Tổng Tài Tuyệt Tự, Nàng Tam Thai

Chương 2

Lúc này lão phu nhân bắt đầu tình trạng ép cưới đến điên cuồng rồi.

Ngay cả việc bỏ thuốc cho cậu chủ mà cũng làm được.

Nhưng anh ta cũng chẳng lo được loại chuyện thế này.

Lục Trì Duật: “Không cần.”

Có chút thuốc thôi, anh vẫn có thể kìm lại được.

Hạ Nghệ quẹt mở cửa phòng, Lục Trì Duật đi vào.

Chẳng mấy chốc.

Phòng tắm truyền ra âm thanh xả nước.

Nước lạnh chảy từ trên đỉnh đầu xuống, dập tắt một nửa cơn nóng bức trong người.

Chiếc điện thoại bên cạnh rung lên vài đợt, anh liếc sang, chỉ thấy bên kia nhắn tin đến.

Bà nội: “Lục Trì Duật, cái đồ hỗn hào này. Sao cháu lại đuổi cô bé mà bà đưa đến hả? Cháu muốn chọc tức chết bà đúng không?”

Lục Trì Duật nhìn thoáng qua rồi đặt điện thoại xuống.

Không bao lâu sau.

Người đàn ông bước ra từ phòng tắm, nút thắt khăn tắm lỏng lẻo, để lộ ra một khuôn ngực rộng lớn săn chắc. Những giọt nước còn sót lăn xuống từ cổ chỗ đến cơ bụng với những đường cong rõ ràng, rồi cuối cùng đi hẳn vào đường nhân ngư khiến người ta mơ màng.

Dù đã tắm nước lạnh suốt nửa tiếng, cơn nóng bức trong người còn chưa tắt hẳn nhưng anh vẫn có thể kìm được.

Lục Trì Duật vuốt sơ qua bọt nước trên đầu. Lúc này, cửa phòng có tiếng gõ, Hạ Nghệ mang mấy phần văn bản đến.

Hạ Nghệ đưa văn bản xong thì đi ngay.

Lục Trì Duật cầm văn bản, quơ tay tắt đèn. Hiện tại trạng thái thân thể không ổn lắm nên anh cần nghỉ ngơi một lát.

Sau khi tắt đèn chuẩn bị đóng cửa, một bóng hình nhỏ xinh đột nhiên chen vào từ khe cửa. Giây tiếp theo, giọng nói nũng nịu của một cô gái nhỏ vang lên đầy nóng vội: “Xin lỗi, có người đang đuổi theo tôi, anh có thể cho tôi trốn một lát không?”

Lê Đường Đường cuống quýt đóng cửa lại. Bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cô lập tức nín thở. Ngoài kia truyền đến vài tiếng nói phẫn nộ: “Mẹ nó, con tiện nhân này chạy đâu rồi? Nhanh đi tìm đi, tìm được, bố mày phải gϊếŧ nó!”

Có lẽ do tìm không thấy Lê Đường Đường nên tiếng bước chân của đám người kia dần xa.

Lê Đường Đường thoáng thả lỏng, sức nóng bên trong không ngừng tác động vào người cô.

Đến lúc này cô mới phát hiện, người đứng trước mắt cô là một người đàn ông.

“Cô là ai?”

Anh lạnh lùng lên tiếng. Lê Đường Đường không thấy rõ gương mặt anh nhưng vẫn cảm nhận được anh đang giận.

Cô cuống quýt: “Rất xin lỗi anh, tôi đi ngay đây.”

Chắc những người đó sẽ tạm thời không quay lại đây.

Lê Đường Đường vừa định mở cửa đi lại không ngờ cả người mềm nhũn, chuẩn bị ngã xuống sàn. Đầu cô choáng váng, cả người khó chịu, nóng bừng như thể đang rất cần điều gì.

Cảm giác này quá kỳ lạ.

Kỳ lạ đến mức Lê Đường Đường không kìm được phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Nhưng Lê Đường Đường không ngã xuống sàn. Lúc cả người cô nhũn ra, người đàn ông trước mặt cô lại bất ngờ tóm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng mình.

Mùi hương đặc biệt trên người anh không ngừng oanh kích Lê Đường Đường.

Đôi mắt cô dần trở nên mê ly, cơ thể được áp sát vào người đàn ông làm cô cảm thấy thoải mái. Lòng cô nghĩ thế mà hành động cũng như vậy. Gương mặt non mềm hơi nóng của cô dán lên khuôn ngực trần của Lục Trì Duật, khiến cả người anh run rẩy dữ dội.

Cơn khô nóng mới áp xuống trong người lại đột nhiên bùng lên.

Mắt Lục Trì Duật đỏ bừng, vội ném Lê Đường Đường ra.

Cả người Lê Đường Đường đυ.ng mạnh vào cánh cửa ở phía sau. Cô đau đớn kêu lên, nhưng thanh âm này lại giống như của một chú mèo con, nhẹ nhàng cào cấu trái tim Lục Trì Duật, khiến trái tim anh tê dại.

Kỳ lạ!

Tại sao lại như vậy?

Đúng lúc Lục Trì Duật vừa định đuổi cô gái nhỏ này ra thì cô lại bám lên người anh. Hai cánh tay mềm mại vây lấy cổ Lục Trì Duật, đôi môi phát ra tiếng rêи ɾỉ đầy đáng thương: “Nóng quá, khó chịu…”

Trong bóng đêm, Lê Đường Đường đã không thể chịu được nữa, cả người không kìm được muốn gần sát anh. Cô muốn càng nhiều hơn nữa nhưng chính cô cũng chẳng biết mình muốn cái gì. Cô khóc nức nở: “Anh gì ơi, tôi khó chịu quá, anh giúp tôi được không?”