Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 63

Chương 63
́T TRẮC

Hai người ra ngoài, đỡ Athes ra khỏi Kỵ Sĩ. Athes chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, nhưng vẫn gượng gạo duy trì sự tỉnh táo. Thấy La Tiểu Lâu và Nguyên Tích không bị sao, Athes mới bật ra một nụ cười ngây ngốc, rồi hoàn toàn chìm vào hôn mê bất tỉnh.

Nguyên Tích đặt Athes lên một chỗ bằng phẳng, kiểm tra toàn thân cho cậu ta, cuối cùng mới nói: “Xương sườn bị gãy, lúc trước em cho cậu ta uống thuốc cấp cứu có thể có tác dụng điều trị nhất định. Nhưng với vết thương cỡ này thì còn lâu mới đủ.” Nói xong, Nguyên Tích mở thiết bị cấp cứu, quét lên bụng Athes 2 phút.

Sau khi làm xong, sắc mặt Athes khá lên không ít.

“Chúng ta dẫn cậu ta ra khỏi hang núi, chờ khi nào hồi phục có thể lái được cơ giáp thì mới rời khỏi tiểu hành tinh.” Nguyên Tích nhíu mày, căn cứ theo tình hình này, nhanh nhất cũng phải chạng vạng mới có thể rời khỏi.

La Tiểu Lâu bước tới, thành thạo thu Kỵ Sĩ lại, sau đó cài lên người Athes. Nguyên Tích nâng cậu ta dậy, nhìn cử chỉ của La Tiểu Lâu, lông mi nhướn lên, lộ ra vẻ mê muội có chút suy nghĩ.

La Tiểu Lâu quái lạ hơi chột dạ, nhưng giây tiếp theo, cậu phát hiện mình đã vô ý thức giúp Nguyên Tích chỉnh lại quần áo hơi lộn xộn của hắn, đây hoàn toàn là do thói quen ở nhà gây nên. Lúc La Tiểu Lâu thu dọn nhà cửa, thỉnh thoảng thấy ngứa mắt quá nên giúp cái người ở cùng nhà kia sửa sang lại một chút.

Lúc này không nhịn được nên xử sự như người ở chung, cơ mà cái người hoàn toàn thành thành thực thực ngồi ở chỗ kia, chờ La Tiểu Lâu chỉnh lại cho mình, ra kiểu chẳng có cách nào khác.

Tai Nguyên Tích giật giật, nghiêng đầu sang một bên, hiển nhiên không truy xét ý tứ của cậu.

La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, tự giác đi bên cạnh Nguyên Tích, ngoại trừ tự động tự phát cho con mèo kiêu ngạo yêu kiều kia làm trung tâm, còn phải luôn luôn thường xuyên chú ý tới ý thức địa bàn và ham muốn chiếm giữ của nó. Nếu Nguyên Tích biết cậu đang giấu diếm hắn, chế tạo cơ giáp cho chiến binh khác, có lẽ sẽ rắc rối và cãi nhau mấy ngày mất.

Cho dù như vậy, La Tiểu Lâu cảm thấy mình vẫn bất giác nở nụ cười, toàn bộ cơ thể và tinh thần đã bắt đầu thả lỏng, họn họ vừa mới trải qua một hồi sinh tử nguy hiểm, hơn nữa lại còn chiến thắng. Nguyên Tích tỏ ý để cậu đi bên cạnh, không cần phải lo lắng bất cứ nguy hiểm nào.

Đi chưa được bao lâu thì đã đến nơi La Tiểu Lâu thu thập nguyên liệu.

Nhìn mười mấy chiếc túi và hộp dự trữ trên mặt đất, La Tiểu Lâu nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “À, ừm, quả thực có hơi nhiều, nếu thật sự không đem đi được em có thể bỏ một cái đi…” Nói xong, dùng ánh mắt giống 125 —— cho dù chả bao giờ thấy ánh mắt của nó, cơ mà cậu cũng có thể dựa theo giọng điệu của nó mà đoán ra được —— không muốn nhìn cậu vất vả thu thập nguyên liệu.

Nguyên Tích liếc nhìn La Tiểu Lâu, không nói gì, chỉ thu lại tất cả nguyên liệu. La Tiểu Lâu bắt đầu nghi ngờ, chẳng biết ấn không gian của Nguyên Tích đã đến nước không thể nhét nổi cái gì vào thêm nữa hay không.

