Chương 18
edit: Lenivybeta: hoa nguyen
______
Nhìn Từ Mạn Mạn từng ngụm từng ngụm gặm cánh gà, uống cacao nóng, cắn hamburger… Trang Phi Phi thuận miệng nói “Mỗi lần thấy cô ăn cái gì cũng đều rất ngấu nghiến, mấy cô gái các cô không phải đều muốn giảm béo sao?”
“Có phải tướng ăn của tôi rất vô duyên không?” Từ Mạn Mạn liếʍ liếʍ ngón tay, không chút để ý hỏi. Dù sao nàng cũng không phải thục nữ, và cũng không muốn làm thục nữ.
Trang Phi Phi lắc đầu “Không phải, tôi thấy cô thế này rất thoái mái. Chỉ là nhìn cô ăn những đồ ăn có nhiều chất béo mà không kiêng kị nên tôi khá hiếu kì thôi. Tôi thường xuyên nghe chỗ mấy cô thư kí nói giảm béo này nọ, cho nên……” phụ nữ chắc hẳn đều thích giảm béo.
“À, nguyên lai là vậy.” Từ Mạn Mạn bỏ miếng xương gà trong tay xuống rồi lại cầm một cái chân gà lên, vừa gặm vừa nói “ Tôi lúc vừa vào đại học cũng đã thử giảm béo, kết quả là sau khi về nhà tiểu thúc tôi thấy tôi gầy sộc hẳn đi nên suốt ngày lặp đi lặp lại một bài ca thán… tôi sợ không dám giảm béo nữa.”
“Tiểu thúc cô sao lại ca thán cô? ” Vì Từ Mạn Mạn rất thường xuyên nhắc tới vị tiểu thúc này nên Trang Phi Phi khá tò mò, nghe qua có thể thấy đây không phải là người đơn giản.
Từ Mạn Mạn nói “Tiểu thúc tôi nói, tự nhiên là đẹp nhất. Giảm béo không những đối với thân thể không có lợi mà gầy gò trông rất khó coi. Thúc ấy nói, ba mẹ tôi không phải là người béo nên tôi không có gen béo, chỉ cần mỗi ngày đừng ăn uống vô độ thì sẽ không thể nào béo được. Thúc ấy còn nói, theo góc độ thẩm mỹ của đàn ông, những người con gái quá gầy trông không đẹp. Tôi vất vả đủ kiểu để giảm béo nhưng trong mắt của nam sinh lại không thu hút, nếu thế hóa ra không phải mất nhiều hơn được sao? Tiểu thúc nói điều gì cũng luôn luôn có lý nên tôi nghe theo thúc ấy. Về sau tôi không giảm béo nữa, anh thấy sao, tôi cũng không tính là béo đi.” https://lenivy.wordpress.com
Trang Phi Phi lấy mắt nhìn của nam nhân cao thấp đánh giá Từ Mạn Mạn một phen, gật gù, thành thực nói “Rât cân đối, thật ra nên béo thêm chút nữa”
“Hi hi……” Từ Mạn Mạn thật cao hứng, nói tiếp “Tiểu thúc nói biện pháp giảm béo tốt nhất chính là một ngày ăn ba bữa bình thường, ăn ít đồ ăn vặt thôi. Tôi giảm béo như thế đấy.”
“Tiểu thúc của cô thật lợi hại.” Trang Phi Phi không khỏi bội phục, nói “Nghe khẩu khí của cô thì có vẻ cô rất khâm phục tiểu thúc cô.”
