Chương 26
edit: Lenivybeta: hoa nguyen
______
Gần như cả đêm không ngủ, chỉ đến khi trời tờ mờ sáng Cố Khê mới mơ mơ màng màng thϊếp đi….
Dương Dương và Nhạc Nhạc bởi vì tối qua phát sinh quá nhiều chuyện nên sáng sớm nay đồng hồ báo thức chưa kêu đã tỉnh giấc.
Mở mắt thấy ba ba đang ngủ, sắc mặt có phần không tốt, hai đứa thật nhẹ nhàng xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo ấm rồi lặng lẽ ra ngoài để ba ba được ngủ yên giấc. Khép cửa lại, vừa quay người, Dương Dương và Nhạc Nhạc ngạc nhiên há hốc mồm….
Ngoài cửa lớn, ở đầu đường có một chiếc xe, tựa vào bên cạnh xe là hai người đang hút thuốc. Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy họ thì họ cũng vừa thấy hai đứa. Hai người ném thuốc đi, vẫy vẫy tay với Triêu Dương và Triêu Nhạc.
“Thúc thúc?” Kinh hô một tiếng, Triêu Dương và Triêu Nhạc vừa xỏ giầy vừa khẽ khàng xuống dưới lầu. Chậm rãi, tận lực mở cửa không phát ra tiếng nào, Triêu Nhạc kinh ngạc nói “Thúc thúc, hai thúc đến sớm thế.” lenivy.wordpress.com
Ngó nghiêng xung quanh, hai đứa lại hỏi “Ngụy thúc thúc và Trang thúc thúc đâu ạ?”
Dù không hề ngủ chút nào, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn nở nụ cười trìu mến với hai đứa trẻ, xoa đầu chúng, nói “Ngại quá, thúc thúc tới quá sớm. Ngụy thúc thúc và Trang thúc thúc về Doanh Hải rồi, bên kia có chút việc cần hai người họ xử lý. Chị các cháu cũng cùng về, cô bé tới đây vội quá, hành lý gì cũng không mang theo.”
“À…” Ánh mắt nhìn chăm chú Triển thúc thúc, mặt thúc ấy dường như còn tái nhợt hơn hôm qua, cằm thì râu ria lởm chởm, nhưng Triêu Nhạc ngoài miệng vẫn nói “Không việc gì ạ. Thúc thúc mau vào đi, ba ba còn chưa rời giường, hai thúc vào phòng bếp ngồi tạm, trong đó ấm áp hơn.”
“Cám ơn hai cháu.”
Trong lòng chồng chất tư vị khó nói thành lời, theo Dương Dương và Nhạc Nhạc vào sân, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam không kìm lòng được ngước mắt nhìn trên lầu, dõi theo ánh mắt của hai người, Dương Dương nhịn không được nói “Ba ba cuối tuần không có tiết dạy nên có thể ngủ nhiều hơn chút.”
Thân hình Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam khẽ run, sắc mặt cứng ngắc, cúi đầu nhìn về phía Dương Dương và Nhạc Nhạc, lại xoa đầu hai đứa “Vậy thúc thúc không nói to, để ba ba ngủ nhiều một lát.”
“Thúc thúc, hai thúc vào phòng bếp ngồi trước đi, cháu và anh đi đánh răng rửa mặt.” Cố Triêu Nhạc chỉ chỉ hướng phòng bếp, Triển Tô Nam miễn cưỡng cười “Không cần chú ý tới hai thúc đâu, các cháu cứ đi đi.”
Triêu Dương lúc này đã từ trong phòng bếp bưng theo một ấm nước nóng đi ra, nhỏ giọng gọi “Nhạc Nhạc, đến đánh răng rửa mặt nào.”
“Em đến đây.”
Để kệ hai vị thúc thúc, Nhạc Nhạc chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi đến cửa nhà vệ sinh, nhìn hai hài tử, một đứa thì rửa mặt còn một đứa thì đánh răng, tự mình vò khăn, đổ nước ấm, bọn hắn đi vào. Sau khi Dương Dương tát nước vào mặt, đang vò khăn, Triển Tô Nam đưa tay cầm lấy khăn mặt đang để trong chậu nước nhưng không đưa khăn cho Dương Dương mà trực tiếp lau mặt cho cậu bé. Từ khi bắt đầu đi nhà trẻ, Triêu Dương chưa hề để ba ba lau mặt, nên lúc này hết sức sững sờ. Còn Nhạc Nhạc cũng ngây ngốc, miệng nó còn đang đầy bọt kem đánh răng đã ngay lập tức bị Kiều Thiệu Bắc lau đi, ngay cả tay cũng được lau sạch sẽ.
