Cá Mặn Kiều Mềm Và Chó Hoang

Chương 4: Lần đầu tiên đếm ngược

Trong mạt thế, bệnh tật hay chấn thương đều rất phổ biến.

Băng gạc, băng vải, bông sát trùng, cồn, thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, kháng sinh, vitamin và các loại dược phẩm cần thiết, cô đều mua được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Với tư cách là một nữ sinh, có một số nhu cầu sinh lý không thể tránh khỏi. Tạm chưa nói đến đồ dùng vệ sinh, chỉ riêng việc mạt thế có khả năng xuất hiện quái vật bị mùi máu tươi hấp dẫn đã đủ khiến cô lo lắng.

Progesterone dạng viên (giúp kéo dài thời gian hành kinh của nữ giới) cùng các loại thuốc giảm đau, cô cũng mua một đống lớn, tính toán lo trước khỏi hoạ.

Đến năm giờ chiều, cô đặt cọc hai chiếc SUV hạng nặng được quân đội nhiều nước công nhận, một chiếc bán tải cao cấp, cùng một chiếc xe nhà di động. Thêm tiền để đẩy nhanh tiến độ, giằng co hồi lâu, cuối cùng cửa hàng cũng đồng ý: yêu cầu một ngày để làm thủ tục, ngày mai quay lại lấy xe.

Còn về xăng dầu, do luật pháp quốc gia nghiêm cấm đơn vị hoặc cá nhân chưa được cấp phép tự ý buôn bán, tạm thời chưa lo liệu được, chỉ có thể đợi đến khi mạt thế bùng nổ rồi tính tiếp.

Danh sách vật tư cần mua đại khái đã hoàn thành, khi hoàng hôn buông xuống, tài xế đúng giờ quay lại vận chuyển. Nhìn đống lớn rương túi đồ đạc, tài xế không nhịn được tò mò hỏi:

“Mỹ nữ, cô mua nhiều đồ thế này làm gì vậy? Định mở siêu thị hay mở nhà hàng à?”

Lâm Thu Quỳ: “Tự dùng.”

“Từng này đủ dùng tới khi khỉ cắn trăng đó? Để lâu cũng hỏng mất đấy.”

“Ai mà biết được.” Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nói không chừng ngày mai tận thế đến, nhờ số hàng này mà tôi còn có thể sống yên ổn một thời gian.”

Tài xế không cho là đúng: “Mỹ nữ thật là hài hước, đang nói giỡn với tôi phải không?”

Nếu đổi lại là người khác có lòng tốt thật sự, có lẽ sẽ chỉ vào bầu trời đang đếm ngược, cố hết sức khuyên nhủ đối phương.

Đáng tiếc, thể lực của Lâm Thu Quỳ lúc này chẳng còn dư bao nhiêu, mà cô cũng không thích xen vào chuyện người khác. Cảm giác đối phương đang dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn mình, cô liền buông tay, thản nhiên đáp:

"Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi cũng hết cách."

Hôm nay thực sự không còn sức để nói chuyện với ai nữa.

Đối phương liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Đã hơn bảy giờ tối, sau một ngày chạy ngược chạy xuôi mệt mỏi, Lâm Thu Quỳ ăn xong một tô hủ tiếu xào ở nhà ăn rồi về ký túc xá, nằm úp lên giường.

Nhìn cánh tay mình chỗ xanh chỗ tím, cô bỗng sinh ra cảm khái: "Nếu sớm biết mình xuyên sai truyện, tôi đã..."

Hệ thống xen vào: [Cô sẽ tích cực rèn luyện thân thể, nhanh chóng nâng cao thể lực, tự mình thu gom vật tư, bảo đảm ở trạng thái hoàn mỹ nhất để nghênh đón mạt thế?]

"Từ chối âm dương quái khí, phắn đi."

