Chương 13
edit: Lenivybeta: hoa nguyen
_____
Mở cửa, Từ Khâu Thuật thở ra vài làn hơi lạnh giá, liên tục chà xát tay rồi bước vào phòng. Đang làm cơm chiều, Quách Nguyệt Nga từ phòng bếp đi ra, chờ đợi hỏi “Sự việc sao rồi? ”
Từ Khâu Thuật lắc đầu, nói “Còn có thể thế nào nữa, biếu quà rồi, hiện giờ chỉ có thể ngồi đợi tin thôi———-.”
“Haizz….” Quách Nguyệt Nga nhất thời thất vọng “….việc kia giờ còn không biết chính xác được hay không nữa. Hy vọng không lớn lắm.”
Từ Khâu Thuật đi vào phòng trong, rất phiền toái nói “Hoài Chí chỉ có bằng học nghề, nếu muốn được điều đến làm việc ở cơ quan trong thị trấn vốn sẽ rất khó khăn, đại ca nói tuy nhà người ta thu lễ rồi nhưng việc này có thể thành hay không cũng chỉ có thể nghe theo số trời thôi. Dù sao người ta cũng đã nói sẽ hết sức giúp đỡ, có làm được không thì lúc này cũng chỉ biết đợi thôi. Hiện tại không thể so như mấy năm trước là chỉ cần tìm người có bản chất tốt vào làm việc, giờ người ta còn phải xem bằng cấp này nọ, còn phải xét tuyển, thông qua bài thi mới được nhận vào. Với đầu óc của Hoài Chí, tôi chỉ sợ đến phút cuối nó mà thi không xong thì hết thảy đều công toi.”
Quách Nguyệt Nga vừa nghe thế liền vung vẩy đá vào trong không khí “Hoài Chí chỉ có bằng học nghề có thể trách được ai? Còn không phải nhờ phước của Tiểu Hà? Cậu ta thiên vị Mạn Mạn, khinh thường Hoài Chí của chúng ta. Giờ Mạn Mạn là nghiên cứu sinh lưu lại Doanh Hải không chấp làm gì, đã thế còn nghe nói nó xin được vào một công ty lớn làm việc, vừa tốt nghiệp loại giỏi lại còn kiếm được một công việc tốt. Còn Hoài Chí của chúng ta thì lại chỉ có thể ở cái nơi ‘khỉ ho cò gáy’ này, giờ muốn kiếm việc làm cũng không xong. Anh còn bảo tôi trả cậu ta tiền, nằm mơ đi!”
Đang uống nước, Từ Khâu Thuật đập mạnh cái chén xuống bàn, quay đầu quát————.
“VIỆC NÀY CÓ THỂ TRÁCH ĐƯỢC TIỂU HÀ HẢ! Con cô mà cô còn không rõ à? Tiểu Hà dạy thêm cho nó thì nó trốn còn nhanh hơn thỏ, nói nặng với nó thì nó còn tức giận với Tiểu Hà. Cô dựa vào cái gì mà cứ bắt người ta cứ suốt ngày phải theo sát mông con cô, Tiểu Hà cũng không phải mẹ nó. Muốn trách cũng chỉ có thể trách cô làm hư thằng Hoài Chí! Lúc trước, Tiểu Hà không phải chưa từng đề cập đến lực học của thằng Hoài Chí, khi đó cô nói, nó không thích học thì thôi, dù sao sau này không lo tìm không được việc làm. Lời này chính cô nói, giờ cô lại trở mặt trách cứ Tiểu Hà, cô không biết xấu hổ hả. Mạn Mạn có thể thi đỗ ở Doanh Hải đều dựa vào chính thực lực của nó. Có thầy dạy dỗ nhưng cũng phải dựa vào chính nỗ lực của mình, bản thân thằng Hoài Chí không chịu cố gắng còn trách được ai? ”
“Anh đang thiên vị Tiểu Hà! Cả nhà các anh đều có tật xấu, đều vung tay ra lừa gạt thiên hạ. Đối với người ngoài còn tốt hơn người trong nhà. Đại ca anh cũng vậy, đại tẩu cũng vậy, cha mẹ anh cũng thế, ngay cả anh cũng không khác gì!”