“Đương nhiên.” Từ Mạn Mạn lập tức tự hào nói “….không có tiểu thúc thì chắc chắn sẽ không có tôi bây giờ. Nếu không phải thúc ấy ngay từ đầu đã dạy thêm cho tôi thì sao tôi có thể thi được vào Doanh Hải, lúc đấy có khi muốn thi vào mấy trường thuộc top hai cũng đã thấy chật vật rồi. Hơn nữa, lúc tôi chọn học chuyên ngành cũng là tiểu thúc tư vấn, sự thật chứng minh tôi đã chọn đúng ngành học. Thời điểm điền vào đơn nguyện vọng là tiểu thúc viết hộ tôi. Lúc ấy tôi vừa thấy tiểu thúc điền hai chữ Doanh Hải, cả người đều choáng váng. Tiếu thúc khẳng định tôi có thể thi đỗ. Có những lời chắc chắn đó của thúc, trong lòng tôi đều sôi trào nhiệt huyết, bất chấp tất cả đi thi. Ba ngày đi thi thì cả ba ngày tiểu thúc tôi đều ở ngoài trường thi đợi tôi. Biết thúc ấy đang ở bên ngoài, tôi cảm thấy đặc biệt an tâm, một chút khẩn trương cũng đều không có, và kết quả là thật sự tôi đã đỗ! Ngày nhận được giấy báo, tôi trực tiếp quỳ xuống dập đầu lạy tạ thúc ấy ba lạy.” https://lenivy.wordpress.com
Trang Phi Phi vô cùng hiếu kì, hỏi “Tiểu thúc cô làm gì? Ở huyện cô khẳng định là người nổi tiếng đi.”
Nào biết, nụ cười trên mặt Từ Mạn Mạn lập tức vụt tắt, ngược lại bộ dạng rất đau lòng. Trang Phi Phi buông hamburger trong tay, thanh âm không khỏi nhẹ đi vài phần “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Mạn Mạn khó chịu, thở hắt ra, thầm kín nói “Tiểu thúc tôi, hồi trước mở quán bán cơm nhưng hiện giờ thì buổi sáng đi dạy học còn buổi chiều và buổi tối vẫn bày quán bán.”
Trang Phi Phi ánh mắt trừng lớn, trái tim khi nghe thấy bốn chữ “bày quán bán cơm” thì đập liên hồi, rất khẩn trương. Uống một hớp nước lấy giọng, Trang Phi Phi bất động thanh sắc hỏi “Tiểu thúc cô lợi hại như thế, hiểu biết nhiều, sao lại phải mở quán bán cơm?”
Từ Mạn Mạn không phát hiện thấy Trang Phi Phi bất thường, rất thương cảm nói “Thúc ấy không phải là thúc ruột của tôi, là được ông bà nội nhận làm con nuôi.”
Trang Phi Phi tim đập càng dự dội hơn, tay cầm cốc nước cũng theo đó càng trở nên run rẩy. Hắn lớn mật đoán thử “Tiểu thúc cô, không phải người nơi đó?”
“Vâng———.”
Lúc Từ Mạn Mạn gật đầu đã nện thẳng một cú mạnh vào trái tim Trang Phi Phi….
Nàng cúi đầu uống ca cao nóng, nghĩ đến tiểu thúc cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc chưa từng được biết đến cái gì gọi là McDonald thì Từ Mạn Mạn nuốt không trôi nữa. “Tiểu thúc tôi…kỳ thực là người Doanh Hải.”
Trang Phi Phi thiếu chút nữa một tay bóp nát cái cốc trên tay. Hắn buông cốc ra, nắm chặt tay dưới bàn, bảo trì biểu cảm bình thường, thúc giục “Vậy, tại sao, thúc ấy lại tới nơi của các cô” Sẽ là người đó sao? Có thể sao?!!!
Cầm ống múc nhẹ khuấy đều ca cao, vẫn không ngửng đầu, Từ Mạn Mạn cúi đầu nói “Chúng tôi cũng không biết tiểu thúc vì sao lại tới vùng đó. Mười một năm trước, tiểu thúc một người bế theo Dương Dương và Nhạc Nhạc tới cửa nhà ông bà nội tôi xin nước ấm để pha sữa bột cho hai đứa trẻ, lúc ấy tôi đang ở đấy. Cái ngày đó, tôi vĩnh viễn đều không quên được. Tiểu thúc mặt trắng bệch, gầy tới nỗi chỉ còn da bọc xương, Dương Dương và Nhạc Nhạc mới sinh chưa được bao lâu, đói tới nỗi khóc sắp không ra tiếng. Ông bà nội tôi thương xót thúc ấy lắm, cho thúc vào nhà, sau đó để tiểu thúc ở lại nhà mình luôn. Về sau, ông nội và bà nội nhận thúc ấy làm con nuôi, nên tiểu thúc chính thức lưu lại trong nhà tôi.”
Mười một năm trước…… Thời gian không đúng, hơn nữa đối phương lại còn có hai đứa con… Chịu đựng thất vọng, Trang Phi Phi vẫn mang theo một chút hy vọng hỏi “Thúc thúc cô tên là gì?”
