Câu lạc bộ cao cấp.
Trong phòng bao, một đám người đang mua vui.
Gần như trong lòng ai cũng có một người đẹp, tiếng đùa giỡn tràn ngập phòng bao.
Ngoại trừ người đàn ông đang uống rượu giải sầu trong góc kia.
Có mấy cô gái mê mẩn vẻ ngoài đẳng cấp của anh, muốn đến gần anh, leo lên người anh nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của anh đẩy lùi.
Lạc Tây Sở vỗ mông cô gái ngồi trên đùi mình để cô ta đứng dậy rồi đến gần Lục Tri Duật, chạm cốc với anh: “Anh Lục, đêm nay anh sao thế? Cứ âu sầu như vậy. Không phải đã hẹn anh em ra chơi cho vui sao?”
Đêm nay Lục Trì Duật vừa lại đây đã uống rượu liên hồi mà chẳng nói một lời.
Mặt anh tệ như thể ai nợ anh mấy chục tỷ.
Nhưng mà anh cũng đâu thiếu mấy chục tỷ đâu.
Lục Trì Duật im lặng liếc nhìn Lạc Tây Sở.
Lạc Tây Sở đợi một lát mà không thấy Lục Trì Duật đáp lại, anh ta ngại ngùng sờ mũi. Nhưng khi anh ta muốn đi thân thiết với các người đẹp thì lại bị Lục Trì Duật gọi lại.
“Lạc Tây Sở, nếu một cô gái ngủ với cậu nhưng hôm sau lại chạy mất là có ý gì?”
“Hả?”
Lạc Tây Sở tưởng mình gặp ảo giác.
Anh Lục chưa từng cưa gái lại hỏi anh ta chuyện này à?
Cũng thú vị đấy.
Không đúng!
Lạc Tây Sở lại ngồi xuống, vẻ mặt bỉ ồi tò mò nhìn Lục Trì Duật: “Anh Lục, anh có ý gì vậy? Anh ngủ với phụ nữ mà hôm sau cô ta bỏ chạy à?”
Lục Trì Duật nhấp một ngụm rượu: “Chưa nói là tôi.”
“Em không tin!” Lạc Tây Sở như bắt được kênh tán dóc: “Anh Lục, chuyện đó hồi nào vậy? Sao em không biết?”
Đây là tin chấn động đấy.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Trì Duật còn không thèm nhìn phụ nữ một lần mà giờ lại ngủ với phụ nữ?
Cô nào có bản lĩnh quá vậy?
Anh ta còn tưởng anh Lục cô độc tới già chứ.
“Tôi đang hỏi cậu, không phải là cậu hỏi tôi.”
Ngọn lửa hóng hớt của Lạc Tây Sở nhanh chóng bị dập tắt.
Anh ta hắng giọng một cái, nghiêm túc phân tích: “Nếu cô ta vừa ngủ xong đã chạy thì chắc là do thẹn thùng, hoặc không biết nên đối diện thế nào. Cũng có thể…”
Lạc Tây Sở chột dạ, len lén liếc nhìn Lục Trì Duật, không biết có nên nói câu này không.
Lục Trì Duật lạnh lùng nhìn anh ta: “Nói.”
“Anh Lục, nói ra nhưng anh đừng đánh em.”
Nếu không Lạc Tây Sở cũng không dám nói.
Lục Trì Duật: “Cậu còn dám nói nhảm thêm một câu, tôi dám đánh chết cậu.”
Lạc Tây Sở: “…”
Dù sao cũng bị đánh chết.
“Anh cho cô nhóc người ta một trải nghiệm không đẹp lắm.”
Lạc Tây Sở: “Viết tắt là, không được.”
Lục Trì Duật cười lạnh: “Tôi không được?”
Lạc Tây Sở lui ra sau, cười ha ha: “Không phải đâu anh Lục. Y em không phải thế. Không phải anh bảo em phân tích à?”
Nhìn thể hình anh Lục, trông cũng không giống loại không được.
Vậy chắc là do anh Lục không biết kiềm chế, làm đau người ta.
Dù sao anh Lục 29 tuổi vẫn còn là trai tân già.
Còn chả chạm qua phụ nữ thì kinh nghiệm đào đâu ra.
“Anh Lục, anh nói đi, rốt cuộc là cô nào to gan đến mức bò lên giường anh xong còn dám chạy vậy?”
Lạc Tây Sở thật muốn gặp người này.
Nói sao đi nữa thì đây cũng coi như là người phụ nữ đầu tiên của anh Lục.
Lục Trì Duật hừ lạnh.
Anh cũng muốn biết đấy.
Cô gái to gan kia xông vào phòng anh, xin anh giúp cô xong mà hôm sau lại lặng lẽ chạy mất.
Hôm đó anh tỉnh lại, xoay người định ôn lại một phen, không ngờ vừa sờ tới thì chăn đã lạnh từ lâu.
Không biết cô gái nhỏ đã chạy bao lâu rồi.
Lục Trì Duật đen mặt.
Anh lập tức gọi Hạ Nghệ đi tra tung tích của cô gái kia.
Nhưng lại vừa khéo camera tối đó lại hỏng, không tìm được cô.
Anh buồn bực muốn chết.
“Không biết.”
Lạc Tây Sở: “?”
Không biết?
“Nên mấy người chơi tình một đêm?”
Lục Trì Duật: “Lạc Tây Sở, cậu nói nhiều quá.”
À há.
Thế là đoán trúng rồi à?
Tóm lại, anh Lục chơi tình một đêm với cô gái kia, hôm sau cô ta chạy, còn anh Lục thì ở đây giận dỗi?
Trời trời trời!
Tin động trời luôn!
Không ngờ anh Lục lại còn chơi tình một đêm!