Khi Nguyên Tích dìu Athes ra đến cửa hang, 125 trong lòng La Tiểu Lâu liền giật giật, dùng âm thanh cực kỳ nhỏ, nói: “Cẩn thận, bên ngoài có người.”

Có người? Tuy có người là chuyện quái lạ, nhưng tại sao 125 lại dùng từ cẩn thận? La Tiểu Lâu hoảng hốt, mẹ ơi, không phải người của quân đội đang đợi bắt cậu ở bên ngoài đấy chứ, cậu lập tức quay đầu nhìn về phía Nguyên Tích.

Trên thực tế, không cần La Tiểu Lâu nhắc nhở thì Nguyên Tích cũng đã dừng lại. Rõ ràng sáng sớm không thấy có mây mù, hiện giờ đang là 2h chiều, vậy mà bên ngoài lại tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc.

La Tiểu Lâu nghe thấy tiếng đập cánh, sau đó trong đám sương mù, cậu mơ hồ thấy một cái bóng vội vã xẹt qua.

Khi đã thấy rõ, La Tiểu Lâu rùng mình sợ hãi, đó chính là cái bóng quái vật đầu người thân chim trong giấc mơ của cậu.

La Tiểu Lâu bất giác rụt vào bên cạnh Nguyên Tích, hiện tại cậu đã không còn một chút tinh thần lực nào, gần như hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình. Mà hình như ông trời cảm thấy thử thách bọn họ chưa đủ, chuyện phiền toái cứ mãi không dứt mà tràn tới.

Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn La Tiểu Lâu hơi run rẩy nhưng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, đặt Athes xuống cửa hang, rồi nói, “Mở l*иg bảo vệ ra, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi cửa hang.”

Nói xong, Nguyên Tích triệu Vân Tiêu, phi thân nhảy lên, cấp tốc đổi hộp năng lượng. Vân Tiêu còn mang nhiều vết thương, nên thoạt nhìn nó như một vị anh hùng đã từng chinh chiến trên chiến trường.

Sương mù dày đặc dần dần tản mác bốn phía, cứ như là hóa thân của một âm mưu rất lớn, bắt đầu vây quanh bọn họ.

Đúng lúc này, trong sương mù vang lên một tiếng kêu sợ hãi, nhưng đó lại tiếng kêu của con gái, đầy bất lực mà thê lương.

Lúc này, rốt cục sương mù dày đặc cũng lùi sang bên rìa mép, lộ ra một khoảng đất trống. Đập vào mắt họ là một màn khiến người ta kinh ngạc, một đám người mặc phục sức cổ quái đang giằng co với một con trùng thú biến dị khổng lồ, có lẽ đã bị tàn sát một ít.

Tuy con trùng thú biến dị này không dị thường bằng con bọn họ gặp phải dưới đáy hang núi, nhưng hình thể cũng khá đồ sộ, hẳn là đã biến dị tới cấp sáu.

Mà khả năng của những người bị trùng thú truy sát này không tồi, nhưng hiển nhiên đối thủ là một con trùng thú biến dị cấp sáu nên rất khó khăn. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, bọn họ không hề có cơ giáp mà hoàn toàn chiến đấu dựa vào võ thuật cổ đại và vũ khí lạnh.

Không quá bao lâu, một người thảm thiết kêu lên bị trùng thú đánh văng ra ngoài, trên móng vuốt của trùng thú, lộ ra một cánh tay chảy máu đầm đìa, nhìn thấy mà giật cả mình.

Đám người kia hoảng hồn lo sợ vừa chống đỡ trùng thú vừa lùi lại, bên trong còn có vài cô gái, trẻ con và người già. Có người nhìn thấy chiếc cơ giáp trong hang núi cao lớn, thoáng chần chừ, rồi vừa gọi người cứu mạng vừa chạy vào.

Nguyên Tích di chuyển lên phía trước từng chút một, chặn trước cửa hang, cảnh cáo: “Dừng lại, nếu tiến thêm một bước nữa, tôi lập tức nổ súng, các người là ai?”

