Chương 30
edit: Lenivybeta: hoa nguyen
______
Dang đôi tay vững chắc ôm chặt lấy Ngụy Hải Trung, trên mặt Nghê Hồng Nhạn ướt đẫm những giọt nước mắt đau lòng. Đau xót vì người đàn ông nàng yêu đã bị dày vò suốt mười mấy năm qua, đau xót vì sự thống khổ của người đó trong giây phút này.
Đem toàn bộ bí mật sâu kín trong lòng nói ra hết với bạn gái, Ngụy Hải Trung xiết chặt chiếc khăn đẫm máu khô trong tay, thống khổ không thôi, thổn thức “Máu trên khăn này là của Tiểu Hà. Những thứ này đều là cậu ấy lưu lại. Anh không dám đưa cho Tô Nam và Thiệu Bắc, anh không muốn hai đứa nó càng thêm đau khổ. Nếu lúc đó anh cẩn thận hơn một chút thì có lẽ sẽ không thành ra thế này. Nhưng, anh lại không làm được thế, anh không chỉ không nhìn thấy sơ hở mười mươi trong câu chuyện, mà ngược lại còn tiếp tay cho lão gia ép Tiểu Hà phải ra đi, trở thành người gây thương tổn nhiều nhất cho em ấy….Mười hai năm qua, cả Tô Nam lẫn Thiệu Bắc đều phải sống trong thống khổ, còn Tiểu Hà thì……” Ngụy Hải Trung không nói ra nổi nữa.
Nghê Hồng Nhạn càng ôm chặt Ngụy Hải Trung, tiếp thêm niềm an ủi cho hắn, trong mắt Ngụy Hải Trung giây phút này chính là những giọt nước mắt đau thương vô hình…
“Hồng Nhạn, em thấy sao anh có thể kết hôn đây? Trước khi tìm được Tiểu Hà, trước khi em ấy chưa được hưởng niềm hạnh phúc vốn có, anh không có quyền hạnh phúc.”
“Hải Trung, xin anh đừng nói nữa, em ủng hộ anh.” Nghê Hồng Nhạn lau nước mắt, khẽ hôn lên mi mắt của Ngụy Hải Trung “Chỉ cần anh yêu em là đủ rồi, điều em sợ không phải là anh không lấy em mà là anh không yêu em. Nhưng giờ, em đã rõ tỏ nguyên nhân, sau này, em sẽ không bao giờ nói đến vấn đề hôn sự nữa. Chúng ta trước cứ sinh con đã, rồi đợi Tô Nam, Thiệu Bắc và Tiểu Hà tái hợp lại thì chúng ta sẽ kết hôn cũng không muộn..” lenivy.wordpress.com
Ngụy Hải Trung ôm bạn gái vào trong lòng mình, không muốn nàng chứng kiến thấy sự yếu đuối của bản thân. Một lúc lâu sau, hắn mới buông Nghê Hồng Nhạn ra, nói “Anh muốn gọi điện thoại, em ngồi đây với anh.”
“Vâng”
※
Trong phòng bếp, ngoài hai đại lão bản thân cao hơn 1m9 còn có thêm một thân ảnh nam nhân chỉ cao 1m72 đang bận bịu nấu cơm. Ở cửa bếp, có hai đứa trẻ đang thập thò lấp ló bên ngoài, che miệng cười trộm.
Cố Khê có khuyên bảo thế nào cũng không chịu để Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam làm cơm trưa, mà hai người kia nói thế nào cũng không chịu để mình cậu mó tay vào…. Vốn Cố Khê thân cô thế cô, tối hôm qua lại do ngủ không ngon, xương cốt rã rời nên đời nào là đối thủ của hai người nọ.
Kiều Thiệu Bắc ra hiệu ánh mắt cho Triển Tô Nam, Triển Tô Nam cũng kệ Cố Khê có đồng ý hay không, giữ chặt tay cậu từ phía sau rồi kéo ra ngoài phòng bếp, Cố Khê vội vã đến nỗi không ngừng ho khan.
“Tô Nam, Thiệu Bắc, các anh đừng như vậy, để tôi nấu cơm!”
“Tiểu Hà, em đang ho thế này, tốt nhất nên vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Liếc mắt nhìn hai hài tử đang cười trộm, Triển Tô Nam không dám dùng sức, kéo Cố Khê một mạch đẩy thẳng vào phòng rồi nhanh tay đóng cửa lại, khóa vào, cầm luôn chìa khóa phòng đi.
