, tôi chuyển máy cho em ấy,” Trong điện thoại truyền đến tiếng nói đầy ôn nhu của đối phương: “Bảo bối à, điện thoại của Nam, nói có chuyện rất quan trọng tìm em đó.”
“Tô Nam, việc gì vậy?”
Tiếng nói trong điện thoại đã thay đổi, khẩu ngữ rõ ràng là tiếng Trung.
Triển Tô Nam nuốt nuốt nước bọt, nói: “Angela, tôi và Thiệu Bắc đã tìm được Tiểu Hà. Nhưng, chúng tôi phát hiện…….em ấy có hai đứa con, là con trai, bộ dạng chúng…rất giống Thiệu Bắc……Dựa theo thời gian suy tính, nếu hài tử là sinh đủ tháng thì con em ấy hẳn là có trước tháng 5 năm đó, cũng chính là trong tháng chúng tôi có phát sinh quan hệ với Tiểu Hà.”
“HẢ! CHÚA ƠI! NAM! Cậu chắc chứ? Cậu xác định hài tử kia là con các người, và cũng là con của Tiểu Hà sao?” Tiếng Rex kêu lên hoảng sợ trong
điện thoại, hiển nhiên hắn có đứng một bên nghe cùng.
Triển Tô Nam áp chế sự kích động do tiếng gào của Rex gây ra, nhỏ giọng nói: “Người của bọn tôi tra ra được, sau khi em ấy rời Doanh Hải được ba tháng, đã sống tại nhà một người ở Quan Khánh, cùng lúc em ấy có hiện tượng nôn mửa. Hơn nữa lúc ấy Tiểu Hà bị ốm cũng từ chối không chịu dùng thuốc. Cuối tuần này là sinh nhật lần thứ 11 của hài tử, Tiểu Hà lúc ở Quan Khánh suốt ba tháng chỉ ở tại nhà của một bà lão, hơn nữa đứa bé lại rất giống Thiệu Bắc, Tiểu Hà vẫn luôn nói với người ngoài rằng em ấy vừa là ba ba vừa là mẹ của bọn trẻ, cho nên chúng tôi cho rằng……..” Triển Tô Nam khẽ cắn môi,“Angela, chúng tôi cho rằng, em ấy rất có khả năng giống cậu.”
“A! ÔI TRỜI ƠI!” Lúc này, trong điện thoại mới có tiếng của ‘người nào đó’ nãy giờ chưa có cơ hội mở miệng: “Mấy anh ở cùng anh ấy suốt ba năm không thấy có gì dị thường sao?”
“Có!” Kiều Thiệu Bắc vốn dĩ ở một bên nghe thì bất chợt lên tiếng: “Tiểu Hà chưa bao giờ cùng bọn tôi học bơi; em ấy vào WC đều đi cách một phòng; cũng chưa bao giờ thay quần áo ở trước mặt chúng tôi.” Đây là những điều mà ngay từ đầu bọn hắn đã cảm thấy kì quái.
“A, Bắc, cậu đó à.” Vẫn là Rex.
“Rex, chào anh.”
“Ừ, tôi không chen vào nữa, mấy người tiếp tục nói đi.”
Triển Tô Nam bổ sung: “Tiểu Hà rất kiêng kị bệnh viện, nhưng lại vẫn kiên trì đi học trường y, mà em ấy cũng không chịu nói cho chúng tôi biết nguyên do. Bọn nhỏ cũng nói chúng chưa bao giờ cùng tắm với ba ba. Còn có, trước kia Tiểu Hà cứ thấy chúng tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ là sẽ xấu hổ.”
Rex lại nhịn không được chen vào nói: “Đó là cậu ta thẹn thùng, cũng có thể là do các cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xấu, khó xem quá chứ sao.”
“Cha.” Có người nhịn không được kêu lên.
“A a a, cha không nói leo nữa, không nói leo nữa, cái miệng này của cha sẽ kéo khóa lên đây.”
Cuối cùng thì cái con người đáng ghét nào đó kia cũng ngậm miệng, Angela tiếp tục thảo luận: “Những điều này cũng có thể nói là do anh ấy và tôi giống nhau, nhưng cũng có thể như cha tôi nói, anh ấy chỉ là thẹn thùng thôi. Tôi cần các anh cho tôi một chứng cứ chính xác, chứng minh hài tử là con của anh ấy và hai người. Nếu anhấy và tôi giống nhau, vậy hai các anh đã phạm phải một tội nghiệt rất nghiệm trọng rồi.”
Ngữ khí của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc trầm trọng nói: “Chúng tôi biết.”
Tiếp, Kiều Thiệu Bắc nói: “Chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp xác minh.”
“Angela, tôi dám khẳng định hài tử là của chúng tôi.” Triển Tô Nam nói: “Tôi muốn hỏi cậu điều này, xương cốt của Tiểu Hà cứ đến mùa đông là trở đau, không thể đυ.ng vào nước lạnh, còn khi trời lạnh em ấy lại bị ho khan, có đôi khi còn đau nửa đầu. Em ấy lại không chịu đi viện, tôi nghĩ trước cứ nghe xem ý kiến của cậu thế nào.”