Người đã chạy tới nhất thời đứng sững sờ tại chỗ. Qua vài giây, một thiếu nữ mặc đồ trắng mới tiến lên, cô ta khóc lóc quỳ sụp xuống đất: “Chúng tôi vốn là dân cư trú gốc trên tiểu hành tinh này, ban đầu không muốn gặp lại các người, nhưng hôm nay lại bị trùng thú đuổi giết đến tận đây, bất đắc dĩ mới phải để lộ thân phận, van cầu anh hãy cứu chúng tôi.”

Chiếc cơ giáp màu trắng lấp lóe, không nhúc nhích chút nào. Lúc này, trong đám người có một ông lão bước ra, cất tiếng: “Vị anh hùng này, trùng thú tham lam tà ác, cho dù giết sạch chúng tôi rồi nhưng nó cũng sẽ không bỏ qua anh và đồng bạn đâu. Thỉnh cầu anh hãy xuất thủ cùng chúng tôi hợp lực giết chết nó. Người Phong Tức Cốc chúng tôi sẽ suốt đời ghi nhớ ơn cứu mạng của anh.”

Thật ra là Nguyên Tích đang kiểm tra trạng thái của Vân Tiêu, hắn đương nhiên nhìn ra những người đang ở trước mặt này nếu chỉ dựa vào võ cổ đại thì không phải là đối thủ của trùng thú, nhưng Vân Tiêu bị thương cũng phải cố lắm mới có thể giết chết trùng thú. Thế nên khi nghe lời đề nghị của ông lão, Nguyên Tích rất chần chừ.

Im lặng một hồi, trong cơ giáp truyền ra giọng nói lãnh đạm: “Tôi sẽ giúp các ông giết chết trùng thú, nhưng trước khi tôi chưa quay lại, các ông không được phép tiếp gần tới cửa hang trong vòng 10 mét.”

Ông già vội vàng tiếp lời: “Anh hùng yên tâm, chỉ cần anh có thể hỗ trợ, chúng tôi tuyệt đối vâng theo lời dặn bảo của anh.”

Nguyên Tích sắp xếp trước cửa hang một hồi, sau đó lái Vân Tiêu bay tới chỗ trùng thú.

Có thêm Vân Tiêu thâm gia, tình hình chiến đấu ngay lập tức nghịch chuyển. Một vài người Phong Tức Cốc tài nghệ không tồi hãm chân xung quanh trùng thú, Nguyên Tích bắt đầu phát động công kích mãnh liệt.

Ông già chắp tay đứng, quả nhiên làm đúng theo lời dặn chỉ đứng xa xa, không có một chút ý nghĩ tới gần cửa hang.

La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, Athes nằm trên mặt đất bỗng nhiên rên rỉ, giọng khàn khàn: “Nước, cho tôi nước.”

La Tiểu Lâu thoáng nhìn phía trước, rơi vào đường cùng nên đành phải mở l*иg bảo vệ, đổ nước vào miệng Athes.

“Mau mở l*иg bảo vệ ra.” 125 gấp gáp nói.

Có điều, lời này vừa nói ra, La Tiểu Lâu đã nằm úp sấp lên người Athes. Chợt nhìn, dường như đã ngủ mất.

Ông già dẫn đầu mọi người vẫn đứng bên ngoài cách hơn 10 mét, nhìn thấy tình hình trong hang động liền quay sang sai bảo cô thiếu nữ có nhan sắc, rồi sau đó thấp giọng nói với vài người già phía sau: “Người này quá mạnh mẽ, chúng ta chỉ có cơ hội một lần. Khi hắn bước ra khỏi cơ giáp, chúng ta phải phát động tinh thần lực khống chế hắn ngay. Còn nữa, đến lúc đó phải đem hết toàn lực, nếu chúng ta thất bại, thì cũng là lúc toàn bộ tộc chúng ta đối mặt với nguy cơ mất mạng.”

Các ông già xung quanh lặng lẽ gật đầu, trong nháy mắt đối mặt, một ánh sáng nổi lên trong mắt khiến người ta phải sợ hãi, chỉ có thiếu nữ mặc đồ trắng kia là sa sầm mặt mày đến khó coi.