Quách Nguyệt Nga chống tay ở eo, chỉ thẳng vào mặt Từ Khâu Thuật mắng “Tiểu Hà đối với Hoài Chí căn bản không dụng tâm bằng Mạn Mạn. Con tôi cũng không phải thằng ngốc, cậu ta nếu thật lòng dạy dỗ chả nhẽ thằng Hoài Chí lại không học tốt lên sao? Tôi thương con tôi thì sao nào, đó là đứa con tôi thiếu chút nữa chết đi mới sinh ra được, tôi không thương nó thì thương ai? Hoài Chí ơi ~~ mẹ con thân thể không tốt, khó đẻ ra con, nhưng kết quả thì sao? Con của Tiểu Hà thì được quan tâm hơn, lại còn nhiều năm như vậy. Ngay cả nhà của ông bà con cũng cho bố con chúng nó ở, hai đứa trẻ kia mới chính là cháu nội của bọn họ. Hai mẹ con chúng ta thật đáng thương, không có ai thương cả———-!
Từ Khâu Thuật đầy một bụng lửa, chuyện gì qua mồm vợ hắn cũng đều biến đổi được. Hắn không nhịn được quát “LÀ MẸ TÔI KHÔNG QUAN TÂM TỚI THẰNG HOÀI CHÍ HẢ? Là ai suốt ngày cãi nhau với mẹ tôi, chê bà cái này không tốt, cái kia không tốt. Cô làm mẹ tôi tức giận đến sinh bệnh, mẹ tôi có nói cô một câu gì không? Là chính cô làm mẹ tôi chán ghét, còn nói mẹ tôi không quan tâm đến cháu chắt. Nhà kia, Tiểu Hà cũng bỏ tiền, có phần của cậu ấy một nửa! Dương Dương và Nhạc Nhạc từ nhỏ đã hiểu biết, hiếu thuận với ông bà nội, cha tôi bữa sáng mỗi ngày đều do hai đứa nhỏ đấy chuẩn bị, thằng Hoài Chí biết làm cơm cho ông nó ăn à? Cha mẹ tôi sinh bệnh, nằm viện, người hầu hạ cũng vẫn là Tiểu Hà cùng Dương Dương, Nhạc Nhạc, con dâu như cô thì ở đâu? Thằng Hoài Chí ở đâu? Nó ngay cả đến bệnh viện cũng không chịu!
“Anh lại lôi chuyện cũ ra nói tôi——!” Quách Nguyệt Nga vọt tới trước mặt Từ Khâu Thuật, mặt đều đỏ bừng.
Từ Khâu Thuật đẩy cô ta ra, áp chế cơn tức nói “Tôi chỉ là nói cho cô biết, đừng cái gì cũng đều đổ hết lên đầu người khác, ngẫm lại chính mình đi. Thằng Hoài Chí không có bằng cấp, không kiếm được công việc tốt, xét đến cùng cũng do cô quá chiều nó, không dạy dỗ nó cẩn thận. Cô thử nghĩ xem vì cái gì đại ca tôi cùng đại tẩu đều thích Tiểu Hà, vì cái gì cha mẹ tôi đều nguyện ý nhận Tiểu Hà làm con. Cô cầm tiền của Tiểu Hà không chịu trả, tôi cũng không dám nhìn mặt cậu ấy. Tôi mặc kệ, năm nay kiểu gì tôi cũng phải gửi trả lại cậu ấy.”
“Không có cửa đâu! Tiền này là của tôi! Là Từ gia các người thiếu tôi! Tôi chết cũng không đưa———!”
