Chương 1-1: Tiết tử
Trong phòng nồng lên mùi khó ngửi, phảng phất trong không khí vẫn còn mùi rượu lưu lại chưa tan.Tận lực cẩn thận để không phát ra nửa điểm âm thanh, toàn thân đau nhức có thể ngã gục xuống bất cứ lúc nào nhưng một người vẫn nhanh chóng vơ vội quần áo nhàu nát đầy vết ố bẩn do tiệc sinh nhật gây ra, chỉ muốn thừa dịp hai người trên giường vẫn chưa tỉnh mà rời khỏi“ hiện trường phạm tội” này.Ngày hôm qua là sinh nhật 18 tuổi của cậu, ngây ngô bị thuyết phục bởi lý luận của hai người bạn tốt ” lễ trưởng thành thì phải phóng túng”, cậu lần đầu tiên uống say. Kết quả chính là ba người hồ đồ mà nằm trên giường,rốt cục những việc có thể làm hay không thể làm đều đã làm sạch. Sau khi thanh tỉnh, cậu không còn kịp để suy nghĩ tới việc xấu hổ, thẹn thùng nữa, khuôn mặt cậu hoảng sợ, lo lắng bí mật của chính mình sẽ bị phát hiện. Quen biết hai người được ba năm, chỉ vì muốn che giấu bí mật này mà cậu đã tốn không biết bao công sức, lại thật không ngờ sẽ có ngày thất bại trong gang tấc. Không dám đối mặt khi hai người tỉnh dậy, cậu nhặt chăn rơi trên mặt đất kéo che cho hai người đang nằm trắng trợn trên giường kia. Không dám quay đầu lại, cậu chạy nhanh ra khỏi “hiện trường”. Vội xuống dưới lầu, cậu cũng không có phát hiện một ánh mắt ghen ghét ở trong góc của hành lang.
Về tới nơi ở, cậu tẩy rửa cơ thể, thân thể cùng tinh thần đều vô cùng mỏi nhưng lại không buồn ngủ. Ngây ngốc ngồi trên ghế sa lon, giờ cậu mới cảm thấy có chút ngượng ngùng. Kẹp chặt hai chân, cậu sợ hãi cùng một chút áy náy khiến tim đập loạn nhịp, ngoại trừ bí mật luôn giấu kín của bản thân thì cậu cũng không hối hận đem mình giao cho hai người kia, người mà cậu thích. Chính là…nghĩ đến sau khi hai người đó tỉnh dậy, không biết mối quan hệ của bọn họ sẽ biến hóa thế nào, ánh mắt cậu liền u ám.
“Tôi hy vọng sẽ vĩnh viễn là bằng hữu của Thiệu Bắc cùng Tô Nam.”
Nguyện ước của cậu ngày hôm qua liệu còn có thể thành được hay không?
Chuông điện thoại đánh vỡ suy nghĩ của cậu, vội cầm lên nhìn đến người gọi, trái tim không khỏi hoảng loạn. Làm bộ không thấy hay là nghe máy đây? Trong lúc do dự, cậu lại theo thói quen không cự tuyệt mà tiếp điện thoại gọi tới.
“Tô Nam…”
“Tiểu Hà, cậu sao lại một mình rời đi? Tôi cùng Thiệu Bắc tỉnh lại không thấy cậu đều rất lo lắng.”
Hai tay cầm điện thoại, cậu liếʍ liếʍ môi, không biết nên trả lời sao. Bên kia, người gọi điện tựa hồ cũng bởi vì chuyện đã xảy ra đêm qua mà cảm thấy vài phần xấu hổ, bất quá sau một lát im lặng lại lên tiếng hỏi: “Cậu đang ở chỗ nào?”
“Tôi đang ở ký túc xá.”
“Vậy cậu hãy đợi ở đấy, tôi cùng Thiệu Bắc sẽ qua chỗ cậu, chắc cậu bây giờ chưa ăn gì đúng không?”
“Ân.”
“Chúng ta sẽ mang đồ ăn tới.”
“… được.”
Khóe miệng nhịn không được mà cong lên, tuy rằng cậu vẫn nhân ra bọn họ đôi lúc vẫn có một tia xấu hổ bất đắc dĩ nhưng nguyện ước của cậu tự hồ vẫn có hy vọng đạt được. Đã xảy ra việc như thế nhưng bọn hắn vẫn nguyện ý tìm đến cậu, vẫn nguyện ý làm bằng hữu của cậu.
“Tiểu Hà.”
“A…”
“Thân thể… có khỏe không.”
Oanh, mặt cậu hồng thấu, theo bản năng mà vội vàng cụp máy. Ngay sau đó, hắn khẩn trương mà cắn cắn môi, bọn họ đã phát hiện ra bí mật thân thể cậu sao?
Ở một nơi khác lúc này có hai người bóp bóp thái dương vì say rượu mà đau nhức, trong mắt là vui sướиɠ cùng ảo não. Vui sướиɠ vì đêm qua mối quan hệ của bọn họ cùng một người đã có tiến triển, ảo não vì bọn họ tối hôm qua uống nhiều quá nên chỉ mơ hồ,
nhớ rõ đã xảy ra việc gì nhưng lại không nhớ được chi tiết của việc đó…