Nghĩ đến những lời ba ba nói tối hôm qua, Cố Triêu Nhạc lấy lại khăn mặt, cười nói “Thúc thúc, các thúc cứ ngồi đi, cháu và anh tự mình rửa mặt được.”
Kiều Thiệu Bắc xoay người, trong mắt không sao che nổi niềm yêu thích “Thúc thúc thích các cháu, cho nên mới muốn làm thế.” Lại sờ khuôn mặt ẩm ướt của Nhạc Nhạc… khuôn mặt thật non nớt, nhỏ nhắn, có bóng dáng của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc rốt cuộc nhịn không được ôm Nhạc Nhạc. Cố Triêu Nhạc mắt trừng to, trong lòng có cảm giác là lạ, nhưng không phải chán ghét. Cố Triêu Dương nhìn chăm chú Kiều thúc thúc, nhất thời không biết nên nói gì, trong lòng nó cũng có cảm xúc giống như Nhạc Nhạc. Một giây sau, nó cũng bị một vòng tay lớn hơn ba ba kéo vào trong ***g ngực ôm ấp.
Cảm giác quái dị càng lúc càng tăng, Cố Triêu Dương theo bản năng muốn giãy ra, hơi xấu hổ nói “Thúc thúc, trên người thúc mùi thuốc lá nồng quá, ba ba cháu bị ho khan, thúc đừng nên hút thuốc trước mặt ba cháu nhé. Cháu, cháu….phải đi nấu bữa sáng đây ạ.” Bỏ lại khăn mặt, Cố Triêu Dương chạy mất tiêu. Thấy anh trai bỏ chạy, Cố Triêu Nhạc cũng giãy giụa muốn đi “Gia gia một lúc nữa sẽ rời giường, cháu cùng anh đi chuẩn bị bữa sáng đây.” Nói xong, nó cũng chạy.
Đứng ở trong phòng vệ sinh không hề rộng rãi cho lắm, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sờ sờ ngón tay, hài tử….đó là hài tử của bọn hắn~~~.
Hai người ổn định lại tâm lý, bước nhanh ra ngoài, chưa quên hai đứa trẻ vừa nói phải làm bữa sáng. Bọn chúng mới chỉ có 11 tuổi thôi!
Ra khỏi phòng vệ sinh, Kiều Thiệu Bắc dừng bước, Dương Dương và Nhạc Nhạc còn chưa lau khô mặt, trời lạnh thế này, không lau khô không được. Đi vào phòng bếp, quả nhiên thấy ngay hai hài tử đang bận rộn bên bếp lò. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cởϊ áσ khoác, vắt lên ghế, đi đến. Kiều Thiệu Bắc kéo đứa nhỏ lại, vừa nãy trong phòng vệ sinh tìm được một lọ kem dưỡng thể nên giờ thoa đều lên mặt hài tử, Dương Dương và Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn khuôn mặt giống y đúc bọn chúng, cảm giác quái dị trong lòng lại bắt đầu dâng lên.
“Thúc thúc, để cháu tự bôi.” Không biết nên xử lý sao với xúc cảm trong lòng, hai đứa trẻ vội đưa tay mình lên, bôi loạn xạ kem lên mặt. Nhìn động tác hai đứa, Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam một góc nào đó trong đáy lòng như tan chảy.
“Nơi này không bôi được.” lenivy.wordpress.com
Mỗi người ôm một hài tử, Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam đem tất cả những chỗ không thể tự bôi kem trên mặt hai đứa bôi kín hết. ‘Cảm giác được làm cha đây sao…… Thật sự không muốn buông tay chúng.’
※
Phòng bếp, ống khói tỏa nghi ngút, sân vườn yên tĩnh vắng lặng, trong một góc rất rất nhỏ của trời đất này, có hai người vì muốn sửa lại sai lầm chí mạng của mười hai năm trước đã dần dần tiến được bước đầu tiên.
Kiều Thiệu Bắc đánh trứng, Triển Tô Nam giúp Dương Dương hấp màn thầu rồi bắt đầu nấu đồ ăn. Dương Dương và Nhạc Nhạc bóc tỏi và hành, buổi sáng cuối tuần bọn chúng thường có thói quen làm hai món để ba ba đã vất vả suốt một tuần được ăn nhiều hơn một chút. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vốn dĩ không muốn Dương Dương và Nhạc Nhạc làm, nhưng vì đã làm quen tay nên Dương Dương và Nhạc Nhạc không đứng một bên nhìn được. Hơn nữa, cho dù bọn chúng với hai thúc thúc có mối liên hệ chặt chẽ thế nào thì hai thúc ấy vẫn là người lớn.