Quách Nguyệt Nga gân cổ lên mắng to “Cậu ta mười mấy năm ở tại nhà của tôi, ăn của nhà tôi, một phân tiền cũng không mất, giờ lại còn muốn chúng ta giúp chiếu cố hai đứa con, chiếu cố thế nào được, tôi lấy cậu ta hai vạn đồng tiền thì đã làm sao? Tôi cầm tiền của cậu ta cũng là điều đương nhiên!”
Từ Khâu Thuật tức giận “TIỀN CỦA TIỂU HÀ THÌ CAN HỆ GÌ TỚI CÔ——–!”
“Tôi là con dâu Từ gia các người, cậu ta chiếm tiện nghi ở Từ gia sao lại không quan hệ gì tới tôi? Cha mẹ anh cứ ngần ngại khách sáo không nhận tiền cậu ta, tôi mặc kệ, bọn họ không cần thì tôi cần!”
“Cô quả thực là người không phân rõ phải trái, người đàn bà quá mức chanh chua….!”
Đẩy Quách Nguyệt Nga ra, Từ Khâu Thuật trực tiếp bỏ đi. Quách Nguyệt Nga kêu gào ở phía sau hắn “Anh nếu dám đưa tiền cho cậu ta thì tôi không để yên đâu! Nghe thấy không hả!”
RẦM~~~~
Trả lời cô ta là tiếng đóng cửa thật mạnh….
Đầy một bụng tức, Từ Khâu Thuật buồn bực đi tới phía trước, đi tới đi lui, hắn ngừng lại. Phía trước, cách đó không xa, hơi nóng bốc lên nghi ngút, một người cùng hai hài tử ở quán sủi cáo ven đường đang bận rộn làm việc. Trời mùa đông tối rất sớm, nhìn trong cơn gió lạnh, cha con ba người đang vất vả kiếm tiền, Từ Khâu Thuật sắc mặt càng trở nên khó coi…. Hắn không còn mặt mũi nào để gặp cha con họ. Bởi thương vợ lúc sinh con rất cực nhọc, vì khó sinh thiếu chút nữa đã tuyết lở tử điệu *, vợ hắn ban đầu tính tình cũng không phải xấu nhưng đến giờ do hắn quá nhường nhịn, làm lơ nên tạo ra hậu quả này.
(* Nguyên tác 雪崩死掉 – tuyết lở tử điệu/trạo: ta không tra được cả cụm nghĩa gì nhưng có thể hiểu đại khái tình huống nguy cấp có thể chết người. Chắc nghĩa tương tự như câu thập tử nhất sinh.)
Cha mẹ tuổi đã lớn, đứa con là hắn lại không thể tận lực báo hiếu. Mà nhi tử duy nhất của mình cũng bởi vì mẹ nuông chiều mà bỏ bê học hành, rốt cục cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi học nghề, kiếm việc ở công ty cơ khí nông nghiệp, kết quả thì công việc không đơn thuần chỉ cần người có tâm mà còn cần thêm bằng cấp nữa… Con trai học hành không nên thân, lại chưa kết hôn đã làm con người ta to bụng, chỉ đành vội vội vàng vàng kết hôn. Nhà gái yêu cầu nhất định phải có nhà riêng, cũng chính vì vấn đề đó mà vợ hắn lại đi náo loạn tới chỗ cha mẹ, cầm đi tiền tích góp của hai ông bà còn chưa thèm nói, thế mà cô ta còn dám lấy tiền của Tiểu Hà. Vì việc này mà hắn không còn mặt mũi nào về gặp cha mẹ, cũng không dám gặp Cố Khế.
“Anh hai———–?”
Đang chìm sâu vào nỗi tự trách, Từ Khâu Thuật sửng sốt, ngẩng đầu “Tiểu Hà? ”
“Anh hai, anh đứng ở chỗ này làm gì?”
Nhìn Từ Khâu Thuật ngẩn người, Cố Khế bước nhanh tới.
Ngượng ngùng ngại nói với Cố Khê mình vừa cãi nhau với vợ, Từ Khâu Thuật chà xát tay “Không, không có gì, chỉ là lâu không thấy em, gần đây sao rồi? Cha mẹ thân thể đều tốt chứ.”
