Cái cảm giác đầu nặng chân nhẹ này quá quen thuộc, giống hệt như ngày đầu tiên đi thi đại học năm đó.
Lúc ấy cô cứ tưởng mình bị bệnh nặng, nào ngờ lại là do chính người nhà ra tay hạ độc.
Thẩm Trĩ Hoan bật cười, đúng là lũ khốn nạn!
Chỗ nào là người thân chứ? Là một lũ súc sinh thì đúng hơn!
May mà vẫn còn kịp.
Cô vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu.
Thẩm Linh chỉ biết đến vẻ ngoài hào nhoáng của nhà họ Cố, đâu biết Cố Vũ Xuyên là một người đàn ông giấu giếm bao nhiêu bí mật suốt bao nhiêu năm.
Nếu cô ta muốn cướp tên rác rưởi như Cố Vũ Xuyên, thì cứ việc. Để xem cô ta chịu nổi cái phúc khí đó không!
Thẩm Trĩ Hoan đứng vững, bước ra phòng khách, tiện tay cầm lấy cái chổi Phương Xảo Lan đặt ở góc tường để làm gậy chống.
“Thẩm Linh, nếu chị thích Cố Vũ Xuyên đến thế thì lấy hắn đi.”
Trong mắt Thẩm Linh ánh lên niềm vui, cô ta biết ngay con em ngốc này không dám tranh với mình mà!
“Nhưng mà, nếu chuyện tốt của em bị phá hỏng.” Giọng Thẩm Trĩ Hoan chững lại.
“Ít nhất cũng phải cho em chút lợi chứ?”
Phương Xảo Lan tức điên lên: “Con ranh này, mày đang nói chuyện kiểu gì với chị mày vậy? Muốn ăn đòn à?”
Thẩm Trĩ Hoan lạnh lùng nói: “Tiền lễ cưới đưa cho con một nửa. Hồi môn chị ấy được bao nhiêu thì con cũng lấy bấy nhiêu.”
“Gọi cả trưởng thôn đến làm chứng. Từ hôm nay trở đi con cắt đứt quan hệ với nhà này, không còn liên quan gì nữa. Nếu không thì con sẽ không đồng ý!”
“Cái gì?”
Phương Xảo Lan và Thẩm Linh trừng mắt như sắp rơi ra ngoài, tưởng mình đang bị ảo giác.
“Mày điên à?” Thẩm Linh không thể tin nổi nhìn Thẩm Trĩ Hoan.
“Mẹ đã nói là hoán đổi, mày được lợi còn gì? Lấy chồng là quân nhân còn không tốt sao?”
Phương Xảo Lan xắn tay áo lên: “Con điên này, còn dám mơ đến hồi môn của chị mày với tiền lễ cưới à? Còn dám đòi cắt đứt quan hệ? Để ta đánh chết mày!”
Đúng lúc đó, cửa viện mở ra, Thẩm Dụng Tài say mèm bước vào.
Thẩm Linh lập tức mách lẻo, vừa kể lại toàn bộ sự việc vừa thêm mắm dặm muối:
“Ba! Thẩm Trĩ Hoan cứng đầu lắm! Con đã nói rồi, ông bà nội trước kia chắc chắn lén cho con nhỏ này không ít tiền, nó giấu hết rồi!”
Nhắc đến tiền, ánh mắt Thẩm Dụng Tài lập tức thay đổi.
Ông ta trầm giọng nói: “Thẩm Trĩ Hoan, cho mày năm phút. Lấy tiền ra đây, nếu không ta đánh chết mày!”
Vừa nghe nói Thẩm Trĩ Hoan sắp bị đánh, Thẩm Linh liền hả hê.
Cô ta hận không thể nhìn thấy Thẩm Trĩ Hoan chết quách cho xong!