Viễn Khê

Chương 12

Chương 11
edit: Lenivy

beta: hoa nguyen

_____

Reng reng reng——–

Đồng hồ báo thức vang lên, thời gian điểm đúng sáu rưỡi. Một hài tử nhanh nhẹn với tay tắt chuông đồng hồ, rồi chui ra khỏi ổ chăn, thuận tiện đẩy đẩy người ngủ bên cạnh “Nhạc Nhạc, rời giường.”

“Ân.” Dụi dụi mắt, Cố Triêu Nhạc từ trong ổ chăn ấm áp ngồi dậy, vặn thắt lưng vươn vai. Lắc lắc đầu làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, nó lấy quần áo đặt ở trên chăn mặc vào rồi xuống giường. Ca ca Cố Triêu Dương cũng đã xuống giường trước.

Mặc xong quần áo, Cố Triêu Dương liền mở cửa đi ra ngoài, Cố Triêu Nhạc gấp chăn, sửa sang lại giường. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Cố Triêu Nhạc một đường chạy thẳng xuống lầu, đi vào trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Mà trước nó một bước, Cố Triêu Dương đã vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng. (ôi…đáng yêu thế!! Ngoan quá *xoa đầu bé~~~~*)

Đây là một căn nhà rất đỗi bình dị trong một chiếc sân nhỏ của hộ nhà nông tại một hương trấn(làng quê và thị trấn). Ba tầng của nhà là để ở, một buồng vệ sinh thì đặt tại một bên góc sân, một góc khác được nới rộng ra làm nhà bếp. Trong sân nhỏ có nuôi gà, nuôi ngỗng, cách vách còn có một khoảng đất để trồng rau, nhưng hiện giờ là mùa đông nên vẫn chưa trồng loại rau gì cả. Trời tuy còn tờ mờ sáng, nhưng ở vùng này thì đa số mọi người đều đã rời giường. Thôn trấn cũng không lớn, mà từ đây lên phố huyện cũng không phải là xa, cách đây hai năm, con đường nối hai nơi đã được tu sửa cẩn thận nên chỉ cần đạp xe nửa giờ là có thể tới huyện. (edit đoạn này như đang xem phim làng quê VN vậy ó_ò)

Bảy giờ sáng, cửa phòng ở lầu một mở, từ bên trong một vị lão phụ nhân (cụ bà) đi ra. Bà vừa hướng phòng bếp đi tới vừa cài lại nút thắt áo bông, cất tiếng gọi “Dương Dương Nhạc Nhạc.”

Hai hài tử đang làm điểm tâm cùng quay đầu “Nãi nãi. Buổi sáng tốt lành.”

“Ha ha, ngoan, ngoan.”

Cố Triêu Nhạc bưng một chén canh trứng gà lên, nói “Cháu bưng cho gia gia trước”

“Các cháu đừng vội, để nãi nãi bê cho, đi xem ba các cháu đã dậy chưa.”

“Nhanh thôi mà, cháu bưng lên cho gia gia rồi sẽ đi gọi ba rời giường.”

Cố Triêu Nhạc mỉm cười với nãi nãi, bưng canh trứng gà bước đi. Cố Triêu Dương thuần thục mở nắp ***g hấp ra, dùng đũa gắp ra hai chiếc bánh bao nhân thịt nóng hầm hập, đặt vào trong đĩa rồi đưa cho bà nội “Cháu đi lên gọi ba ba.”

“Được——-.”

Nếp nhăn ở khóe mắt của Từ nãi nãi bởi vì hai tôn tử (cháu trai) hiểu chuyện càng thêm rõ rệt. Bà bưng đĩa vào nhà hầu hạ lão nhân ăn điểm tâm sáng. Ở vùng quê nhỏ bé, héo lánh tại phương Bắc này, đại đa số nam nhân đều có thói quen sau khi tỉnh ngủ thì sẽ ăn sáng ngay trên giường. Để nồi hấp xuống dưới, đặt ấm trà lên bếp, Cố Triêu Dương ra khỏi nhà bếp, chạy lên lầu hai, gõ cửa một phòng.