Nhìn thần sắc anh hai thật sâu, Cố Khê cười nói “Em khỏe, thân thể của cha mẹ cũng đều tốt, nhưng anh lâu quá không về nên hai người rất nhớ anh. Đi nào, đừng đứng ở đây, tới chỗ em ngồi một lát đi, uống chút canh nóng. Anh hai, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, còn chưa ăn——–.”
Vừa thấy Cố Khê tươi cười, Từ Khâu Thuật ngược lại xấu hổ nói dối. Hơn nữa, hắn quả thật cũng rất đói bụng.
“Vậy còn đứng đây làm gì, đi nào, em nấu sủi cảo cho anh.”
“A, được rồi.”
Đi theo Cố Khê, Từ Khâu Thuật bước đi phía sau nhìn Cố Khê, lại nghĩ đến người vợ của mình, ánh mắt hắn lại thay đổi. Dù cho phải ly hôn thì tiền này hắn nhất định phải lấy ra!”
“Bác hai.”
“Dương Dương, Nhạc Nhạc.”
Ngồi trên băng ghế, tiếp nhận bát canh sủi cáo Dương Dương bưng tới, Từ Khâu Thuật trong lòng lại càng không ra tư vị gì, con đẻ hắn cũng chưa từng dâng cho hắn một bát canh.
“Bác hai, bác uống canh sủi cảo trước đi, sủi cảo lập tức có ngay.”
“Không vội, hai cháu ăn chưa?”
“Ăn rồi ạ———–.”
Cố Triêu Dương nấu sủi cảo, Cố Triêu Nhạc đứng một bên thu tiền. Trong thị trấn hai năm nay thu hút khá nhiều nhà đầu tư, xây dựng nhiều nhà tầng xung quanh, nên cũng bởi vậy đã có rất nhiều công nhân. Những người này hiện tại là khách hàng chủ yếu của Tiểu Hà. Tuy đã hơn tám giờ tối, nhưng lúc này mới là giờ tan tầm của các công nhân cũng là thời điểm ăn cơm của họ.
Nhìn đến đôi bàn tay nứt nẻ của hai đứa trẻ, Cố Khê còn đang mải bận làm sủi cảo trên tay cũng bị nứt da, Từ Khâu Thuật uống hớp canh mà không sao nuốt trôi được……
“Tiểu Hà, gần đây trời càng ngày càng lạnh, chú đừng bày hàng nữa. Chờ thêm một năm nữa, anh hai cho chú tiền thuê mặt bằng cửa hàng, đỡ công chú dầm mưa dãi nắng.”
Cố Khê quay đầu, nói “Ân, em chờ thêm một lát nữa sẽ đóng quán. Một sạp hàng này chỉ cần một người làm cũng được, thuê cửa hàng thì phải mướn thêm người. Anh hai, chuyện của em, anh đừng nhọc lòng, bày hàng thế này em cũng thành quen rồi, còn rất tự tại nữa”
Cố Khê chưa nói đến ngoài phí tổn thuê cửa hàng, thì mỗi tháng còn phải chi trả rất nhiều loại phí dụng. Hơn nữa anh hai giúp cậu thuê mặt bằng mà nhị tẩu bên kia nghe được thể nào cũng có ý kiến. Cậu cũng biết nhị tẩu luôn bất mãn việc cậu miễn phí ở trong ngôi nhà kía.
Từ Khâu Thuật làm sao không biết điều Cố Khê băn khoăn, hắn cũng không nhiều lời, nâng bát uống mấy ngụm canh nóng hổi. Cố Khê làm sủi cảo tại thị trấn này rất có tiếng, không người nào có thể làm ra được vị giống cậu.
Qua một lát, sủi cảo làm xong, Dương Dương múc ra bưng cho bác hai, cậu bé còn cẩn thận lột thêm hai nhánh tỏi. Hai hài tử không thích dì hai, nhưng không hề chán ghét bác hai. Có người vợ như dì hai, bác hai cũng thật đáng thương.