“Tiểu Hà, em cứ nằm nghỉ đi, anh và Thiệu Bắc làm là được rồi, hai bọn anh giờ đều biết nấu cơm, nên tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Cố Khê ở bên trong đập mạnh vào cửa “Tô Nam, anh mau mở cửa ra! Không có lý gì lại để các anh nấu cơm cả!”
“Tiểu Hà, em đừng tranh với bọn anh nữa” Triển Tô Nam xoay người bước đi, nói với hai hài tử đang không nén nổi cười to “Không được mở cửa cho ba các cháu đó nha.”
“Dương Dương, Nhạc Nhạc, mau mở cửa ra cho ba ba!” Cố Khê đập tay vào cánh cửa đến phát đau.
“Dương Dương Nhạc Nhạc, nghe thúc thúc nói chưa, nhất định không được mở cửa.”
Nhắc nhở hai đứa xong, cảm thấy vẫn không yên lòng nên Triển Tô Nam đơn giản ‘bắt cóc’ luôn hai đứa đi, kéo chúng vào phòng bếp, rồi đóng luôn cửa phòng bếp lại.
“Ba! Thúc thúc giam bọn con lại mất rồi!” Triêu Dương đứng ở cửa phòng bếp cười to. Triêu Nhạc tỳ tay trên cửa sổ làm bộ đáng thương, kêu “Ba, thúc thúc nói nếu chúng con không nghe lời sẽ ăn chúng con a~~~~ Chúng con không dám đi ra ngoài đâu~~” Dễ dàng bị mấy bộ truyện tranh mua chuộc, hai đứa nhỏ này đã sớm phản bội ba ba chúng lâu rồi.
“TÔ NAM! THIỆU BẮC———–!” lenivy.wordpress.com
Cố Khê đứng ở cạnh cửa sổ kêu to, lại chỉ nhìn thấy hai con trai đang đứng ở bên cửa sổ phòng bếp ôm bụng cười. Cậu thực khó xử, rất rất khó xử, cậu không hề muốn hai người kia liên quan đến cuộc sống sinh hoạt của mình một chút nào…Nhưng, Cố Khê có một điểm yếu là, cậu không thể tức giận được với bất kỳ ai. Với chính hai hài tử của mình, số lần cậu phát hỏa với chúng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống hồ hai người kia đâu còn là trẻ con nữa. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vì biết được điều này nên mới dám làm càn như vậy đây.
Ở trong phòng, chứng kiến hết tất cả mọi việc, Từ nãi nãi kiềm chế cảm giác quái dị trong lòng, kéo Cố Khê vào, nói “Thôi được rồi, bọn họ cũng có ý tốt, hai người đó muốn làm thì cứ để họ làm đi. Con cứ khách khí làm gì cho khổ.” Từ nãi nãi cũng nhìn ra được hai người kia đang ra sức lấy lòng Cố Khê, mà Cố Khê thì…lại không thích hai người kia lấy lòng…Hz…
Từ lão gia cũng nhịn không được bèn lên tiếng “Tiểu Hà à, bọn họ muốn con nghỉ ngơi thì con cứ làm đi. Tranh cãi mãi cũng không phải hay. Tô Nam và Thiệu Bắc không coi chúng ta là người ngoài thì cứ mặc họ.
Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam “đấu tranh” suốt cả một buổi sáng, cuối cùng đã khiến cho Từ nãi nãi và Từ lão gia gọi thẳng tên.
Cố Khê muốn nói lại thôi, nhìn về phía cha mẹ nuôi, trong lòng vẫn vô cùng miễn cưỡng. Từ nãi nãi kéo cậu ngồi xuống sô pha, khuyên bảo “Tiểu Hà, mặc kệ trước kia giữa con và hai người kia đã có hiểu lầm gì thì cũng đã rất lâu rồi, đừng để tâm nữa. Con không phải cũng đã nói không sao rồi còn gì. Mẹ nuôi thấy bọn họ rất quý trọng con, muốn bù đắp cho con, vậy con cứ để bọn họ làm thế đi, nếu không chắc chắn trong lòng họ sẽ không thoải mái mà trong lòng con cũng khó chịu. Cứ thuận theo tự nhiên đi, để vài ngày nữa hãy nói thêm, giờ cứ kệ thôi.”
Cố Khê mím chặt môi không lên tiếng, trong lòng mâu thuẫn. Từ nãi nãi nháy nháy mắt với Từ lão gia, Từ lão gia cầm theo tẩu thuốc, đi vào phòng trong, còn cẩn thận khép cửa lại. Từ nãi nãi lúc này mới ngồi xuống cạnh Cố Khê, nhỏ giọng hỏi “Tiểu Hà, trước kia con và hai người kia……chỉ là bạn bè thôi à?”