Bóc xong hành và tỏi, Dương Dương bắt đầu lột vỏ củ cải, Nhạc Nhạc ra ngoài sân mở ***g gà, thả gà ra rồi mới kéo ổ ra để lấy trứng. Từ cửa sổ nhìn theo Nhạc Nhạc, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một mặt vì đứa nhỏ rất hiểu chuyện mà tự hào, mặt khác lại vì chúng quá hiểu chuyện mà đau lòng, hối hận.
Thấy được thần sắc “kì dị” của hai thúc thúc, Cố Triêu Dương ngần ngại nói “Thúc thúc, ba ba nói các thúc từ Mỹ về, vậy tiếng anh của các thúc nhất định rất giỏi.”
Kiều Thiệu Bắc thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú vào Nhạc Nhạc, cười nói “Hai cháu muốn học sao? Thúc thúc có thể dạy các cháu.”
Dương Dương trong mắt thoáng qua khát vọng liền bị Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thấy được. Triển Tô Nam lập tức nói “Các cháu thi xong là đến nghỉ đông, lúc đó thúc thúc sẽ dạy các cháu tiếng anh.”
Dương Dương trên mặt xuất hiện khó xử, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thấy thế, có chút bất an hỏi “Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải…sợ ba ba không đồng ý?”
Việc Cố Khê có đồng ý cho hai hài tử gần gũi với bọn họ hay không, hai người không dám chắc.
Dương Dương nghĩ ngợi rồi thành thực nói “Không phải, ba ba không phải không đồng ý. Chỉ là lúc nghỉ đông, cháu và Nhạc Nhạc muốn đi bán mứt quả, chắc là không có thời gian cùng thúc thúc học tiếng anh đâu. Có phải thúc thúc qua năm mới sẽ trở về nhà hay không?”
“BÁN MỨT QUẢ?!”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không thể giữ nổi bình tĩnh nữa rồi, giọng nói lạc hẳn đi.
Nhìn thúc thúc đột nhiên sắc mặt trầm xuống, Dương Dương khó hiểu nói “Cháu và Nhạc Nhạc định lúc nghỉ đông tự gây dựng sự nghiệp, chúng cháu tính đi bán mứt quả. Ba ba còn bảo sẽ làm thêm đậu phộng rang cho chúng cháu bán nữa.”
Triển Tô Nam nhíu mày, lau sạch tay rồi đến trước mặt Dương Dương ngồi xổm xuống, nói “Các cháu còn nhỏ, trời lại lạnh thế này, tết đến thì phải đi chơi chứ, sao lại đi bán mứt quả?” Không được, tuyệt đối không được!
Sắc mặt Kiều Thiệu Bắc cũng cực kỳ không tốt, lại càng thêm hối hận hơn. Hắn hỏi “Vì sao lại muốn tự mình gây dựng sự nghiệp?” Hắn không dám trực tiếp hỏi hai đứa nhỏ có phải vì muốn kiếm tiền giúp ba ba không, bởi vì hắn khẳng định sẽ nhận được một đáp án khiến tim hắn rỉ máu.
Vừa lúc Nhạc Nhạc đi vào, nó ở ngoài cũng đã nghe được câu chuyện giữa ca ca và hai thúc thúc đang nói. Buông rổ trứng gà, nó nói “Chúng cháu muốn tự mình kiếm tiền tiêu vặt, hơn nữa sau này cháu và anh sẽ phải làm ăn lớn, ba ba nói muốn làm ăn lớn thì trước hết phải bắt đầu học từ những việc nhỏ thế này. Ba ba nói tuy chỉ là kinh doanh nhỏ nhưng nó cũng rất quan trọng.”
Nếu….nếu bọn hắn không bỏ lỡ trách nhiệm cùng quyền lợi làm cha suốt mười mấy năm, nếu Dương Dương và Nhạc Nhạc hiện giờ cùng bọn hắn có quan hệ cha con bình thường…thì việc bồi dưỡng hài tử tự lập, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vô cùng ủng hộ ý tưởng của bọn nhỏ. Nhưng mà…trong tình huống này, nghĩ đến con trai của mình vì tiền tiêu vặt và muốn giảm bớt gánh nặng của ba ba, giữa trời đông giá lạnh đứng ở đầu đường bán mứt quả….việc này phải bảo bọn họ chấp nhận thế nào đây!!