Đuổi thẳng hệ thống chó đi, cá mặn lôi điện thoại ra, phát hiện trên màn hình hiện ra mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Chưa kịp gọi lại, một yêu cầu gọi video mới bật lên. Lâm Thu Quỳ như cá chép bật lên, nhanh chóng ngồi dậy, sửa sang lại tóc tai, chống đỡ cái lưng đau nhức, rồi nhấn nút đồng ý.

“Tiểu Quỳ, đồ em muốn đã mua đủ hết rồi.”

Trên màn hình xuất hiện gương mặt anh cả nhà họ Lâm, hàng lông mày kiếm sắc nét, gương mặt nghiêm túc, trông y hệt chủ nhiệm giáo dục, phía sau anh ấy là đống vật tư chất cao như núi.

Anh hai thì hoàn toàn trái ngược, sinh đôi mắt đào hoa, bản tính vừa xấu vừa đẹp, lại còn thiếu đánh.

Anh hai giành lấy điện thoại, giả mô giả dạng nước mắt: "Thật khó tin, thật cảm động! Cuối cùng lương tâm của Quỳ Quỳ cũng chưa hoàn toàn chết, giữa mùa đông khắc nghiệt còn nhớ tới ba mẹ và anh hai bị em vứt lại ở nhà, chủ động gọi điện về! Nhưng sao tự dưng em lại giống y như lão mẹ, biến thành hamster chuyển thế, say mê tích trữ lương thực, quần áo đủ thứ thế này?"

"Cũng cho anh..." còn chưa nói xong đã bị ba Lâm mạnh mẽ cướp điện thoại:

"Ba chẳng phải đã gửi cho con cả một giường chăn lông ngỗng rồi sao? Sao vẫn còn lạnh? Có phải điều hòa trong phòng không dùng được không? Nếu vậy để ba gửi người lắp cho con cái mới, hoặc dứt khoát đừng ở ký túc xá nữa, ra ngoài thuê một căn phòng đàng hoàng mà ngủ!"

Vừa ân cần quan tâm con gái út, xoay mặt, ba Lâm lại tát cho anh hai một cú phủ đầu: "Mẹ con mới chiều nay còn mơ thấy cả nhà đói đến không còn cơm ăn! Trước giờ giác quan thứ sáu của bà ấy chưa từng sai. Con không tin hả? Không tin thì có bản lĩnh đừng có đυ.ng vào mấy thứ này, lão tử không thiếu loại con trai khổng tước như con — cả ngày hoa hòe lòe loẹt, chết đói cũng bớt việc!"

"Ai da, mấy người đang gọi điện với ai đó? Là Quỳ Quỳ phải không? Trời ơi bảo bối của mẹ, mẹ nhớ con muốn chết rồi!"

Chủ nhân trong gia đình, mẹ Lâm, hớn hở lên sân khấu, đầu tiên là phản bác ba Lâm: "Ông là đồ đầu to! Đây là linh cảm thần tiên báo mộng, là biết trước tương lai, ông hiểu cái rắm!"

Sau đó, bà xua đuổi hai con trai vướng víu: "Đi đi đi, lớn tướng rồi mà bạn gái còn chưa có, suốt ngày dính lấy em gái. Kho hàng khăn giấy cũng không đủ số, mau chạy đi mua thêm cho nó hai trăm thùng!"

Cuối cùng mới như ôm được bảo vật, nâng điện thoại lên: "Bảo bối à, những thứ ba mẹ cần con đều đã mua hết rồi. Con định khi nào về vậy? Thực ra mấy hôm nay ở Kinh Đô cũng không ấm hơn Khánh Thành là mấy, nhưng con yên tâm, mẹ đã bật sẵn chăn điện. Ngày mai mẹ sẽ bảo dì giúp việc dọn dẹp phòng cho khách để bạn con có chỗ ở. Đến lúc đó, mẹ còn tự mình vào bếp nấu cho con một bàn Mãn Hán toàn tịch..."