Number 9

Chương 8

Chương 7
07

Sachs đã một lúc lâu không nhớ đến tư vị miệng phì phèo điếu thuốc. Bởi vì cậu dùng tất cả tinh thần bán *** nằm trên mặt đất chống đỡ thứ rèn luyện của ông chú kia, đường cong cơ lưng căng cứng che kín mồ hôi, chắc chắn không chỉ thực hiện hai ba trăm lần là có thể đạt được hiệu quả.

Mà lúc trước, khi cậu còn nửa tỉnh nửa mê ngáp ngủ với tay vào túi tiền trên quần áo tìm thuốc lá, ông chú kia cư nhiên lợi dụng mảnh sắt thép trong cabin phóng về phía cậu.

Kì thật đối với No.9 mà nói, mỗi ngày huấn luyện cường độ cao là điều thiết yếu, vô luận có nhiệm vụ hay không, bọn họ đều phải sẵn sang tùy lúc phóng vũ khí ra, không có khả năng đặt vụn sắt tại những góc sáng sủa như thế.

Cuối cùng là phục hồi lại tinh thần tuổi trẻ “tạch” một tiếng châm thuốc lá, cảm giác thực khó chấp nhận vì thân hình kia của No.9 so với cậu càng bưu hãn càng hung vĩ nam tính hơn, cứ cho là bình thường Sachs trong thực chiến cũng luyện ra được một thân thể mạnh mẽ rắn chắc, nhưng với một binh lính chuyên nghiệp như No.9, mỗi lần tấn công đều phải đạt tới lực công kích cực mạnh thì việc rèn luyện ra thân thể như vậy đương nhiên không thể so sánh.

“Tôi nói này ông chú, ông con mẹ nó không có việc gì khác để làm hử!?”

Sachs không chịu nổi hắn ở trước mặt cậu bày ra bộ cơ thịt kia, cứ cho việc này là vô thức, nhưng hắn cũng không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu sự thật rằng cậu không đủ thành thục bằng hắn chứ.

No.9 nghe được cậu nói vậy lập tức dừng luyện tập, môt phát đứng dậy, thân hình giống như đang nhận kiểm tra đứng thẳng tắp như thương. Nhưng như vậy càng khiến Sachs cảm nhận được khoảng cách to lớn giữa cậu và No.9, dựa vào cái gì nha, chẳng lẽ dịch dinh dưỡng được điều chế trong quân đội có cho thêm thứ gì đặc thù vào hay sao? Cứ thế đến một lão già cũng khiến cậu ghen tị không thôi!

Sáng sớm tâm lý của lão đại khu 28 vốn đã cực độ bất bình thường hiện tại lại càng ác liệt, đặc biệt khi hình ảnh cabin sạch sẽ chỉnh tề đến nỗi khiến da đầu người ta run lên lọt vào trong tầm mắt, trong nháy mắt còn tưởng bản thân không phải đang ở trên hành tinh rác rưởi mà đang ở chỗ mơ hồ chôn sâu trong trí nhớ, cậu hiện tại thực sự là rất con mẹ nó hối hận!

Nên để cái lão già nhàm chán này đi làm cái gì nhể? Tóm lại là không thể để hắn vác cái bộ cơ thịt cường tráng kia lắc qua lắc lại trước mặt mình được.

Cậu nghĩ một lúc, đột nhiên bởi vì ngậm điếu thuốc mà mím chặt môi, nhếch lên một độ cong xấu xa.

“Ông chú, đi theo tôi.”

No.9 đi theo phía sau Sachs, một đường đi ra ngoài khu, nhìn địa hình chỗ này mà nói, khu 28 kì thật là một khe sâu, địa thế ba mặt đều là đồi núi, hơn nữa những phế vật chồng chất như núi, bão cát thổi đến nơi này bị đồi núi ngăn trở nên yếu bớt, ít nhất sẽ không có chuyện qua một đêm người nằm trong phòng không bị vùi lấp dưới mấy thước cát vàng.

Ở những khu lân cận rác rưởi đều đã bị dọn sạch, san bằng thành một khoảng đất cực kì trống trải, hơn nữa mảnh đất này cũng không phải loại đất khô cằn nứt nẻ, mà là một loại đất đen cực kì ẩm ướt, bốn phía có những mảnh sắt lớn dựng quanh, phía trên trùm lên một tấm plastic trong suốt, không chỉ ngăn cản bão cát mà còn có thể cản được nhiệt lượng từ hằng tinh chiếu xuống.

Trên mảnh đất bùn đen trồng một loại cây xanh tốt, một vài cây đã phát triển rất lớn, còn một số vẫn là cây non, cũng có một ít cây giống như thân leo cuốn trên những giàn kim loại. Có mấy dân cư mang áo phòng hộ đang ngồi xổm làm việc, mỗi người đều có một cái lọ, bên trong đựng dịch dinh dưỡng tưới lên từng cái cây, mầm cây sau khi được tưới dịch dinh dưỡng và nước liền nhanh chóng nẩy mầm, chồi lên khỏi bùn đất phát triển thành cây non cứng cáp.