Từ Mạn Mạn không chút nghĩ ngợi trả lời câu hỏi của Trang Phi Phi “Tiểu thúc tôi tên gọi Cố Khê…..”
Ghế dựa bỗng chốc đổ thẳng xuống sàn nhà phát ra tiếng va đập chói tai, Từ Mạn Mạn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn sắc mặt dị thường của Trang Phi Phi, xảy ra chuyện gì thế?
Cầm mạnh tay của Từ Mạn Mạn, Trang Phi Phi lúc này rốt cuộc không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
“CÔ LẶP LẠI LẦN NỮA ĐI! Tiểu thúc cô tên gì?!!!”
Nhìn sắc mặt Trang Phi Phi lộ ra sát khí hung ác, Từ Mạn Mạn kinh ngốc (kinh sợ, ngây ngốc)một lúc rồi nhanh chóng ý thức được hình như nàng đã để lộ ra một việc gì đó hết sức nghiêm trọng. Nghĩ đến tiểu thúc vẫn luôn lảng tránh Doanh Hải, nghĩ đến tiểu thúc…… trong đầu Từ Mạn Mạn nháy mắt sáng tỏ, nàng ra sức giãy khỏi tay của Trang Phi Phi, cầm lấy túi sách đứng dậy bỏ chạy “Tôi không biết! Tôi cái gì cũng không biết!”
“MẠN MẠN———–!”
Trang Phi Phi đuổi theo, Từ Mạn Mạn dùng hết khí lực, gắng sức chạy ra bên ngoài, trong mắt tràn ngập kinh hoàng cùng nước mắt. Dường như nàng gây rắc rối cho tiểu thúc mất rồi.
“MẠN MẠN!!!!”
Từ Mạn Mạn vừa chạy ra khỏi quán McDonald thì đã bị Trang Phi Phi đuổi ngay phía sau kéo được tay, rồi nàng bị Trang Phi Phi ép xoay người lại, giữ chặt lấy. Cầm túi sách đập mạnh vào Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn liều chết giãy giụa “Buông ra! Anh buông tôi mau! Cứu mạng! Cứu….!”
Miệng của nàng bị chặn lại. Đã có người chú ý tới bên này. Dễ dàng chế ngự được Từ Mạn Mạn, Trang Phi Phi chỉ bằng một tay đã hoàn toàn giữ chặt hai tay và khóa trụ được eo nàng, một tay che miệng nàng, nôn nóng nói “Mạn Mạn, tôi không hề có ác ý, cô tin tưởng tôi, cô không phải sợ.”
“Ngô ngô ngô~~~~!!” https://lenivy.wordpress.com
Từ Mạn Mạn căn bản nghe không vào, nàng chỉ biết là chính nàng đã gây ra rắc rối cho tiểu thúc, liều mạng giãy giụa. Phát hiện thấy đã có người muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, Trang Phi Phi kéo Từ Mạn Mạn đi tới chỗ đỗ xe, nhanh chóng nói “Mạn mạn, chuyện này nói ra rất dài dòng, nhưng tôi cam đoan với cô, tôi tuyệt đối không phải người xấu, tuyệt đối sẽ không thương tổn đến tiểu thúc của cô.”
“Ngô ngô ngô~~~~~!!” Buông ra! Cứu mạng! Cứu mạng!
Kéo Từ Mạn Mạn lên xe, Trang Phi Phi đè lại thân thể của nàng đang giãy giụa, lớn tiếng nói “Mạn Mạn! Cô nhìn tôi! Nhìn tôi!”
Từ Mạn Mạn nước mắt đầm đìa, nhìn thẳng hắn, thân thể càng không ngừng phát run.
“Mạn Mạn, không phải sợ, hãy nghe tôi nói. Tôi buông cô ra nhưng cô hãy nghe tôi nói được chứ? Tôi cam đoan, tôi lấy tính mạng của tôi cam đoan với cô, tôi tuyệt đối sẽ không thương tổn đến tiểu thúc của cô, cô tin tưởng tôi chứ?”
Từ Mạn Mạn ***g ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt đẫm lệ, trong ánh mắt của Trang Phi Phi là sự thành khẩn, là sự nôn nóng…. Qua một hồi lâu, nàng nhẹ nhàng gật đầu, Trang Phi Phi buông tay đang bịt miệng nàng, nhưng không buông tay đang giữ chặt lấy nàng.