“Ba, thức dậy.”

Trong phòng truyền ra vài tiếng ho khan, rồi mới có người trả lời “Ân, ba dậy rồi——.”

Tiếp, Cố Triêu Dương lại chạy về phòng ngay bên cạnh của nó cùng Triêu Nhạc, cầm hai cặp sách xuống dưới nhà. Bên này, đưa cho gia gia bát canh trứng xong, Cố Triêu Nhạc đã lại giúp đỡ nãi nãi bưng điểm tâm bày ra trên bàn ăn.

Lầu hai truyền đến thanh âm ho khan rất rõ của một người, Từ nãi nãi từ trong phòng đi ra, nói với người vừa xuống lầu “Tiểu Hà à, trời rất lạnh, con có bệnh cũ không thể thụ hàn (cảm lạnh), hay hôm nay đừng mở quán nữa?”

Che miệng lại ho khan vài tiếng, Cố Khê cười khẽ, nói “Không sao đâu. Đều là bệnh cũ, không mở quán cũng không được… Con đi đánh răng rửa mặt.”

“Ai, được.”

Mất năm phút vệ sinh cá nhân xong, Cố Khê vào nhà ăn cơm. Điểm tâm rất đơn giản, mỗi người một chén canh trứng, còn có bánh bao nhân thịt cho chắc dạ. Triêu Dương và Triêu Nhạc mỗi đứa ăn bốn cái bánh bao rồi mới chùi mép, thở thỏa mãn. Cố Khê ăn xong hai cái bánh bao, cất tiếng hỏi lão phụ nhân “Mẹ nuôi, lần trước cao dán mua về, chắc đã hết rồi phải không?”

Từ nãi nãi trả lời “Còn một miếng.”

“Hôm nay con sẽ lại mua thêm hai hộp về, mẹ thấy dùng được không?”

“Cũng được lắm, thắt lưng không thấy đau nhức nữa.”

“Vậy là tốt rồi.”

Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Cố Khê đứng dậy thu dọn bát đũa. Từ nãi nãi đè tay cậu lại “Con không cần bận tâm, đi mau đi.”

“Vâng.”

Cũng không nói thêm gì với mẹ nuôi, Cố Khê đưa hai con trai đi học trên huyện, cậu mặc áo bông, đeo bao tay, cầm theo một chiếc cặp đã khá cũ kĩ bước ra cửa.

Đi tới chỗ để xe đạp, đã thấy hai đứa con ngồi ổn định trước và sau xe, Cố Khê dắt xe ra, quay đầu nói “Mẹ nuôi, mau vào nhà đi.”

“Trên đường chú ý an toàn, cách xa xe ngựa một chút.”

“Vâng.”

“Nãi nãi tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Vẫy vẫy tay với mẹ nuôi, Cố Khê đạp xe đi. Ngồi ở phía trước, Cố Triêu Dương ngoái đầu phất tay với bà nội, trên vai và cổ của cậu bé đeo toàn túi là túi, nhìn biết ngay là không ít sách vở….

Vẫn dõi theo cha con ba người họ tận đến khi không còn thấy bóng dáng nữa Từ nãi nãi mới xoay người đóng cửa lớn, bước vào nhà tiếp tục ăn sáng. Từ lúc hai anh em Triêu Dương và Triêu Nhạc học tiểu học đến nay, Từ nãi nãi vẫn luôn lặp đi lặp lại hành động này mỗi ngày.

Vừa đi vào nhà, bên trong phòng ngủ truyền ra tiếng nói của một vị lão nhân “Tiểu Hà chúng nó đi rồi à?”

“Đi rồi. Ông ăn xong chưa? ”

“Xong rồi——.”

