Tạ Hồng Chi là kiểu con gái hư hỏng điển hình trong mắt người lớn: xinh đẹp, không nghe lời, lười biếng ham chơi.
Ưu điểm của cô là rất trượng nghĩa, luôn đáp ứng mọi yêu cầu của bạn bè, nói một là một, hai là hai như đàn ông.
Bạn của cô chính là bạn học cũ cùng lớp, Chu Minh.
Chu Minh cứ liên tục ở lại lớp, còn Tạ Hồng Chi thì đã tốt nghiệp sớm và vào trường y của thành phố, cuộc sống nhỏ bé trôi qua nhẹ nhàng phóng khoáng.
Vì là hệ cao đẳng nên thường ngày cũng không có nhiều tiết học. Lúc rảnh rỗi, ngoài việc la cà khắp nơi cho qua ngày, cô còn về trường cấp ba thăm Chu Minh.
Thứ Sáu tuần này cũng vậy.
Học sinh cá biệt thì luôn có nhiều cách đối phó với trường học.
Tạ Hồng Chi rõ ràng đã không còn học ở đây nữa, vẫn cứ có thể tươi rói bước vào lớp vào giờ nghỉ trưa, rất tự nhiên đi đến trước bàn của Chu Minh nói: "Bạn học, cho tớ xin chỗ nhé."
Hứa Tranh đang buồn bực ăn cơm ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi đứng dậy đi chỗ khác.
Tạ Hồng Chi ngồi xuống hỏi: "Thế nào rồi, dạo này vẫn ổn chứ?"
Chu Minh đang quay lưng lại chơi game với mấy bạn nam, nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nói: "Đi học thì còn thế nào được nữa."
Tạ Hồng Chi nói: "À, mẹ tớ đã liên hệ bệnh viện giúp tớ rồi, đợi tớ tốt nghiệp là có thể đi làm."
Chu Minh không để ý đến cô.
Tạ Hồng Chi đẩy hắn một cái: "Này, người ta đến thăm cậu đấy, đừng có im re như thế chứ."
Trò chơi trên tay Chu Minh lập tức thua, hắn dở khóc dở cười nói: "Đại tỷ à, một tuần cậu đến thăm tôi ba lần rồi, còn gì để nói nữa đâu."
Tạ Hồng Chi tùy tiện châm một điếu thuốc hút.
Chu Minh thấy vậy liền lấy một quyển sách kê lên bàn Hứa Tranh nói: "Đừng làm bẩn bàn người ta."
Từ khi quen biết hắn đến giờ chưa từng thấy hắn để ý như vậy, Tạ Hồng Chi lập tức bật cười.
Chu Minh không giải thích.
Chuyện của Hứa Tranh đối với hắn vẫn luôn là một sự chấn động, hắn không thể giải thích được.
Sân thượng của trường học luôn không có nhiều người qua lại, ngoài những người lên đây hút thuốc, hẹn hò, ngẩn ngơ ra thì hầu như sẽ không có ai đến, đặc biệt là sau khi thời tiết dần nóng lên, càng không có bạn học nào muốn ra phơi nắng.
Nhưng thực ra, ra phơi nắng một chút, hóng gió biển thổi, ngắm nhìn mặt nước và bầu trời xanh biếc xa xăm, cũng là một chuyện rất thoải mái.
Dạo này Hứa Tranh ở trong lớp gần như không thở nổi, vì rất sợ chọc giận Chu Minh sẽ kể chuyện xấu của cậu cho mọi người biết, nên làm gì cũng cẩn thận đến tột cùng, luôn trốn lên sân thượng một mình gϊếŧ thời gian.
Cậu tuy hiền lành, nhưng cũng là người, cũng sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.
Ăn xong cơm mẹ chuẩn bị, Hứa Tranh tựa vào ghế đá ngẩn ngơ, cậu thích cuộn tròn mình lại, tốt nhất là nhỏ đến mức không ai nhìn thấy mới cảm thấy an toàn nhất. Cậu nhớ hồi nhỏ mỗi khi bố nổi giận ở nhà, mẹ sẽ nhốt cậu vào tủ, lúc đó cậu cũng ôm gối, mặt mày trống rỗng như thế này.
Đang lúc vô cùng yên tĩnh, cậu lại đột nhiên nghe thấy tiếng nấc nghẹn của một cậu con trai.
Sau đó là một giọng nói hay nhưng nội dung lại tồi tệ: "Cậu phiền quá đấy, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Cậu con trai đang khóc nói: "Học Duệ, tớ sai rồi, cậu tha thứ cho tớ đi."