“Nơi này chính là nông trại của chúng tôi.” Sachs phun điếu thuốc trong miệng ra, “Mấy thứ chú ăn gần đây đều là thu hoạch từ chỗ này.”

Nông trại? No.9 mặc dù đã đi qua vô số hành tinh thuộc địa cùng những hành tinh không có dân cư để chấp hành nhiệm vụ, nhưng cũng không chính mắt nhìn thấy quá trình gieo trồng, nhân loại có được kĩ thuật tổng hợp đã không cần tiến hành loại lao động hạ đẳng này để lấy thực phẩm, đặc biệt là trong vũ trụ, cần một khoảng không gian rất lớn không được phép áp súc (nén ép) để gieo trồng, chất lượng rất dễ không đảm bảo vì phải chịu đựng ảnh hưởng không ổn định của môi trường, còn phải trải qua một quãng đường dài từ nơi sản xuất để vận chuyển để đến nơi có nhu cầu, nên hoạt động gieo trồng đã sớm bị khoa học kĩ thuật thủ tiêu triệt để.

“Này? Chú à, chú làm sao zậy?”

Một đám người thôi đẩy xe, trên những bàn tay dính một ít bùn đất màu đen, đây cũng không phải là bùn đất trêm mặt hành tinh bị phong hóa quá độ, mà là một ít khoáng vật dinh dưỡng màu đen.

No.9 đoán theo thanh âm thì vừa gọi hắn chính là Jimmy.

“Chú à, chú là tới nơi này hỗ trợ chúng cháu đi?”

Sachs vẫn không nói cho hắn rốt cục tới đây là có mục đích gì, hắn chỉ dựa theo mệnh lệnh mà đến thôi, cho nên hắn không thể trả lời vấn đề Jimmy vừa hỏi.

Tiểu tàn nhang khó được nhìn thấy tình huống có một người so với nó còn trì độn hơn, muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt lão đại nên nó bắt đầu khoa chân múa tay nói hết những điều mình biết: “Chú nhất định không biết đi? Bùn đất ở nơi này đều là đào ra từ trong mỏ quặng! Tuy trên bề mặt nơi này không có sự sống, nhưng sâu dưới lớp đất lại có rất nhiều bùn đất màu đen, chính là thứ này!” Nó lấy từ xe đẩy mình ra một nắm đất, bùn đất theo kẽ tay nó lả tả rơi xuống, “Rồi chúng cháu mới đem thực vật trồng xuống, mỗi ngày tưới nước bón phân, như vậy đến một thời gian nhất định, chúng nó sẽ sinh trưởng ra các loại quả, hoặc chúng ta có thể trực tiếp ăn thân của nó cũng được! Loại thực vật này so với trước có rất nhiều dinh dưỡng hơn a!”

Đối với việc này No.9 vô cùng đồng ý.

“Theo tôi lại đây.” Sachs cắt ngang lời bọn họ, mang theo no.9 đi vào nông trại, lập tức có một nông dân đứng lên đón họ.

“Lão đại Sachs, có chuyện gì sao?”

Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng dựa theo thanh âm thì có vẻ nam nhân này yếu hơn so với Sachs rất nhiều, eo còn cong xuống như bị còng, giọng điệu cũng mang theo ý tứ lấy lòng.

“Trước kia ông không phải nói qua với tôi là nhân thủ không đủ sao? Đây là người mới tới, sau này tại chỗ ông làm việc. Hảo hảo dạy hắn đấy.”

Sachs phất tay một cái, người kia vội vàng cúi đầu khom lưng tiếp nhận: “Cám ơn lão đại chiếu cố, tôi nhất định sẽ hảo hảo dạy hắn, ngài cứ yên tâm đi!”

Tiểu tàn nhang sấn lại đây ồn ào kêu to: “Lão già, ông đừng có nhân cơ hội bắt nạt chú đó nha!” Lão ở cái khu 28 này có tiếng là kẻ dối trá, bình thường không thèm làm việc, khoa chân múa tay chỉ huy người khác, đến phiên mình trốn được liền trốn, trước mặt lão đại lại ra sức diễn một màn tích cực, đây là sự thật toàn khu đều biết.

Nhưng bởi vì lão luôn vẫn làm tại nông trại, dần dần trở thành chủ quản ở đây.

Lão đương nhiên không muốn mất mặt trước mặt lão đại, lập tức xua xua tay: “Sẽ không, sẽ không, lão đại ngài đừng tin tưởng lời tên tiểu tử này nói.”

Jimmy có lão đại làm chỗ dựa đương nhiên không chịu thua: “Ai chả biết lão chuyên môn bắt nạt người mới? Nói cho lão hay, ông chú trước kia là binh lính quân liên minh, lão nếu dám bắt nạt cẩn thận bị chú ta vặn gãy cỗ……” còn chưa nói xong đã bị giật về phía sau, gặp phải ánh nhìn cảnh cáo của Sachs liền lập tức câm miệng.