“Còn nữa, Lai Á, cháu phải tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần, ta biết cháu không cam lòng tình nguyện, nhưng vì toàn bộ tộc, bây giờ cháu hãy vứt bỏ ngay cái suy nghĩ nhỏ nhoi ấy đi. Cháu là tôn nữ của ta, lại là Thánh nữ trong tộc, hy sinh một chút vì bộ tộc hẳn là nên chứ.” Ông già hạ giọng, vẻ mặt nghiêm khắc.

là cháu gái.

Thiếu nữ mặc đồ trắng Lai Á đã gần như muốn khóc, nhưng nàng không nói một câu gì, chỉ nặng nề mà gật đầu.

Sau khi Nguyên Tích giết chết trùng thú, không màng đến lời cảm tạ chân thành của người chung quanh, hắn lập tức trở lại hang động. Hắn khẽ nhíu mày nhìn một đám người đang lấp kín phía trước, sau khi quét hình không thấy có dị trạng nào mới nhảy ra khỏi cơ giáp.

Quân đội không phát hiện những người dân cư trú này, bởi vậy Nguyên Tích luôn luôn cho rằng họ thật sự rất yếu kém.

Nguyên Tích cũng không thu hồi Vân Tiêu, sau khi nhảy xuống đất, 10 ông già từ trong đám người liền bước tới, miệng vừa nói lời biết ơn, con mắt vừa nhấp nháy nhìn chằm chằm Nguyên Tích.

Gần như trong nháy mắt, Nguyên Tích ngưng lại, giương mắt lạnh lùng nhìn về phía ông già dẫn đầu, đưa tay lần mò xuống thắt lưng.

Mọi người dường như thật không ngờ, nhanh như vậy mà Nguyên Tích đã có thể phát hiện. Trên mặt ông già dẫn đầu ngay lập tức xuất hiện mồ hôi, lão cắn răng, con mắt càng ngày càng phát sáng, dần dần chuyển thành màu xám nhàn nhạt.

Trong đám có một người sợ hãi kêu lên: “Tộc trưởng, người như vậy sẽ ——” Lập tức bị bưng kín miệng lại, người chung quanh tuy im lặng, nhưng tất cả đều đang lo lắng nhìn ông già.

Hơn mười ông già chung quang nhìn tộc trưởng như vậy, sắc mặt cũng ngay tức khắc trở nên đỏ bừng, con mắt cũng ngày càng phát sáng.

Hành động của Nguyên Tích chậm lại, hắn mê muội nhìn về phía trước. Cho đến khi một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, con mắt của Nguyên Tích mới chậm rãi nhìn về phía thiếu nữ đang chạy tới ngày càng gần, tay hắn liền buông thõng xuống.

Mái tóc quăn màu xanh da trời quấn trên đầu của thiếu nữ đã được thả xuống, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, tuy y phục đơn giản có vẻ kỳ lạ, nhưng không hề che giấu đi vẻ thanh thuần mềm mại, hệt như giọt sương đẹp nhất của buổi sớm mai của nàng.

Theo tiếng chuông vang lên, thiếu nữ mở miệng cất tiếng: “Em là Lai Á, là —— người chàng yêu nhất.”

Nguyên Tích trừng mắt nhìn, vẻ mê muội dần dần thay thế bằng sự nồng nàn. Hắn nở một nụ cười xán lạn: “Đúng, Lai Á, là người ta yêu nhất.” Hai tay của hắn tựa hồ lại có chủ kiến, ôm lấy thiếu nữ, sau đó nhìn nàng thiết tha.

Hai người càng ngày càng gần, khi sắp chạm môi, Lai Á bỗng nhiên nghiêng đầu. Nguyên Tích nghi ngờ nhìn nàng một cái, ân cần mà nói: “Em làm sao vậy? Rõ ràng trước đây không hề cự tuyệt ta.”

Các ông già chung quanh trong nháy mắt như đã già đi hơn 10 tuổi, một số cố gắng chống đỡ, còn một số thì co quắp lại.

Mọi người cuống quýt đỡ lấy ông già dẫn đầu, lão thở hổn hển hồi lâu, than thở: “Thực sự không ngờ năng lực kháng cự của một chiến binh lại mạnh mẽ đến vậy. Mười, mười lăm người chúng ta phải liều mạng huy động toàn bộ tinh thần lực, sau này sợ rằng hầu hết mọi người sẽ bị tàn phế. Hơn nữa, còn hy sinh một con trùng thú cấp sáu, chao ôi. Lai Á! Cháu hãy dẫn hắn quay về Phong Tức Cốc đi.”