Từ Khâu Thuật từng miếng từng miếng ăn sủi cảo, hắn ăn xong sớm một chút thì Cố Khế có thể dọn hàng sớm hơn một chút. Nghĩ đến một việc, hắn vội vàng nuốt sủi cáo rồi nói “Tiểu Hà à, nhị tẩu chú có đề cập đến vấn đề giới thiệu đối tượng không?” Cố Triêu Dương cùng Cố Triêu Nhạc lập tức ngừng động tác, trong mắt đều là cảnh giác———-.
Cố Khê gật đầu “Chị ấy có nói đến.”
“Chú nghĩ sao?”
“Em không nghĩ gì cả….”
Cố Khê cười nhẹ, tiếp tục việc bận trên tay, nói “Anh nói một tiếng với nhị tẩu là em không có ý định kết hôn. Cha con ba người chúng em đã quen với cuộc sống hiện tại, nếu có thêm người lạ, cả nhà cũng cảm thấy không thoải mái.”
Từ Khâu Thuật nói “Chị dâu giới thiệu cái người kia cho chú, chú đừng để ý tới làm gì, nữ nhân kia chẳng ra làm sao cả. Nhưng nhỡ đâu gặp được người thích hợp, tốt nhất chú vẫn nên thử tìm xem.”
“Em có một mình vẫn tốt, em còn có hai đứa con mà———.”
Cố Khê không muốn nói nhiều về việc này nên trực tiếp chuyển hướng sang đề tài khác “ Anh hai, ăn thêm chút nữa đi.”
“Thôi, thôi, anh ăn đủ rồi.”
Nhìn ra Cố Khê không muốn nhắc tới, Từ Khâu Thuật cũng sẽ không nhắc. Ăn xong sủi cảo, hắn lấy ra từ ví tiền năm mươi đồng trực tiếp đặt lên bàn rồi đứng dậy, nói “Anh về đây, ba người cũng sớm trở về nhà đi.”
“Anh hai———.”
Ngăn Từ Khâu Thuật lại, Cố Khê cầm năm mươi đồng kia lên đưa cho hắn. Từ Khâu Thuật tránh, rất nhanh nói “Nhị tẩu là nhị tẩu, anh hai là anh hai. Tiền này chú cầm lấy, anh đi đây.”
Sợ Cố Khê đuổi theo, hắn vội vã chạy mất. Hắn biết mụ vợ hắn luôn mua sủi cảo của Cố Khê mà chưa bao giờ trả tiền cả.
“ANH HAI——.”
Gọi thêm một tiếng đã thấy đối phương chạy xa rồi, Cố Khê bất đắc dĩ đem tiền cất đi. Dương Dương lúc này mới mở lời “Ba, bác hai đưa tiền thì ba cứ cầm lấy đi, như vậy trong lòng bác hai mới cảm thấy thoải mái.” Mà trong lòng nó lại thầm nghĩ ‘Năm mươi đồng này cũng đủ để trả cho những lần dì hai ăn không trả tiền rồi.’
Cố Khê quay đầu, nói “Bác hai con so với chúng ta khó khăn hơn, tiền này ba không thể nhận.”
Cố Triêu Dương nói “ Vậy sau này, dì hai tới mua sủi cảo, ta lấy thêm cho dì ấy mấy miếng là được rồi. Ba gửi trả lại tiền này lỡ như dì hai biết được thì thể nào cũng làm ầm lên với bác hai.”
Ngẫm lại con trai nói cũng có lý, Cố Khê gật đầu “Cũng được, sau này dì hai các con tới mua sủi cảo, ba ba nhất định sẽ lấy thêm cho dì ấy.”
Anh em hai đứa đều đồng thời gật đầu, bọn họ tuyệt đối sẽ khấu trừ thêm tiền.