Từ nãi nãi đi vào phòng ngủ, Từ gia gia nằm trên giường nhúc nhích thân thể, yếu ớt xuống giường. Hầu hạ lão nhân này cả đời rồi nên Từ nãi nãi rất thuần thục giúp đỡ ông mặc xiêm y, nói “Tôi nói với Tiểu Hà là đừng mở quán nữa nhưng không được. ”

Từ đại gia khò khè cổ họng, nói “Sao không mở quán cho được. Dương Dương và Nhạc Nhạc sang năm sẽ học sơ trung (cấp 2), hai thằng bé lại học tập tốt như vậy, trước mắt học đại học hẳn mất không ít tiền. Sau này còn phải mua nhà, cưới vợ, nhà cửa trong nội thành lại đắt đỏ như vậy, Tiểu Hà sao có thể không sớm lo lắng.”

“Ai.” Thở dài, Từ nãi nãi nói “Chúng ta lại chỉ là một hộ gia đình bé, không giúp được nhiều cho Tiểu Hà. Phải chi chúng ta có đến trăm tám vạn để cho nó thì có lẽ nó cũng không đến nỗi vất vả như vậy. Cũng đã mười mấy năm rồi, nhìn nó cứ quanh năm suốt tháng đều phải khổ nhọc như thế, tôi cũng rất đau lòng.”

Từ đại gia (đại gia = lão gia) đi ra ngoài, nói “Thôi được rồi. Mình mà thực sự có trăm bát vạn liệu có dám cho Tiểu Hà hay không, hai đứa con dâu kia còn không náo loạn cái nhà này lên sao.”

Từ nãi nãi nhịn không được nói “Tiểu Hà dù sao cũng đã nhận chúng ta là cha mẹ nuôi, tôi cho nó thì có vấn đề gì. Mấy năm nay đều là Tiểu Hà ở bên cạnh chăm sóc cho chúng ta, hai đứa kia mang tiếng là làm vợ, làm dâu mà có làm được cái gì đâu?”

Từ đại gia hừ một tiếng, đi đến bàn trà cầm tẩu thuốc của mình, nói “Đừng nghĩ hai nàng dâu quý hóa của bà hiểu biết nhiều như vậy. Dâu cả cũng bởi vì việc Mạn Mạn thi đỗ ở Doanh Hải ít nhiều cũng nhờ Tiểu Hà cho nên nó mới đối tốt với Tiểu Hà. Còn con dâu nhỏ thì tôi không còn gì để nói nữa, nếu Tiểu Hà không xuất ra hai vạn đồng kia đến cho vợ chồng chúng nó mua nhà ở thì bây giờ không biết nó còn nháo loạn tới đâu. Vừa nhắc tới là tôi lại tức điên lên, bà nói cho Khâu Thuật biết, hai đứa chúng nó mà không đem hai vạn đồng này về thì cũng đừng nhận tôi làm cha nữa!”

(1 NDT xấp xỉ 3.500 VND => 2 vạn NDT xấp xỉ 70.000.000 VND)

“Khâu Thuật nếu có thể quản được vợ nó thì tôi sớm đã an tâm xuống mồ rồi.” Từ nãi nãi trong bụng cũng thầm oán trách. Hai nhi tử thân sinh còn không bằng một đứa con trai nuôi hiểu chuyện, hiếu thuận. Nhất là vợ của thằng con hai, từ khi gả vào nhà tới giờ, không lúc nào là không khiến cho hai lão nhân ấm ức. Hít vài hơi tẩu thuốc, Từ đại gia hỏi “Tiền tiết kiệm của bà hiện giờ còn bao nhiêu?”

“Hỏi cái này làm gì——–?”

Từ nãi nãi tuy nghi hoặc nhưng vẫn đứng dậy lấy hòm tiết kiệm ra. Ba năm trước đây, con dâu thứ hai vì chuyện mua nhà cửa ở trên huyện cho con trai mà đã la hét, náo loạn cả nhà rồi cầm lấy năm vạn đồng từ chỗ của Từ nãi nãi, đã thế lại vẫn tiếp tục lấy của Cố Khê thêm hai vạn đồng. Lúc cháu gái lớn lên học đại học, làm nghiên cứu sinh, lão hai nhân cũng đã cho đi hai vạn đồng nên giờ tiền tiết kiệm cũng không còn lại là bao, may ra còn lại hơn hai vạn đồng.