Sachs tóm lấy cổ nó: “Được rồi, nơi này giao cho ông.” Vừa nói vừa đem cái tiểu tàn nhang lắm mồm kia lôi đi, No.9 là binh lính quân liên minh – chuyện này vẫn là càng ít người biết càng tốt, dù sao người trên hành tinh này có đa phần đều là bị người liên minh bức phải chạy trốn tới đây tị nạn, hoặc là bị quân liên minh cưỡng ép di dân.

Còn lão đầu cùng No.9. Lão đầu nhìn ra ngoài lại nhìn No.9 một hồi, thấy hắn chất phác đứng một chỗ, rất giống một người mới dễ bắt nạt, thế là cái lưng vừa rồi còn còng xuống liền đứng thẳng, mang thái độ vênh váo tự đắc chỉ đống chậu cây xanh tốt: “Rất tốt, người mới, đống việc này đều đang đợi mày làm đó, nhanh lên, bằng không trời tối chưa kịp trở về, phiền toái rất lớn đấy!”

No.9 gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

Nhưng mà đương nhiên, hắn không có ý dùng thái độ đối đãi với trưởng quan để đối đãi với lão.

Cuối cùng cũng đem được ông chú kia an bài tốt công việc, Sachs sẽ không tiếp tục chú ý tới, dù sao cũng không phải loại việc gì có hệ số khó khăn hay nguy hiểm cao, ông chú kia cũng có vẻ lớn tuổi, hẳn là làm được đi?

Thuyền vận chuyển lại đáp tới đây một lần nữa, nhưng bởi vì lúc đó gió lớn, bọn họ không thể không để đống đồ mới này trong một chỗ, cơn gió lốc này đại biểu rằng sẽ có người ở khu khác tới tranh đoạt tài nguyên. Chỉ mong đám ngu ngốc kia sẽ không cầm sung bắn loạn khắp nơi, Sachs không nhịn được nghĩ như vậy.

Sản lượng gieo trồng hiển nhiên không đủ để ứng phó với lượng mọi người tiêu hao, khu 28 vẫn không hề thiếu cư dân không muốn lãng phí thời gian cùng sức lực để gieo trồng thực vật thu hoạch, hao phí một đến hai tháng vũ trụ nhưng sản lượng thu lại lại không tính là nhiều, nếu dùng những thứ có giá trị trên tay đem đổi thành dịch dinh dưỡng liền có thể chống đỡ khoảng một tháng vũ trụ.

Bởi vậy rất nhiều người đều hy vọng mỗi ngày đều có phi thuyền đến đây, như vậy bọn họ có thể tìm được rất nhiều thứ hữu dụng, rồi sẽ cầm đi trao đổi.

Sachs sẽ không ngăn cản bọn họ, tại hành tinh này việc tranh đoạt tài nguyên xảy ra là chuyện bình thường, chỉ là trong xung đột thường sẽ phát sinh sự việc đổ máu, có khi chỉ là đánh nhau một trận, nhưng nếu hai bên mâu thuẫn có vũ khí thì tình huống đương nhiên sẽ không được lạc quan cho lắm.

Đặc biệt giống như khu 28 phần lớn là trẻ con cùng những người già bị buộc phải dời đi, trước những tình huống bạo lục đáng sợ bọn họ hoàn toàn không có năng lực phản kháng, Sachs không thể không đem nhân số trẻ con không nhiều lắm tổ chức lại, có kĩ xảo đi trước chiếm cứ những vị trí có lợi, để ngừa một khi phát sinh xung đột, bọn họ có thể chiếm trước tiên cơ phát động công kích. Mà đối thủ thường thường cũng không có những tên dám anh dũng hy sinh, sợ hãi cái chết, sợ hãi mình bị thương sẽ bị đồng bọn vứt bỏ, cho nên những người đó thường rất quý trọng tính mạng của mình, một khi phát hiện khu 28 cứng rắn được ăn cả ngã về không, bọn họ luôn lựa bọn từ bỏ.

Bởi vậy mỗi khi có tài nguyên mới, không khác gì một trận chiến tranh.

Sachs hiện tại đang ngồi xổng sau đống sắt vụn, vân vê điếu thuốc trong tay không thể châm lửa, vì khói thuốc sẽ làm bại lộ vị trí của cậu, cậu phiền toái chờ đợi, tuy bọn họ là người tới đầu tiên, nhưng không có nghĩa là những người ở khu khác sẽ không đến.

Có khi tưởng không đến cố tình lại thấy mò tới

Từ những khe hở giữa đống phế liệu, cậu nhìn thấy vài bong dáng lùm xùm quỷ mị, hít sâu một hơi, cậu lấy súng điện biên hông ra, khẽ vuốt ve thân súng lạnh lẽo, phảng phất như đây chính là thứ duy nhất cậu có thể dựa vào trong toàn bộ vũ trụ.