Triển Tô Nam đứng dậy đóng cửa phòng bếp, rồi kéo ghế ngồi trước mắt Dương Dương, cũng kéo luôn Nhạc Nhạc qua, thật chân thành nói “Dương Dương, Nhạc Nhạc, ý tưởng của các cháu rất tốt, nhưng…thúc thúc không đồng ý.”
‘Vì sao?’ Trên mặt hài tử hiện rõ vẻ nghi hoặc. Nghi hoặc thúc thúc vì sao không đồng ý, nghi hoặc do đâu mà thúc thúc không đồng ý, ba ba cũng đồng ý rồi mà.
Cố Triêu Nhạc lập tức nói “Trẻ con ngoại quốc cũng đều tự mình gây dựng sự nghiệp mà, cháu và anh cũng muốn thế, hơn nữa ba ba đã đồng ý rồi.”
Triển Tô Nam chết lặng, trái tim nhói đau “Các cháu…trước kia cũng từng đi bán quá mứt quả rồi?”
Hai hài tử lắc đầu, Dương Dương nói “Nhưng chúng cháu từng làm mứt quả với ba ba ở nhà rồi. Cháu sang nhà bạn học lên mạng tìm thật nhiều ảnh chụp mứt quả, chúng cháu định vừa làm vừa bán. Vốn muốn bán cả bóng bay cơ nhưng sau ba ba nhắc nhở nhỡ cháy nổ sẽ rất nguy hiểm nên chúng cháu lại chuyển thành bán đậu phộng rang.”
‘CÁI GÌ?! Chúng còn định bán bóng bay?!’ Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc trái tim đã loạn nhịp cực độ. Triển Tô Nam có phần cường quyết nói “Không được, thúc thúc không đồng ý các cháu trời lạnh thế này đi bán mứt quả. Các cháu muốn tự gây dựng sự nghiệp rất tốt, thúc thúc có thể gợi ý cách khác cho các cháu, nhưng bán mứt quả thì không được.”
Hai hài tử khó xử, tuy chúng có thể không để ý tới sự phản đối của thúc thúc, nhưng…… nghĩ đến hai thúc thúc có mối liên hệ rất thân quen với chúng, còn cảm xúc là lạ khi ở bên thúc thúc là hai hài tử không cách nào thốt lên câu “Không nghe” được.
Cho Triển Tô Nam một ánh nhìn ‘đừng vội’, Kiều Thiệu Bắc ngồi trước mặt hai đứa, kéo đôi tay nứt nẻ còn chưa khỏi của hai hài tử, hắn lộ vẻ ôn hòa tươi cười.
“Dương Dương, Nhạc Nhạc, ba ba đồng ý các cháu đi bán mứt quả là muốn bồi dưỡng các cháu tính độc lập, điểm này thúc thúc cũng rất ủng hộ. Nhưng, trời rất lạnh. Các cháu xem, tay các cháu đều nứt nẻ hết, mà những vết nứt này còn chưa khỏi, tuổi các cháu là tuổi đang phát triển, xương tay rất dễ bị ảnh hưởng. Còn nữa, các cháu vẫn còn là học sinh, nên lấy việc học tập làm trọng, muốn tự gây dựng sự nghiệp thì hãy đợi đến hè, trời không lạnh, thúc thúc nhất định sẽ cùng các cháu bàn bạc ra một kế hoạch ổn thỏa. Nếu các cháu muốn tận dụng thời gian được nghỉ này để làm một việc gì đó thì không bằng theo thúc thúc học tiếng anh đi. Mà việc chính của thúc thúc chính là buôn bán, thúc thúc có thể dạy các cháu một số phương pháp kinh doanh cơ bản. Đợi các cháu có hiểu biết rồi thì lúc gây dựng sự nghiệp có thể dễ dàng hơn nhiều.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, việc bán mứt quả chúng đã lên kế hoạch sẵn từ mấy hôm trước rồi, tư liệu tham khảo cũng đã được chuẩn bị tốt, giờ mà bỏ qua thì thật tiếc. Cúi đầu nhìn cái tay đang bị thúc thúc nắm, Nhạc Nhạc cắn môi, hỏi “Thúc thúc, các thúc không đồng ý cháu và anh đi bán mứt quả có phải là vì ba ba không?”
Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc sững sờ.