Chút tiền của hai vị lão nhân hiện giờ đều là trợ cấp lương hưu của quân đội hàng năm, cho thuê đất để trồng trọt cũng thu thêm được một ít thực phẩm, ngoài những chỗ đó vốn không thêm được gì nữa. Đem tiền chắt bóp còn trả lại cho người vợ già, Từ đại gia nói “Bà đưa tiền này cho Tiểu Hà đi. Tôi dù nợ ai tiền cũng không thể nợ Tiểu Hà được.”

Từ nãi nãi cười cười, nói “Lòng ông nghĩ gì tôi đều rõ. Tiền này khẳng định Tiểu Hà sẽ không nhận, tôi nghĩ cứ giữ đến khi Dương Dương, Nhạc Nhạc lên đại học thì đưa cho Mạn Mạn nộp học phí. Mạn Mạn lo nhất chính là tiểu thúc của nó, đảm bảo nó sẽ rất vui.”

“Ân.” Từ đại gia gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Mạn Mạn, nha đầu này cũng rất hiểu chuyện, lại được học hành cẩn thận nên rất hiểu biết lý lẽ. Tôi nghĩ Dương Dương và Nhạc Nhạc sau này cũng nên tới học ở trường đại học trọng điểm, Tiểu Hà đã nhận chúng ta là cha mẹ thì tôi cũng không thể mặc kệ việc này được———.”

“Tôi biết rồi….”

Nhượng lão nhân không cần nhọc lòng, Từ nãi nãi trở về phòng giấu kỹ tiền.

Đợi tới khi mặt trời lấp ló, Từ đại gia liền ra ngoài đi bộ, tìm người chơi cờ. Từ nãi nãi ở nhà dọn dẹp, chuẩn bị cơm trưa. Giữa trưa chỉ có bà và ông cụ ăn cơm, hấp vài cái màn thầu (bánh bao), làm chút điểm tâm, xào chút rau xanh. Lấy ra số trứng mà gà và ngỗng mới đẻ tối qua, Từ nãi nãi đếm, vừa lòng nở nụ cười, có mười quả trứng gà và sáu quả trứng ngỗng. Dương Dương và Nhạc Nhạc thích nhất là ăn trứng mặn, ngày mai bà sẽ ngâm muối chỗ trứng này, đầu xuân là có thể ăn được rồi. Tuy hai vị lão nhân đã có một tôn nữ (cháu gái) cũng một tôn tử (cháu trai), nhưng thích nhất vẫn là hai đứa cháu trai luôn thân cận này.

Trước tiên, Triêu Dương, Triêu Nhạc không những có bộ dáng đáng yêu, lại rất thông minh, mà nó chúng nó còn rất hiểu chuyện, ít đứa trẻ cùng tuổi nào có thể bì kịp. Hai hài tử chỉ mới có 4 tuổi đã biết giúp đỡ ba ba làm việc, hiểu được hiếu thuận với ba ba, gia gia và nãi nãi. Từ lúc chúng nó 8 tuổi tới nay, Từ nãi nãi đã không phải làm bữa sáng nữa rồi. Trong nhà việc lớn việc nhỏ, hai đứa nhỏ nếu có thể làm thì càng chăm chỉ hộ hành, nếu không thể làm cũng cố nghĩ ra cách làm, tận lực không để gia gia, nãi nãi cùng ba ba nhọc lòng…..

Từ nãi nãi không dưới một lần cảm khái, nếu Triêu Dương và Triêu Nhạc là cháu ruột của bà thì thật tốt biết bao. Nhưng hai năm gần đây, Từ nãi nãi than thở ngày càng ít, một năm đổ lại đây cơ hồ cũng không còn tiếc nuối nữa, hai đứa nhỏ này cũng chính là hai đứa cháu ruột của mình rồi.