Vành mắt Lai Á đỏ lên, quay đầu nhìn Nguyên Tích, cắn môi, rốt cục cũng đưa tay kéo Nguyên Tích, nói: “Chúng ta về thôi.”

Nguyên Tích vẫn nhìn nàng say đắm, đi được vài bước, bỗng nhiên nói: “Khoan đã, bằng hữu của ta vẫn còn ở bên kia, a, là bằng hữu rất quan trọng, hãy dẫn họ theo.”

Mấy ông già vừa mới tỉnh lại liếc nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là sự sợ hãi, hắn rõ ràng vẫn còn giữ nguyên phần ký ức.

Lai Á che giấu nét bi thương và bất đắc dĩ trong mắt, cười ngọt ngào với Nguyên Tích, nói một cách dịu dàng: “Được rồi, để em bảo người dẫn bọn họ cùng trở về. Chàng yên tâm, đến nơi của chúng ta, làm sao có thể bạc đãi bằng hữu của chàng chứ. Bọn họ là ai, chàng có thể giới thiệu một chút được không?”

Nguyên Tích mê muội nhìn dáng tươi cười của Lai Á, mở miệng đáp: “Đương nhiên rồi, một người bọn họ là chiến binh cơ giáp của khoa chúng ta, thiên phú rất không tồi, một người là —— là một chế tạo sư cơ giáp, là bằng hữu tốt nhất của ta.” Nói đến đây, Nguyên Tích nhíu mày, bằng hữu tốt nhất? Không, hình như còn xa hơn thế, nhưng rốt cuộc là cái gì?

Lai Á nghiêng đầu nhìn hắn, “Thực sự là một bằng hữu quan trọng, đi nào, chúng ta đi thôi.”

Nguyên Tích lập tức đáp: “Được, hãy vào bên trong cơ giáp của ta.”

Lai Á liền kéo hắn lại, lắc đầu cười, sau đó đưa tay đặt vào trong miệng, huýt lên một tiếng, một con chim to lớn từ từ hạ xuống, nghe lời đứng trước mặt hai người.

Lai Á kéo Nguyên Tích trèo lên lưng con chim, sau đó vỗ tay, con chim to lớn liền phóng lên cao.

Nguyên Tích mỉm cười: “Rất không tồi.”

Những người khác cũng bắt đầu huýt miệng gọi chim, sau một trận vỗ cánh, lại có vô số những con chim to lớn chở người bay lên.

Giữa sương mù dày đặc, người cưỡi trên lưng chim, hình thành một cái bóng đầu người thân chim đầy quái dị.

Sau cùng con chim to lớn cũng hạ xuống, xuất hiện không ít người mặc phục sức giống nhau ra đón. Khi trông thấy Nguyên Tích ngồi cùng Lai Á, mọi người đều hiện lên vẻ vừa vui sướng vừa buồn bã vô cớ.

Lai Á kéo Nguyên Tích xuống, nhẹ giọng nói: “Đây là người của bộ tộc, chàng hãy lên tiếng chào họ đi.”

Sau khi dứt đường nhìn khỏi khuôn mặt của Lai Á, Nguyên Tích lập tức khôi phục cảm giác cao cao tại thượng, quét mắt nhìn xung quanh, một lát sau mới mở miệng: “Chào mọi người, ta là Nguyên Tích.”

Lúc này, những người phía sau cũng lần lượt trở về, tộc trưởng được người đỡ xuống, thở phì phò: “Trước hết hãy đưa những người bị thương đến chỗ thầy tế, những người còn lại thì lập tức chuẩn bị, ngay ngày mai phải cử hành hôn lễ cho hai người.”

Nguyên Tích đang quay người khắp nơi tìm kiếm cái gì đó, Lai Á liền léo tay áo hắn, nói: “Chàng yêu, chúng ta cũng phải đi chuẩn bị thôi.”

Một hồi lâu Nguyên Tích mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Chúng ta cần chuẩn bị cái gì?”

Ánh mắt Lai Á buồn bã, im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Đương nhiên là hôn lễ.”