Quá tám giờ tối, Cố Khê thu hàng. Đem ghế, ghế dựa, thớt, tất cả mọi thứ để hết lên mặt bàn của xe ba gác, cha con ba người kéo xe đến cất ở trong vườn nhà bác cả Từ Khâu Lâm. Anh cả Từ Khâu Lâm cùng vợ là Lý Trâm Mai ra tiếp đón hai anh em Triều Dương và Triêu Nhạc uống nước nghỉ ngơi, Cố Khê đi vào phòng bếp chuẩn bị nhân bánh sủi cảo cho ngày mai….
Lý Trân Mai đã giúp Cố Khê rửa sạch sẽ đồ chuẩn bị, Cố Khê chỉ cần trực tiếp làm nhân bánh là được. Đối với Cố Khê, vợ chồng Từ Khâu Lâm luôn thật lòng cảm tạ. Nếu không có Cố Khê, con gái cũng sẽ không bao giờ khiến họ được nở mày nở mặt như vậy, sau này con gái sẽ ở lại Doanh Hải, chân chính từ gà con biến thành phượng hoàng. Hơn nữa, Cố Khê đối với hai vị lão nhân Từ gia luôn chiếu cố, săn sóc cũng đỡ đần bọn họ phần nào, khiến cho bọn họ có thể an tâm làm việc, cho nên Lý Trân Mai chủ động giúp đỡ Cố Khê mua bán rồi rửa luôn đồ chế biến, việc này cũng làm cho Cố Khê nhẹ nhàng đi không ít.
Lúc Cố Khê đang làm nhân bánh, thì hai anh em Triêu Dương và Triêu Nhạc cũng bắt đầu làm bài tập. Hai anh em chúng đã có thể tự học hết chương trình học cấp hai, bất quá bởi vì Cố Khê không đồng ý, cho nên bọn chúng không nhảy lớp, phải học từng năm từng năm một. Hai anh em sau khi lên tiểu học thì mỗi năm đều chiếm được ngôi vị số một. Ngoại trừ ngữ văn hai anh em chúng không được trọn vẹn điểm thì các môn học khác đều đạt điểm tối đa. Ngữ văn tuy cũng đứng đầu nhưng bỏi vì phải có năng khiếu viết văn nên bị trừ một ít điểm. Anh em hai người không học cùng một lớp, nếu cả hai đứa xuất sắc như vậy mà trong cùng một lớp thì thật không chứa nổi. Giờ trong lớp thì hai đứa đều là lớp trưởng còn kiêm thêm chức giữ sổ đầu bài, tuy mỗi ngày đều giúp ba ba mở quán nhưng học hành đều không có nửa điểm chậm trễ.
Nửa giờ sau, Cố Khê gói xong nhân bánh. Đem sủi cảo cất vào ngăn đá trong tủ lạnh, cậu rửa tay rồi đi ra từ phòng bếp…
“Đại ca, đại tẩu, em chuẩn bị xong rồi.”
“Hay buổi tối ngủ lại đây đi, trời rất lạnh, Dương Dương và Nhạc Nhạc trên tay đều nứt nẻ hết rồi———–.”
Lý Trân Mai lại nói thêm lần nữa. Nhạc Nhạc mở miệng trước ba ba “Dì cả, cháu cùng anh trai hay quen giường, chúng cháu trở về nhà ngủ cũng được. Rất nhanh sẽ về tới nơi mà.” Ba ba thích ngủ ở nhà.
“Lớn thế rồi còn quen giường.” Xoa đầu hai đứa nhỏ, Lý Trân Mai cũng không giữ lại nữa, nói “Phải mau mau về nhà nhé, trên đường chú ý an toàn, đừng đi vào chỗ nào tối quá.”
“Em biết…..”
Chào tạm biệt đại ca và đại tẩu, Cố Khê đạp xe chở thêm hai đứa con trai về nhà. Nhìn bóng Cố Khê đã đạp đi xa, Lý Trân Mai mới đóng cửa lại, nói với chồng “Dương Dương và Nhạc Nhạc thật khiến người ta yêu quý, rất hiểu chuyện———.”
