Bà Ngoại

Chương 1

Kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, tôi ở nhà ngủ hai ngày liền, đến ngày thứ ba mẹ tôi qua gọi.

Mẹ vừa phơi đồ xong, tay còn ướt sũng, đẩy cửa phòng, cười hỏi tôi: "Tiểu Tiểu Bảo Nhi, mẹ lát nữa phải đi tảo mộ cho bà ngoại, con có muốn đi cùng không?"

Tôi tên là Lâm Tiểu Tiểu, từ nhỏ, trước mặt người ngoài mẹ sẽ gọi tôi là Tiểu Tiểu, còn ở nhà, mẹ luôn gọi tôi là Tiểu Tiểu Bảo Nhi.

Năm nay tôi đã gần 30 tuổi, nhưng mẹ già của tôi vẫn thích gọi tôi như vậy.

Mà tôi cũng chẳng khá hơn là bao, tôi không thể trưởng thành ổn trọng mà gọi một tiếng: "Mẹ."

Bất kể ở đâu, tôi đều là "mẹ ơi", "mẹ ơi", "mẹ ơi", trước kia mẹ còn ghét tôi phiền, bây giờ chỉ cười trách tôi mãi không chịu lớn.

Sự nuông chiều vô điều kiện của mẹ, và thói quen nhõng nhẽo của tôi khiến tôi vô cùng tùy hứng.

Bị mẹ đánh thức, cơn giận lúc mới ngủ dậy của tôi liền bừng bừng nổi lên.

Tôi cứ tưởng là phải đi thăm họ hàng gì, theo phản xạ muốn từ chối, nhưng khi nghe nói là đi tảo mộ cho bà ngoại, nỗi khó chịu trong lòng tan biến, cả người cũng tỉnh táo hơn.

Mẹ tôi lặp lại một lần nữa: "Có muốn cùng đi tảo mộ cho bà ngoại không?"

Tôi nói: "Đi thôi."



Tôi không nhớ rõ ngày giỗ của bà ngoại, chỉ nhớ là vào đầu tháng 5 hàng năm.

Trong ký ức có vài lần trùng với kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, nhưng thực tế chỉ đến mộ của bà một lần.

Hình như là vào năm mười bốn mười lăm tuổi, tôi cầm chiếc điện thoại mới mà mẹ mua cho, đeo tai nghe, lắc lư đầu nghe những bài hát có giai điệu mạnh mẽ, chỉ cảm thấy thế giới này chẳng ai hiểu mình.

Mẹ tôi dẫn tôi ngồi xe buýt mấy chục phút, đến nhà ông ngoại.

Đúng vậy, nhà ông ngoại.

Từ khi bà ngoại qua đời, tôi không thể nói là về nhà bà ngoại nữa, mà phải nói là về nhà ông ngoại.

Tôi hỏi mẹ tại sao, mẹ cũng không nói rõ được lý do, chỉ bảo là tập tục truyền lại từ đời trước.

Thật là một tập tục kỳ lạ.

Ở tuổi dậy thì, tôi hiếu thắng tranh cãi: "Bà ngoại là bà ngoại mà, cho dù bà ngoại mất rồi, nơi đó vẫn là nhà bà ngoại."

Mẹ tôi cười không nói gì.

Đến nhà bà ngoại, dưới căn nhà hai tầng cũ kỹ, ông ngoại đang vất vả bắt gà giữa đống phân gà đầy đất.

Con gà mái béo núc bị đuổi chạy khắp sân, ra sức vỗ cánh, lông mềm mại bay tán loạn như tuyết.

Ông ngoại là một ông lão nhỏ nhắn vui vẻ, cười lên ngốc nghếch, lại vô cùng thân thiết hiền từ.

Mẹ tôi khi cười rất giống ông.

Thấy chúng tôi đến, ông ngoại bế con gà mái lên cười nói: "Lê Tiêu Tiêu, ông ngoại làm gà quay cho cháu ăn."

Ông biết một chút tiếng phổ thông, nhưng không chuẩn lắm.

Lâm Tiểu Tiểu, ông luôn gọi thành "Lê Tiêu Tiêu".

Ánh nắng rất đẹp, tôi cẩn thận tránh phân gà đi về phía sân, đáp lời ông ngoại: "Vâng ạ."

Ông ngoại xách con gà mái chậm rãi đi về phía sau nhà làm thịt, mẹ tôi vào phòng ông ngoại, bưng ra một cái chăn, giặt giũ trước bồn rửa tay lộ thiên.

Tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ phơi nắng, bài hát trong điện thoại cứ lặp đi lặp lại.

Cuối cùng cũng đợi đến lúc ăn cơm trưa, trong nồi trên bếp, mùi thơm của gà mái già nức mũi, lớp mỡ hầm ra như lúa mạch vàng óng vào mùa thu, gạt lớp mỡ đi, nước canh bên dưới có màu trong veo hấp dẫn.

Mẹ tôi múc cho tôi một bát canh gà vào bát riêng, rắc thêm hành hoa và muối.

Ông ngoại vụng về gắp đùi gà cho tôi, nóng đến nỗi ông xuýt xoa liên tục.

Ăn được nửa chừng, ông ngoại bỗng dưng nói: "Lê Tiêu Tiêu, cháu còn nhớ không, hồi nhỏ mỗi lần cháu đến, bà ngoại đều phải gϊếŧ một con gà đấy."

Tôi ngẩn người, có chút không nhớ ra.

Mẹ tôi nói đỡ: "Mẹ mất sớm, đó đều là chuyện khi Tiểu Tiểu mới mấy tuổi, trẻ con làm sao mà nhớ được."

Ông ngoại uống chút rượu, cười nói: "Phải, A Phương đi sớm quá, đi sớm quá."

Bà ngoại tôi tên là Trần Phương, hưởng thọ 60 tuổi.

Sau khi bà qua đời, được chôn cất trên một mảnh đất ở nhà cũ, diện tích không lớn, một cái hộp nhỏ xíu, một mảnh đất bé con, cỏ dại chỉ cần một mùa xuân là có thể leo kín cả người bà.

Tôi và mẹ đứng trước mộ, đón gió xuân, nhìn cỏ dại hoa dại khắp nơi nhất thời đều có chút im lặng.

Mẹ tôi thở dài một hơi, bắt đầu nhổ cỏ dại, động tác của mẹ rất thuần thục, loáng một cái đã chỉnh lại dáng vẻ ban đầu của bà ngoại.

Mẹ lại mở cỏ khô trước bia mộ, dành ra một mảnh đất nhỏ bắt đầu đốt tiền giấy.

Các loại vàng mã đủ màu sắc là do tôi và mẹ cùng nhau chọn.

Đốt được một nửa, mẹ tôi đột nhiên bắt đầu nói chuyện.