Từ nãi nãi dù gì cũng đã sống nửa đời người, tuy chỉ là một bà già nhà quê thô kệch, không hiểu biết nhiều nhưng thái độ hai người kia dành cho Cố Khê thật quá rõ ràng. Thực ra ngoại hình của Cố Khê rất được, nếu không phải vì cậu có hai đứa con trai thì chỉ sợ người tới mai mối sẽ đạp hỏng cửa nhà bà mất rồi.
Thân hình Cố Khê hơi chấn động, cúi đầu, càng mím chặt miệng. Từ nãi nãi vừa thấy cậu phản ứng như vậy, trong lòng cũng hiểu được. Bà thở dài não nề, trên mặt hiện rõ biểu tình ‘quả nhiên đã đoán trúng’, có chút phiền não, còn thêm chút tiếc nuối nhưng không hề thấy ghê tởm, bài xích… Trầm mặc ngồi hơn nửa ngày, Từ nãi nãi nói “Tiểu Hà à, nếu là người khác, mẹ nuôi khẳng định sẽ tránh xa, không bao giờ muốn gặp lại mấy người như thế….”
Cố Khê nghiến răng, hai tay siết chặt với nhau. Từ nãi nãi dùng sức tách hai tay cậu ra, bóp nắn những chỗ đầy chai trên tay cậu, nói “Mười mấy năm qua, những vất vả, những khúc mắc của con, mẹ nuôi đều chứng kiến hết thảy, trong lòng rất đau xót. Tuy con không nói, bọn họ không nói nhưng mẹ cũng đoán được con trốn tới chỗ này cũng bởi vì mấy người kia.”
Cố Khê không nói lời nào, cũng không hề động đậy, vẫn chỉ một mực cắn chặt răng.
Từ nãi nãi phiền muộn thở dài, một lúc sau nói “Mẹ nuôi tuy không biết chữ, nhưng mẹ hiểu được con người đáng quý nhất là nhân phẩm. Tuy lúc đầu là mẹ giúp đỡ con nhưng suốt mười mấy năm qua, con đối với hai người già chúng ta so với con đẻ còn hiếu thuận hơn. Đừng nói là con trả ơn chúng ta, trả ơn Mạn Mạn. Ở cái vùng này, con cái nhà ai cũng không bằng con, cháu chắt nhà ai cũng không bằng Dương Dương và Nhạc Nhạc. Thật sự mà nói, chính nhà chúng ta còn nợ con. Lần này, mẹ nuôi quyết không thể để con thiệt thòi thêm nữa.”
Lông mày Cố Khê khẽ nhíu lại, cố gắng kìm nén một cái gì đó. Vỗ vỗ bàn tay của Cố Khê, Từ nãi nãi đau lòng vuốt ve khuôn mặt gầy nhọn của cậu “Mẹ nuôi sẽ không hỏi chuyện giữa ba người các con rốt cuộc là gì nữa, cũng sẽ không hỏi người con thích là ai. Con nghe mẹ nuôi khuyên một câu thôi, đừng cố chấp nữa, họ muốn bù đắp cho con, cứ để họ làm. Không cần tiền thì ít nhất cũng hãy để hai người kia chăm lo cho nửa đời còn lại của con cũng được. Con hãy nghĩ cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, họ thích hai đứa nhỏ như thế thì sau này hai đứa chúng nó đi theo họ cũng ít phải chịu khổ sở hơn. Con thấy có đúng không?”
Cố Khê vẫn như cũ trầm mặc.
Từ nãi nãi chua xót, ôm Cố Khê vào trong lòng, tựa như một người mẹ ôm ấp đứa con đang tủi thân của mình vậy, dùng kinh nghiệm sống mấy chục năm của người già khuyên nhủ cậu “Nếu mấy người đó đến chết không chịu hối cải, thì con cứ coi như không biết đến hạng người đó, không thèm để ý tới là được. Nhưng…nếu bọn họ thực sự hối hận, con cũng nên cho người ta một cơ hội sửa sai chứ. Con người sống cả đời sao tránh khỏi mấy lần chịu đau? Cuối cùng cũng sẽ trôi qua hết. Đợi đến khi con già đi, nhớ lại sẽ cảm thấy những đau khổ con từng trải so với những ngày tháng sống yên bình, hạnh phúc căn bản không là gì cả. Tiểu Hà, con năm nay mới 30 tuổi, con còn ít nhất 40 năm sống tươi đẹp, con không nên chỉ vì sự việc của mười mấy năm trước mà để bỏ lỡ…”
Điện thoại trong túi áo của Cố Khê chợt vang chuông, Từ nãi nãi buông cậu ra, Cố Khê rút điện thoại, thanh âm khàn khan nói “Mẹ nuôi, con đi nghe điện”
“Con nhận máy đi.”