Từ Khâu Lâm nói “Tiểu Hà không yên lòng cha mẹ, cho nên mỗi ngày đều trở về. Nếu không phải cha mẹ ở nhà thì có lẽ bọn Tiểu Hà cũng không phải mỗi ngày vất vả đi đi lại lại.”
“Em nói với cha mẹ rồi, nhưng là Tiểu Hà không muốn.” Lý Trân Mai nói rõ “Tiểu Hà quen ở cùng cha mẹ rồi, chỗ chúng ta không thoải mái bằng. Thôi quên đi, cậu ấy thích gì thì cứ kệ cậu ấy, ngày mai giữa trưa em làm đồ ăn ngon cho bọn họ.”
“Được———.”
Nửa giờ sau tới nhà, đẩy cửa ra, liền thấy mẹ nuôi, Cố Khê nở nụ cười, cảm giác được về nhà nhìn thật cha mẹ thật vui sướиɠ. Dương Dương và Nhạc Nhạc từ xe trèo xuống, một đường chạy vào nhà “Nãi nãi, chúng cháu về rồi…..”
“Đã về rồi à, mau vào nhà nào, nãi nãi hôm nay nấu canh gà, đang chờ cha con các cháu về uống đây.”
“Cháu muốn uống, cháu muốn uống——-.”
Vừa nghe có canh gà để uống, anh em hai đứa cuối cũng cũng lộ ra vẻ nghịch ngợm của hài tử, vội chạy vào trong nhà.
Cố Khê tay chân đông cứng bước vào nhà, gió thổi làm ho khan cũng nhiều hơn. Từ đại gia vội vàng kéo cậu đến gần bếp lò để cậu được ấm áp. Từ nãi nãi đã bưng canh gà vào. Triêu Dương cùng Triêu Nhạc hoan hô một tiếng, la hét muốn ăn chân gà. Trước, múc cho ba ba một bát canh gà, sau đó hai anh em cũng rất không khách khí xuống tay với con gà kia.
“Ba, miếng thịt này cho ba.”
Bỏ một miếng thịt gà vào trong bát của ba ba, hai anh em mỗi người một cái chân gà. Cố Khê nhìn hai đứa nhỏ ha hả cười không ngừng, Từ nãi nãi cùng Từ đại gia cũng vui cười liên tục.
Thừa dịp đang lúc ăn canh gà, Từ nãi nãi nói với Cố Khê về việc dạy thêm, lại nhân cơ hội khuyên cậu trước lễ tất niên trong khoảng thời gian này đừng mở quán nữa. Trời rất lạnh, Cố Khê không nghĩ tới bản thân thì cũng nên suy nghĩ một chút cho hai đứa nhỏ. Cố Khê nghĩ nói “Vài ngày nữa, công nhân trở về nhà thì con sẽ không mở quán nữa. Mấy ngày này con bán sủi cáo, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không cần ra giúp nữa.”
Ngẫm lại, dù sao trước lễ tất niên cũng là thời điểm đắt khách nhất, Từ nãi nãi cũng không khuyên bảo thêm nữa.
Đang gặm chân gà, Nhạc Nhạc nhìn về phía Dương Dương, Dương Dương cũng nhìn lại ánh mắt nó, hai anh em coi như cái gì cũng chưa nghe thấy, tiếp tục cúi đầu ăn gà. Cố Khê uống hai chén canh gà thì không ăn thêm nữa, ăn nhiều quá ngày mai rời giường sẽ bị đầy bụng. Lưu lại hai hài tử đang ăn, cậu đi rửa mặt trước, buổi tối cậu còn phải chuẩn bị giáo án ngày mai lên lớp giảng bài. Chờ Cố Khê rửa ráy xong, hai anh em cũng ăn uống no nê. Chúc ngủ ngon gia gia và nãi nãi, hai đứa rất nhanh chóng rửa tay chân mặt mũi, đánh răng xong rồi mới gõ cửa phòng phụ thân.