Miệng được tự do, tiếng khóc của Từ Mạn Mạn cũng tràn ra “Anh cam đoan rồi, anh cam đoan rồi đó, sẽ không được làm thương tổn đến tiểu thúc của tôi…… Anh cam đoan rồi……”
Lau đi nước mắt của Từ Mạn Mạn, Trang Phi Phi gật mạnh đầu “Tôi cam đoan, Mạn Mạn, tôi, Trang Phi Phi không lừa gạt cô, tôi cam đoan, tôi dùng mạng của tôi cam đoan!”
“Anh cam đoan rồi đấy……” Thân thể Từ Mạn Mạn vẫn run rẩy, tiếng khóc rõ ràng “…anh đã cam đoan……”
“Tôi cam đoan, tôi cam đoan————-.”
Cầm lấy bàn tay lạnh buốt vì sợ của Từ Mạn Mạn, Trang Phi Phi hạ thấp giọng hỏi “Mạn Mạn, tiểu thúc cô có phải tên gọi là Cố Khê hay không?”
“Ô……” Từ Mạn Mạn cắn chặt miệng, nàng thực sự gây ra phiền toái cho tiểu thúc rồi.
“Mạn Mạn, xin cô, hãy nói cho tôi biết, tiểu thúc cô có phải tên là Cố Khê không? Cố (顾) trong Chiếu Cố (顾及), Khê (溪) trong Dòng suối (溪水) phải không?” Trang Phi Phi thanh âm rất nhẹ, tay hắn ôn nhu lần lượt lau đi nước mắt của Từ Mạn Mạn, trong mắt là sự nôn nóng sâu sắc.
Từ Mạn Mạn căng thẳng khóc, lúc Trang Phi Phi cảm thấy hồi hộp, vội vàng thì nàng chậm rãi gật gật đầu, rồi lại tiếp tục nức nở lên tiếng “Trang Phi Phi, anh cam đoan……”
“Cô gái ngoan, tôi cam đoan…….”
Gắt gao ôm chặt Từ Mạn Mạn, Trang Phi Phi buông nàng ra, vài bước chạy lên bên kia xe. Từ Mạn Mạn thút thít lại một lần nữa nhắc lại “Anh đã cam đoan…… sẽ không thương tổn tiểu thúc tôi rồi…… Anh đã cam đoan……”
Tâm tình Trang Phi Phi lúc này rất rối loạn, hắn chần chừ nửa ngày, tay khó khăn lấy điện thoại từ trong túi ra. Một tay vỗ nhẹ an ủi Từ Mạn Mạn đang kinh hoảng trong lòng, một tay ấn gọi một dãy số.
“Ông chủ, tìm được Cố tiên sinh rồi.”
“CÁI GÌ?! Ở NƠI NÀO!! CẬU ẤY Ở NƠI NÀO!”
Trong di động truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn.
“Ông chủ, hiện giờ tôi sẽ mang một người tới, ngài đang ở đâu?”
“Cậu đến nhà của ta, LẬP TỨC TỚI ĐÂY NGAY ĐI!”
“Tôi sẽ lập tức tới.”
“Anh đã cam đoan…… Trang Phi Phi, anh cam đoan rồi……”
“Cô gái ngoan, tôi cam đoan.”
Hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu của Từ Mạn Mạn một cái, Trang Phi Phi buông nàng ra, khởi động ô tô.
Thầm nghĩ chính mình mang lại rắc rối cho tiểu thúc, Từ Mạn Mạn căn bản không có tâm tư chú ý tới cái hôn kia, nàng cố gắng khống chế nước mắt không ngừng rơi của mình, cắn miệng ô ô khóc. Trang Phi Phi đạp mạnh bàn đạp ga, cũng không quản nơi này là nội thành, tay hắn run rẩy, lòng đang run rẩy.
※
Tiếng phanh xe gấp gáp bén nhọn truyền từ ngoài biệt thự, người hầu chạy nhanh mở cửa để ôtô chạy vào. Vừa dừng xe, một người liền từ trên xe nhảy vội xuống, sốt ruột lao tới chỗ hai người, hỏi han “Trang Tử đến chưa?”
“Còn chưa thấy.”
“Tiểu Hà ở nơi nào?”