Nguyên Tích cũng ngây ngẩn cả người, “Hôn lễ? Chúng ta phải tổ chức hôn lễ sao —— Thế nhưng, không phải em mới nói, muốn theo ta trở về gặp mặt phụ mẫu ta sao?”

Lai Á kinh ngạc nhìn Nguyên Tích, “Chàng muốn dẫn em đi gặp phụ mẫu của chàng? Nhưng tốt nhất hãy cứ nên tổ chức hôn lễ ở đây trước đã.”

Nguyên Tích nghi ngờ hỏi, “Tại sao?”

Lai Á do dự một hồi, trả lời: “Đương nhiên là do tập tục trong tộc của chúng em rồi.”

Nguyên Tích nhíu mày, “Đại sự như thế này, cho dù có lập tức trở về tổ chức cũng phải cần rất nhiều thủ tục. Tất nhiên, nếu — nếu em thực sự sốt ruột, ta sẽ quay về thỉnh phụ mẫu tha thứ. Có điều, ta đoán bọn họ sẽ tổ chức một hôn lễ chính thức khác cho hai ta.” Nói xong lời cuối cùng, Nguyên Tích cười rộ lên, còn nói thêm, “Bọn họ nhất định sẽ thích em.”

Lai Á mở to mắt nhìn, sắc mặt hơi đỏ lên, nàng lộ ra nụ cười thật tâm lần đầu tiên: “Nếu như vậy thì tốt quá, em — em cũng sẽ cố gắng làm một thê tử hợp cách của chàng.”

Nguyên Tích suy nghĩ một chút, ngạo nghễ nói thêm: “Em đã rất hợp cách, nhưng, nếu lại ỷ vào ta, vậy thì trên giường hãy phóng túng lên một chút thì rất tốt.” (con lạy bố, bố thế nào cũng chỉ nghĩ đến cái này═]]]]]]]]])

Lai Á ngay tức khắc đỏ bừng mặt, nàng không nói tiếp, chỉ kéo tay Nguyên Tích vào một căn nhà.

Tới trước cửa, vẻ đỏ ửng trên mặt Lai Á mới bớt đi chút ít, nàng mở miệng nói: “Cho dù là bộ tộc của chúng ta, hôn lễ cũng cần rất nhiều chú ý. Trước tiên, đêm nay chàng hãy để A Tây chỉ một số bước, em, em cũng phải chuẩn bị một chút.”

Nguyên Tích nhìn nàng thắm thiết, trong mắt tràn ngập lưu luyến, tựa hồ một giây cũng không nỡ rời xa. Lai Á mỉm cười, xoay người đi khỏi.

La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy đầu đến mức nứt ra, bên tai là tiếng kêu điên cuồng của hàng nghìn con vịt. Sau đó, cậu từ từ mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một căn nhà kỳ quái.

So với tinh cầu An Tắc, bài trí của căn nhà quả thực có thể gọi là lỗi thời, tựa như cậu chưa từng trọng sinh trên địa cầu trước kia.

Một người đứng bên cạnh mỉm cười nhìn cậu, hỏi: “Xin chào, cậu đã đỡ chưa?”

“Bảo tốt hơn nhiều, Từ đại ca. Nói mau.” 125 ở bên cạnh cấp tốc nhắn.

Nhìn người xa lạ kia, La Tiểu Lâu khó hiểu gật đầu: “Em khỏe, Từ đại ca.”

Người nọ hài lòng ừ một tiếng, chỉ vào khay thức ăn đặt trên bàn trong phòng rồi nói: “Đây là cơm của ngày hôm nay, cậu chịu đựng một chút, ngày mai sẽ cực kỳ phong phú.”

La Tiểu Lâu lại dựa theo chỉ thị của 125, khách khí cảm ơn.

Chờ cho người nọ đi ra ngoài, La Tiểu Lâu mới thì thầm hỏi: “Này, có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai thế?”

125 đang chuẩn bị nói, cửa lại bị người đẩy ra. Nguyên Tích cực kỳ kích động bước vào, hắn thấy La Tiểu Lâu thì chộp lấy tay cậu, sung sướng nói: “Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, tôi muốn nói cho cậu một tin tốt, tôi sắp kết hôn! Tôi cảm thấy phải chia sẻ ngay chuyện này với cậu! Cậu cũng chúc mừng cho tôi đi.”

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Nguyên Tích, nói không ra lời.