Cái tên này khiến Hứa Tranh vừa hơi nhổm dậy lại lập tức ngồi thụp xuống, vì trong khối chỉ có một người tên Học Duệ, chính là Trương Học Duệ lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên. Bố cậu ta là hiệu trưởng của trường này, nên về cơ bản không ai dám xen vào chuyện của cậu ta.
"Cút, đừng để tôi phải nói nhiều." Người bị van xin đột nhiên đổi giọng lạnh lùng, nghe rất đáng sợ.
Cậu con trai vừa khóc vừa nói: "Nhưng tớ yêu cậu..."
Hứa Tranh vội bịt miệng lại, suýt chút nữa nôn hết bữa trưa vừa ăn ra, cậu hoàn toàn không thể hiểu được mình vừa nghe thấy cái gì.
Trương Học Duệ hình như đã động tay chân, vì chỉ nghe thấy một tiếng người ngã xuống rồi một tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này Hứa Tranh sợ đến mức mồ hôi lạnh toát ra, cậu ghét nhất những chuyện như thế này, nhưng lại không có can đảm đứng ra ngăn cản.
Nhưng Trương Học Duệ hình như dừng tay rất nhanh, lại chửi một câu: "Mau cút ngay."
Một lát sau, quả nhiên có tiếng bước chân loạng choạng vội vã rời đi.
Hứa Tranh dần dần thở phào nhẹ nhõm, muốn đợi nhân vật rắc rối này cũng biến mất luôn.
Nhưng không lâu sau, cậu lại cứng đờ người tại chỗ.
Vì một bóng đen, rất nhanh đã di chuyển đến bên chân cậu.
"Nghe thấy gì rồi?"
Giọng Trương Học Duệ rất nhẹ nhàng, nhưng lại là kiểu tỉ mỉ khiến người ta lạnh gáy.
Hứa Tranh run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng cao ráo và một khuôn mặt tinh xảo nhưng không hề thân thiện.
Cậu cầm hộp cơm của mình nói: "K... không nghe thấy gì hết..."
Trương Học Duệ đưa tay ra, khiến Hứa Tranh giật mình rụt cổ lại.
Nhưng bàn tay đó chỉ dừng lại trong không trung.
Trương Học Duệ mỉm cười: "Đứng dậy."
Hứa Tranh không dám lãng phí thời gian với cậu ta, liền nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trương Học Duệ, đứng lên.
Trương Học Duệ lại vuốt phẳng chiếc áo sơ mi đồng phục hơi nhàu của Hứa Tranh, rồi đặt tay lên vai cậu nói: "Người thông minh ấy mà, chính là người im lặng, hiểu không?"
Hứa Tranh ra sức gật đầu.
Trương Học Duệ âm trầm nhìn vào mắt cậu, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.
Đúng lúc tiếng chuông báo giờ vào học vang lên.
Cậu ta quay sang cười nói: "Đi học thôi."
Hứa Tranh vốn đã căng thẳng như dây đàn lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay người chạy xuống lầu.
Cậu rất muốn quên đi, nhưng chuyện Trương Học Duệ lại là một người đồng tính luyến ái đáng sợ như vậy, thực sự khiến cậu quá khó khăn để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cả buổi chiều Hứa Tranh ngồi đó thất thần.
Vốn dĩ Chu Minh đã đủ khiến cậu lo lắng thấp thỏm rồi, không ngờ mình lại gặp phải chuyện này, hoàn toàn không nghĩ ra phải xử lý thế nào.
Một đứa trẻ vốn luôn chăm chỉ nghe giảng, vậy mà đến cả câu hỏi của giáo viên cũng không nghe thấy.
Khi Hứa Tranh bị gọi đứng dậy nhìn giáo viên ngơ ngác, gần như cả lớp đều cùng cậu biến thành biểu cảm tương tự.
Giáo viên thấy đứa trẻ này mặt trắng bệch như tuyết, người xiêu vẹo sắp ngã, không khỏi lo lắng hỏi: "Em có thấy khó chịu ở đâu không, có cần xuống phòng y tế xem không?"
Hứa Tranh lắc đầu.
Giáo viên nói: "Vậy em ngồi xuống đi."
Hứa Tranh lại vội vàng ngồi xuống.
Chu Minh sớm đã chú ý đến sự bất thường của cậu khi đến cả sách giáo khoa cũng không mở, không khỏi hỏi một câu: "Cậu không sao chứ?"
Nhưng Hứa Tranh đã không thể trả lời được nữa.
Cậu trong nháy mắt đã cùng với tiếng kêu kinh hãi của bạn nữ chảy ra dòng máu mũi đỏ tươi.