Trên đường mua một miếng thịt cùng thêm vài món ăn, Từ nãi nãi nghĩ muốn buổi tối nấu cho Tiểu Hà cùng hai tôn tử một bữa ăn thật ngon. Kỳ thật bọn họ buổi tối trở về cũng đã khuya, nhưng vẫn có thể làm ăn vào bữa trưa ngày mai. Nghĩ đến đây, Từ nãi nãi đi ở trên đường lại không khỏi thở dài. Thường nói gia đình mà nghèo khổ thì con nhỏ cũng phải quản việc nhà, lời này ứng lên người Triêu Dương, Triêu Nhạc thật không sai. Cố Khê ban ngày dạy tiểu học ở trên huyện, tiết dạy của cậu toàn vào buổi sáng, buổi chiều lại mở quán bán sủi cảo ven đường, mãi cho đến buổi tối tầm tám chín giờ mới đóng quán. Triêu Dương cùng Triêu Nhạc sau khi tan học lại ở trong trường làm xong bài tập liền vội ra giúp đỡ ba ba bán hàng, rồi mới cùng ba ba trở về nhà.

Từ nãi nãi thực vì Cố Khê mà tiếc hận, với năng lực của Cố Khê muốn lên trên huyện tìm một công việc ổn định, tiền lương tốt là quá thừa. Nhưng khốn nỗi, Cố Khê lại không có đủ giấy tờ tùy thân. Giầy tờ tùy thân thì hết hạn, bằng cấp cũng không có…. Năm đó, lúc Cố Khê mang theo hai hài tử gõ cửa nhà Từ nãi nãi, bộ dáng cậu trong mắt Từ đại gia chính là kiểu chạy trốn tai họa.

Sống với Cố Khê được mười mấy năm, Từ nãi nãi cùng Từ đại gia cũng càng ngày càng cảm thấy suy đoán của bọn họ lúc trước là chính xác. Chứng minh thư của Cố Khê lúc trước ghi lại địa chỉ ở Doanh Hải, nhưng cậu ấy vì cái gì phải bỏ Doanh Hải để chạy tới địa phương nhỏ bé và hẻo lánh này, cậu sống chết cũng không chịu nói. Về sau Triêu Dương, Triêu Nhạc lớn dần, phải đi học tiểu học cần đến hộ khẩu. Cố Khê tựa hồ kiêng dè cái gì đó, nhất quyết không chịu trở về để lo liệu hộ khẩu cho hai đứa nhỏ. Cũng vô pháp, Từ đại gia đành tìm đến chỗ đứa con cả làm việc trên huyện, đưa hai hài tử vào hộ khẩu của nhà Từ đại gia, như vậy chúng nó mới thuận lợi vào học tiểu học. Sau nữa, chứng minh của Cố Khê cũng quá hạn, cậu lại tìm người làm giả chứng minh thư.

Từ nãi nãi mãi cũng không thể hiểu rõ, một đứa nhỏ như Cố Khê tốt đến vậy sao có thể đắc tội với người ta? Ai lại nhẫn tâm như vậy với cha con ba người, khiến bọn họ phải ‘trôi dạt’ tới nơi nhỏ bé này chịu khổ chịu tội….. (:((((( ta thường cha con ba người quá….huhu)

Từ nãi nãi thừa nhận, lúc trước cũng chính bởi vì thấy Cố Khê đáng thương, nghe tiếng khóc xé lòng của hai đứa nhỏ nên bà mới có thể không nói hai lời để cho Cố Khê ở lại, sau bà cũng miễn tiền nhà cho Cố Khê. Khi đó bà thực sự không nghĩ đến bà sẽ có thêm một người con trai và hai đứa cháu nội quý hóa. Cho nên mới nói, sự đời thật khó lường……

Đến chuyện mẹ của hai hài tử là ai, việc này cũng là Từ nãi nãi lén lút đặc biệt hiếu kì. Bà đương nhiên cũng đã từng hỏi qua Cố Khê, nhưng Cố Khê trả lời là “Con là ba ba của đứa trẻ, cũng là mẹ của bọn nó.”