“Thúc thúc và ba ba có phải trước kia từng có bất hòa, từng có hiểu lầm nên bây giờ thúc thúc cảm thấy rất có lỗi với ba ba, cảm thấy chúng cháu đang phải chịu khổ, cho nên mới không đồng ý chúng cháu đi bán mứt quả, phải không ạ? …..Là vì thương hại chúng cháu sao?”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc há hốc miệng, nửa ngày cũng không nói nổi cái gì, Nhạc Nhạc đã nói trúng ngay tim đen của bọn hắn, bọn hắn không thể phản bác nổi. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rất khôi ngô và tuệ mẫn của hai đứa, bên tai Triển Tô Nam với Kiều Thiệu Bắc văng vẳng tiếng tim đập thình thịch của chính mình, đột nhiên nghĩ liệu có phải chúng phát hiện ra chuyện kia rồi không, thật nguy hiểm quá.
Ngay lúc Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vì phát hiện mới mà khϊếp sợ, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc đột nhiên nở nụ cười, không phải vì kế hoạch trêu đùa thành công mà là vì sự quan tâm của hai người này nên mới nở nụ cười.
“Thúc thúc, không phải thương hại chúng cháu đâu, hai thúc đừng nên nghĩ rằng cháu và Nhạc Nhạc vì người trong nhà nên mới đi bán mứt quả.” Cố Triêu Dương rất không khiêm tốn nói ra chí hướng vĩ đại của nó và em trai “Cháu và Nhạc Nhạc tương lai sau này còn rất dài, sẽ cần rất nhiều, rất nhiều tiền để mua một ngôi nhà lớn mời gia gia, nãi nãi và ba ba đến ở. Cháu và Nhạc Nhạc thích kiếm tiền, chúng cháu bán mứt quả không chỉ là vì kiếm tiền tiêu vặt, mà còn là vì để rèn luyện bản thân, bọn cháu giờ bán mứt quả nhưng sau này sẽ bán thứ khác.”
Cố Triêu Nhạc tiếp lời anh trai “Thúc thúc, chúng cháu muốn dựa vào năng lực của chính mình để kiếm ra tiền, ba ba nói, mỗi người nên dựa vào chính mình. Chúng cháu là nam tử hán, càng cần phải tự dựa vào bản thân. Nếu thúc thúc sau tết vẫn còn ở nơi này thì cháu và ca ca sẽ dành thời gian theo thúc thúc học tiếng anh, tiện học luôn cách buôn bán kinh doanh, cám ơn thúc thúc.”
‘Mỗi người….nên dựa vào chính mình……’ Thật không dám nghĩ tới, Cố Khê đã dùng một tâm trạng nào để dặn dò hài tử những lời thế này, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thầm nghĩ muốn tát mấy phát vào mặt mình. Nhìn thúc thúc lộ ra biểu tình khổ sở như vậy, Cố Triêu Dương chủ động cầm lấy tay của hai vị thúc thúc, cười hỏi “Thúc thúc, hai thúc có rất nhiều tiền phải không?”
Không yên lòng gật đầu, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam tâm tư đều bị hành động chủ động nắm tay của hài tử cuốn đi. Tay đứa nhỏ rất bé, cũng thực ấm, nhưng lòng bàn tay hài tử đã có những vết chai mà đáng lý không nên có ở tuổi của chúng. lenivy.wordpress.com
Cố Triêu Dương kiên định nói “Thúc thúc, cháu và Nhạc Nhạc sẽ học tập theo thúc thúc, sau này cũng sẽ giống như thúc thúc có tiền. Cho nên thúc thúc, các thúc không cần cảm thấy chúng cháu đáng thương, chúng cháu có ba ba, có gia gia, có nãi nãi, có ăn có mặc, còn có sách để đọc, chúng cháu một chút cũng không đáng thương.” Những lời này ba ba đối chúng đã nói qua, chúng vĩnh viễn đều nhớ rõ.
Triển Tô Nam rốt cục không chịu được nữa, hắn gắt gao ôm Dương Dương vào trong lòng, hôn chụt một cái lên trán của nó. Cố Triêu Dương lập tức ngây ngẩn cả người, trái tim đập loạn vài nhịp. Còn Cố Triêu Nhạc cũng bị Kiều Thiệu Bắc ôm vào trong lòng, cái trán cũng đồng dạng bị hôn một cái…
Che chắn trán của chính mình, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc trừng to mắt nhìn thúc thúc, trong lòng dâng trào cảm giác quái dị. Nội tâm của Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc cũng dậy sóng liên tục, bọn hắn nên bù đắp mười hai năm thua thiệt cho nhi tử sao đây?
Sau cửa phòng bếp, Từ nãi nãi đã rời giường lén lút quay người, trở về phòng.