Đi theo Triển Tô Nam cùng Ngụy Hải Trung vào phòng, Kiều Thiệu Bắc tóc tai rối bù, thanh âm phát run hỏi. Triển Tô Nam đã khẩn trương nói không nên lời, Ngụy Hải Trung miễn cưỡng còn có thể bảo trì được bình tĩnh nói “Trang Tử nói cậu ấy muốn dẫn một người qua đây giải thích, cậu ta nói sẽ rất nhanh tới đây.”
Kiều Thiệu Bắc vừa nghe xong, trực tiếp quay đầu nói với người hầu trong phòng “ Nhanh mở rộng cửa lớn ra mau!”
“Vâng!”
Tay móc vào túi quần rút ra một điếu thuốc, Kiều Thiệu Bắc châm lửa mấy lần mới được, vội rít vào mấy hơi thuốc, liên tục lượn lờ trong phòng như ruồi nhặng, nói “Anh Hải Trung, anh liên hệ không quân, chuẩn bị sẵn một trực thăng chuyên dụng. Xác định được chỗ ở của Tiểu Hà thì chúng ta ngay lập tức xuất phát.”
“Được!”
Ngụy Hải Trung lập tức đi gọi điện thoại.
Kiều Thiệu Bắc đi đến trước mặt Triển Tô Nam đang hút thuốc, nặng nề đánh hắn một quyền, nói “Tô Nam, cho tôi một quyền, dùng sức vào.”
Triển Tô Nam không nói hai lời, đấm đúng vào bờ vai hắn một quyền, nắm tay cũng đồng dạng phát run. Hai quyền này cũng khiến hai người phần nào thoáng bình tĩnh đôi chút. Triển Tô Nam rút ra điện thoại “Để tôi bảo bọn Thanh Vĩ lại đây.”
“ĐỢI Đ×——.”
Đè lại tay Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc nói “Đợi xác định chính xác chỗ của Tiểu Hà xong, xem xét tình cảnh hiện tại của cậu ấy thế nào đã rồi sẽ nói sau.”
Triển Tô Nam thu hồi điện thoại, hô hấp dồn dập. Hung hăng chà xát mặt, lại rút ra mấy điếu thuốc, cổ họng khàn khàn nói “Trang Tử không biết làm gì mà thần thần bí bí, trực tiếp nói cho tôi biết chỗ của Tiểu Hà không được sao!”
“Đợi cậu ta tới thì biết ngay.”
Kiều Thiệu Bắc rất kích động, rất khẩn trương, cũng cảm thấy không yên, rất sợ hãi. Bọn họ cuối cùng cũng tìm được Tiểu Hà, nhưng là Tiểu Hà của hiện tại……
“Thiệu Bắc———.”
Triển Tô Nam hô một tiếng, lại không nói gì tiếp. Hắn đột nhiên có điểm không dám đối mặt với Trang Phi Phi, hắn sợ hãi từ Trang Phi Phi nghe được người kia đã kết hôn.
Bên này Ngụy Hải Trung đã đi tới, nhìn đến hai người mặt đối mặt đứng hút thuốc. Hắn đi lên đi vỗ vai hai người “Trước hết cứ đợi Trang Tử đến đây rồi nghe cậu ấy nói sao.”
Hai người gật gật đầu, lại lấy ra một điều thuốc, châm lửa hút.
Thanh âm ô tô từ xa truyền đến ngày càng gần, ba người sửng sốt rồi khẩn trương chạy đi ra ngoài. Ô tô trực tiếp dừng ở trước cửa ra vào, ba người nhanh chóng vọt tới, Triển Tô Nam kéo tay người vừa bước xuống xe, quát “Người ở nơi nào?!”
Kéo tay lão bản xuống, Trang Phi Phi đỡ Từ Mạn Mạn suốt cả chặng đường vẫn một mực khóc lóc thảm thiết xuống xe, để nàng dựa vào người mình, nói “Cố tiên sinh đang ở huyện Phổ Hà, người này là cháu gái của Cố tiên sinh, gọi là Từ Mạn Mạn.”
Vừa nhìn thấy ba người này, cũng chưa kịp nhận ra ông chủ của mình, Từ Mạn Mạn đã lại òa khóc thành tiếng “Các người không được thương tổn đến tiểu thúc của tôi……”