Về sau, Từ nãi nãi cũng lười hỏi. Đoán chắc là mẹ đứa trẻ đã bỏ rơi cha con ba người, bằng không Cố Khế vì cái gì lại nói thế. Nhưng khổ nỗi, Cố Khê, một người vừa phải nuôi hai hài tử lớn lên, vừa phải nghĩ cách kiếm tiền… Cũng thực may mắn là hai hài tử rất hiểu chuyện, biết thương ba ba chứ không thì số mệnh Cố Khê thật sự so với mệnh hoa còn bất hạnh hơn. (ý câu này là hoa chóng nở cũng chóng tán như số phận con người long đong lật đật ^^)

“Từ nãi nãi.”

Trên đường có người chào hỏi, Từ nãi nãi thu hồi tâm tư, cười đáp “Con dâu nhà họ Vương đấy à.”

Đối phương đi tới, nói thẳng “Từ nãi nãi, Tiểu Hà bây giờ còn nhận học trò không?”

“Cũng không rõ, cuối tuần nào cũng thấy chúng nó học thêm———-.”

Vương tức phụ (con dâu) vừa mừng vừa lo nói “Tiểu Xuyên nhà cháu nhờ cháu hỏi giúp là Tiểu Hà còn nhận học trò không, thằng bé sang năm tới sẽ lên cấp ba. Nó cũng muốn giống Mạn Mạn đến Doanh Hải học tập. Tiểu Xuyên nói Tiểu Hà nhà bác dạy so với lão sư (giáo viên) trong trường học còn tốt hơn.”

“Ai dà, việc này bác phải hỏi Tiểu Hà đã.”

Từ nãi nãi kể lể “Cháu cũng biết Tiểu Hà nhà bác phải nuôi hai đứa con, dạy thêm thật sự kiếm không được bao nhiêu. Cuối tuần nó còn phải dạy hai học sinh cùng con trai anh cả nó, thôi không được đâu. Dạy suốt hai giờ mới được 5 đồng, Mạn Mạn nói người trên thành phố nếu dạy học giống Tiểu Hà cũng phải được đến tận 50 đồng. Dạy thêm người nữa thì Tiểu Hà sẽ không có thời gian mở quán, tiền học cũng không đủ cho ba cha con nhà nó sống————.”

“Việc này…..”

Vương tức phụ nghĩ ngợi, nói “Bác về nói với Tiểu Hà, cháu trả một giờ 5 đồng, hỏi cậu ấy có đồng ý hay không.”

“Bác sẽ thay cháu hỏi một chút, bất quá cháu cũng biết Tiểu Hà chiều nào cũng đều mở quán, mà dạy lại không nhiều học trò. Nếu tiền dạy thêm so với thu nhập ở quán nhiều hơn chút ít thì bác tin nó khẳng định sẽ đồng ý ngay.”

“Ha ha, nếu thật sự cậu ấy không ưng thì một giờ 10 đồng cháu cũng chấp nhận. Vậy phiền toái bác.”

“Được.”

Trò chuyện xong với con dâu nhà họ Vương, Từ nãi nãi đi về nhà, trong lòng nghĩ phải về bàn bạc ngay với Tiểu Hà, sau này người ta muốn dạy thêm thì ít nhất cũng phải 10 đồng một giờ. Hiện tại giá cả tăng, thì học phí cũng phải tăng. Người khác không hiểu được cực khổ của Tiểu Hà thì bà đương nhiên phải đỡ đần giúp Tiểu Hà chút ít.

______

Nồi hấp màn thầu thường thấy ở phương bắc TQ

Cảnh Cố Khê chở Dương Dương và Nhạc Nhạc, mọi người có thể tượng tượng ra thế này (thông cảm ta không tìm được hình ảnh phù hợp hơn >”