Ấn nút nghe máy, kìm nén nội tâm đang hỗn loạn, Cố Khê tỏ ra bình tĩnh, cất tiếng “Xin chào——–”
“Tiểu Hà, là anh Hải Trung đây.”
“À, anh Hải Trung.”
Từ nãi nãi vừa biết là vị Ngụy tiên sinh kia thì bà cũng đứng dậy đi vào phòng trong, không quấy rầy Cố Khê nghe điện thoại nữa.
“Tiểu Hà, có một số việc đối mặt với em anh không nói được, cũng do dự không biết có nên nói với em hay không. Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn phải nói cho em biết.”
Cố Khê nuốt nuốt cổ họng “Anh nói đi.”
Ngụy Hải Trung ngừng một lát, nói “Năm đó, ngay sau ngày em rời đi, Tô Nam và Thiệu Bắc đã biết là chúng hiểu lầm em.”
Cố Khê mi mắt khẽ run rẩy, không lên tiếng. Ngụy Hải Trung cũng không yêu cầu cậu đáp lại, nói tiếp “Năm đó có người cố ý tạo ra một cái bẫy để em rời khỏi Tô Nam và Thiệu Bắc. ”
Cố Khê mắt trợn to.
Ngụy Hải Trung ho khan hai tiếng, gian nan nói “Tô Phàm…… chính là một trong những người đó….Tên cảnh sát kia cũng là bọn họ cố ý sắp xếp để hãm hãi em…. Tô Nam và Thiệu Bắc sở dĩ tức giận như vậy là vì chúng nghĩ em phản bội chúng, và cũng là vì……nhìn thấy ảnh em chụp cùng nam nhân khác, chúng ghen….rồi sau đó, mất lý trí.”
“Cái hôm sau ngày em đi, Tô Nam vô tình nghe được Tô Phàm gọi điện thoại cho bạn, đã biết toàn bộ chân tướng. Nó thiếu chút nữa đánh chết Tô Phàm. Ba người bọn anh lúc ấy đã lập tức phái người đi tìm em, nhưng…… nhưng là bọn anh quá kém cỏi, ngay đêm hôm đó, Tô Nam và Thiệu Bắc đã bị nhốt lại…… Cũng chính đêm ấy, Tô Nam đã cắm dao vào bàn tay tát em, nếu không phải anh kịp ngăn lại nó, thì có lẽ tay nó ngày hôm nay đã bị phế rồi.”
Trong điện thoại, tiếng hít thở đầu bên kia có phần rối loạn.
“Sau, cậu ấy lại cãi nhau với lão gia, nói chết cũng muốn ở bên em, lão gia tức giận, đánh một gậy vào đầu cậu ấy.” Trong điện thoại truyền rõ tiếng thở mạnh, Ngụy Hải Trung nắm chặt điện thoại, giọng nói khan đặc đến mức khiến người khác run sợ “Không đến vài ngày sau, Tô Nam cùng Thiệu Bắc bị lão gia phái mười mấy vệ sĩ ‘hộ tống’ đến Mỹ, trong đó có cả anh nữa. Bốn năm trước, hai cậu ấy điên cuồng học tập, phát triển cơ nghiệp của riêng mình ở Mỹ, mỗi ngày chỉ ngủ nhiều nhất gần bốn tiếng. Ngay hôm tốt nghiệp thì hai đứa đột ngột biến mất, chỉ để lại cho anh một phong thư nói thực lực chúng còn quá yếu, nên hai đứa muốn tới một nơi có thể tôi luyện chúng càng trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Hai cậu ấy mất tích ba năm, suốt ba năm bặt vô âm tín, chính anh cũng không biết chúng ở nơi nào. Ba năm sau, bọn chúng dẫn theo một số người trở về, tiếp quản sản nghiệp của gia đình, sau đó bắt đầu đi tìm em. Sản nghiệp của gia tộc giờ trên cơ bản đều ở trong tay hai người, hai đứa chúng nó không hề vì mục đích nào khác ngoài việc cố gắng tìm kiếm em để em không còn phải chịu đau khổ nữa.”