Angela không chút nghĩ ngợi nói: “Nếu hài tử thật sự là do anh ấy sinh thì khẳng định là do tự một mình anh ấy rồi, hơn nữa anh ấy tuyệt đối không ở cữ, càng đừng nói sau khi sinh có chăm sóc cẩn thận mình, chỉ sợ ngay cả tĩnh dưỡng cũng không khá lên được. Xương cốt đau chính là di chứng để lại, không thể chạm nước lạnh cũng cùng một nguyên nhân. Ho khan, đau nửa đầu cũng do sau khi sinh không chịu điều dưỡng. Mặt khác, các anh không phải nói anh ấy bị thương lúc bỏ đi sao? Cũng không ngoại trừ khả năng do vết thương gây ra.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nghe đến đó đã ân hận không thể nói được gì rồi. Thời điểm người kia rời đi không chỉ bị thương nhẹ mà chính là trọng thương!
Triển Tô Nam gian nan nói: “Chúng tôi cũng vừa mới biết, lúc em ấy ra đi có bị thương, rất nặng. Đầu, xương ngực và toàn bộ phần chân là bị nặng nhất.”
“Thế thì đúng rồi.” Trong giọng nói của Angela có phần trách cứ, “Những di chứng sau khi sinh chỉ có thể từ từ điều dưỡng, những cái khác phải chậm rãi điều trị. Nhưng nếu thật sự là anh ấy tự mình sinh hài tử, không bị khó sinh thì quả thật vô cùng may mắn. Hiện giờ anh ấy đang làm gì?”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc càng không thể mở miệng nổi, Kiều Thiệu Bắc khó chịu nói: “Em ấy….hiện tại, ở ngoài đường mở quán bán sủi cảo.”
“TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ!” Angela nghiêm khắc nói: “Xương cốt của anh ấy như vậy càng không thể tiếp tục hứng gió, lại càng không thể chịu vất vả. Các anh giờ phải lập tức dẫn anh ấy qua Mỹ, tôi phải kiểm tra toàn diện mới được. Anh ấy một mình nuôi hai đứa trẻ, còn bị thương nặng, mười hai năm qua, thân thể chắc chắn đã rất kém rồi, nếu cứ kéo dài sẽ là vấn đề lớn đó, có khi giờ đã rất nghiêm trọng.”
Trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc giật thót lên, Triển Tô Nam ngập ngừng nói: “Nhưng Tiểu Hà không thể nào chịu sang Mỹ cùng chúng tôi, em ấy không muốn rời khỏi nơi này……..Chúng tôi cũng chỉ mới vừa tìm được em ấy, em ấy còn chưa hoàn toàn tha thứ cho chúng tôi……Phải sao bây giờ…..”
Bên kia điện thoại trầm mặc giây lát, rồi Angela nói tiếp: “Vậy mấy người trước hết đừng để anh ấy mở quán nữa, hiện giờ thời tiết lạnh như vậy, đợi trời ấm áp nếu anh ấy vẫn không chịu theo các anh sang Mỹ thì tôi sẽ sang.”
“Angela! Cám ơn cậu!” Trong mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lập tức dấy lên hy vọng.
“Giờ tất cả chỉ là phỏng đoán, các anh trước hết nghĩ xem làm sao mở lời với anh ấy đi.”
Angela dội ngay cho bọn hắn một gáo nước lạnh.
Đúng vậy, đây mới là mấu chốt. Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc phút chốc bình tĩnh lại.
Tiếp đó, Angela lại nói: “Trong suốt ba năm, anh ấy không hề nói cho các anh biết, thì giờ anh ấy càng không nói bí mật đó ra. Các anh mau chóng có được sự tha thứ của anh ấy đi, hãy khiến anh ấy nguyện ý nói ra, như vậy những việc kia chúng ta mới tiến hành được.”
“Chúng tôi hiểu rồi. Angela, cám ơn cậu.” Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam là thật lòng cảm kích đối phương.
Thanh âm Angela nhu hòa đi vài phần, nói: “Các anh là ân nhân cứu mạng của tôi, lại rất được cha tôi coi trọng, đây cũng là việc tôi nên làm.”
“Dù vậy, vẫn muốn cảm ơn cậu.”
“Tô Nam, Thiệu Bắc, tôi rất muốn gặp mặt Tiểu Hà, hy vọng sẽ không phải đợi lâu. Các anh tìm thấy anh ấy, tôi cũng vui mừng thay.”
“Sẽ không, nhiều nhất là hai năm, chúng tôi cũng chẳng đợi được lâu nữa rồi.”
“Tôi đây trông chờ tin tức tốt lành từ hai anh, có tình huống gì cứ gọi ngay cho tôi, không cần chú ý giờ giấc.”
“Cám ơn cậu, thật sự cám ơn cậu.”
Cúp máy, tim Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam chìm xuống tận lòng bàn chân, những tổn thương bọn hắn gây ra cho người nọ thật sự cả đời này cũng không thể bù lại nổi!