“Tiểu Hà, khi đó chúng còn quá trẻ tuổi, thực tế không có cách nào phản kháng lại. Hai cậu ấy đã làm tổn thương em, nhưng mười hai năm nay, chúng cũng quá khổ sở rồi. Nhất là Tô Nam, nó đánh em, Tô Phàm lại gây ra việc đó với em, nên nó chỉ cần rượu vào sẽ vừa quát tháo, vừa tự hành hạ bản thân. Tại Mĩ, cậu ấy vì quá mệt mỏi nên từng xuất huyết dạ dày, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn. Còn Thiệu Bắc, trước kia cậu ấy rất ít khi hút thuốc, nhưng giờ thì cả hai đứa một ngày phải hút ít nhất nửa hộp thuốc. Mười hai năm qua, anh chưa từng thấy qua nụ cười thực sự của cậu ấy. Mỗi ngày cậu ấy đều bắt bản thân lao vào công việc, nói là bận rộn một chút thì mới không nghĩ tới em nữa….”
Cố Khê cúi đầu, nhắm mắt, chỉ có tiếng hít thở báo hiệu cho Ngụy Hải Trung biết cậu còn đang nghe máy.
“Tiểu Hà, anh không cầu em tha thứ, anh cũng không còn mặt mũi nào để xin em tha thứ. Nhưng anh hy vọng em có thể cho Tô Nam và Thiệu Bắc một cơ hội nữa, chúng… trong lòng hai đứa cho tới nay đều chỉ có một mình em mà thôi…..Giờ, lại có thêm cả Dương Dương và Nhạc Nhạc…… Em có thể không thương hai cậu ấy nữa, nhưng xin đừng đẩy chúng ra xa được không? Hãy để cho trong lòng chúng, có chút thanh thản……” lenivy.wordpress.com
“Anh Hải Trung.” Cố Khê mở miệng, giọng nói nặng nề “Xin đừng nói ‘cầu’, anh là anh của em, từ này thật quá nặng.”
“Tiểu Hà……” Ngụy Hải Trung hốc mắt dâng nước.
“Sự tình…đều đã qua. Trước kia em gọi anh một tiếng anh, thì giờ anh vẫn là anh trai của em. Anh Hải Trung, em nghe nói anh có bạn gái, chờ tới lúc em về Doanh Hải, anh nhớ dẫn em tới ra mắt chị dâu nhé.”
Ngụy Hải Trung nuốt cổ họng, gật đầu lia lịa “Nhất định rồi!”
Nội tâm hai người đều thực không bình tĩnh, rất nặng nề, Cố Khê nói “Anh Hải Trung, Tô Nam và Thiệu Bắc định ở lại nơi này, cũng không sao……nhưng đây vốn chỉ là một thị trấn nhỏ, sẽ rất bất tiện cho hai người họ.”
“Không sao, không sao!” Trong mắt Ngụy Hải Trung lóe lên sự kích động “Hai cậu ấy chỉ sợ em không thích chứ đời nào cảm thấy khó chịu. Tiểu Hà, anh cảm ơn em! Rất cảm ơn em!”
“Anh Hải Trung.”
“Sao vậy!”
Cố Khê cắn môi “Cám ơn các anh……vẫn luôn luôn tìm kiếm em……”
Ngụy Hải Trung rốt cuộc không kìm chế nổi nước mắt “Tiểu Hà…… Anh, thực xin lỗi em……” Ba chữ này, cuối cùng cũng nói ra được.
“Đều đã qua rồi, anh đừng nhắc tới nữa.”
“Được! Được! Không đề cập tới! Không đề cập tới!”
Nghê Hồng Nhạn vừa khóc vừa cười, lau nước mắt cho ‘ông xã’, tảng đá lớn trong lòng đã hoàn toàn được dỡ bỏ.
Hai người đều thực kích động, đều cần thời gian để bình tĩnh lại, còn nói thêm hai ba câu hỏi thăm sức khỏe, chú ý thân thể này nọ rồi Ngụy Hải Trung mới cúp máy. Cố Khê hai tay đặt lên đầu gối, cúi đầu trầm mặc không nói. Bao quyết tâm buổi sáng vì cú điện thoại này mà hoàn toàn tiêu tan. Không phải là cậu không rung cảm trước hai người kia nữa, mà là….mà là hình như thực sự đã hoàn toàn mất hết cảm giác rồi.
________
Tác giả: Chúc mọi người lễ tình nhân thật hạnh phúc.