“Gọi tôi là gì?”
Giọng người đàn ông trầm thấp và quyến rũ đến bất ngờ.
Giống như anh cúi người xuống, hạ thấp giọng nói sát bên tai cô.
Tim Đồng Vụ khẽ run lên.
Một nỗi sợ hãi tự nhiên, không rõ lý do, không thể kiểm soát trào dâng trong lòng cô.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn sang đối diện, ánh mắt lại bất ngờ chạm phải hàng mi đen dày rợp bóng, bên dưới là đôi mắt lạnh lẽo không chút hơi ấm.
... Hô hấp nghẹn lại.
Máu trong người như đông cứng.
Người đàn ông kia rõ ràng chỉ lướt nhìn cô một cái, qu làn khói mờ ảo, ngũ quan anh tuấn mà lạnh lùng thậm chí còn bị làn khói làm cho mơ hồ nhạt nhòa.
Nhưng trong mắt Đồng Vụ, đó lại là một khoảng cách rõ ràng như vực thẳm.
Cao không thể với tới, sắc bén lạnh lùng xa cách.
Rõ ràng nhắc nhở Đồng Vụ rằng người đàn ông đang ngồi đối diện…
Anh không thích cô.
Tình hình dường như đang trở nên tồi tệ hơn…
Hiển nhiên, Bùi đại thiếu gia không vui khi nghe cô cố ý làm thân, gọi anh là anh.
Xem ra, anh cũng không có ấn tượng tốt về cô.
Trong lòng Đồng Vụ không hiểu.
Rõ ràng Bùi Quý đã từng nói với cô rằng Bùi Hàn là một người rất dễ nói chuyện.
Còn nói, nếu cô có cơ hội gặp anh ta, cứ việc đổi cách xưng hô gọi anh ta là anh như hắn.
Bùi Quý sẽ không lừa cô, vậy thì vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
Đồng Vụ mím đôi môi lạnh lẽo trắng bệch, ngón tay thon dài vô thức siết chặt hơn, cả người trông vừa căng thẳng vừa bất an.
Trước khi bầu không khí trở nên tồi tệ hơn, cô cố gắng mở lời giải thích: “Thật ra vừa nãy tôi…”
“Đồng tiểu thư.”
Giọng trầm thấp của Hạ Cận Sâm đột nhiên cắt ngang lời cô.
“… Dạ.”
Đồng Vụ ngẩng đầu, ánh mắt long lanh như ngấn nước nhìn anh. Nốt ruồi lệ nhạt nơi đuôi mắt khiến cô trông như thể giây tiếp theo sẽ bị dọa khóc đến nơi.
Cô giống như một học sinh ngoan ngoãn nhất, thẳng lưng mềm mại, rõ ràng là căng thẳng sợ hãi, nhưng lại nghiêm túc và thận trọng, sợ bỏ lỡ một lời nào của anh.
“Tôi không thích người khác cố làm thân.” Anh nói.
“Cũng không thích lãng phí thời gian.”
Đồng Vụ: “…”
Cô hơi hé môi, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy hơi thở của mình như bị đóng băng bởi giọng điệu lạnh lùng xa cách của đối phương.
Mấy giây sau, cô mới chậm rãi khẽ “vâng” một tiếng.
Ánh mắt Hạ Cận Sâm lạnh lẽo sắc bén, dường như không nhìn thấy vẻ lúng túng và khó xử rõ ràng trên khuôn mặt cô gái đối diện.
“Cho nên, nói ngắn gọn.” Anh nhấn mạnh lần nữa.
Đồng Vụ cắn môi: “… Vâng.”
Bầu không khí trong phòng riêng cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh hơn đôi chút.
Anh đổi tư thế, đặt điếu xì gà lên gạt tàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng trầm ổn: “Nghe nói cô rất giỏi vẽ tranh.”
Tim Đồng Vụ chợt thịch một tiếng mạnh.
Không ngờ phần hỏi đáp lại đến nhanh như vậy.
Nhưng Bùi Quý vẫn chưa vào, phải làm sao đây…
Cô không kịp nghĩ ngợi lung tung, giả vờ như không nhớ đến sự khó xử vừa rồi, giữ vững tinh thần đáp lại câu trả lời đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Giỏi thì không dám nhận, chỉ là khi du học ở Pháp có học qua…”
Hạ Cận Sâm lạnh lùng nhìn cô: “Vậy thì, cô nghĩ thế nào về chuyện con cái?”
Đồng Vụ ngẩn người rồi ngẩng mắt lên: “Con cái?”
Vừa gặp mặt câu hỏi thứ hai đã hỏi đến chuyện con cái rồi sao?
Dù sao anh cũng là anh trai của Bùi Quý, sao có thể lần đầu gặp mặt đã hỏi thẳng vị hôn thê những chuyện như vậy?
Có phải là quá suồng sã không?
Nhưng Đồng Vụ cũng hiểu, nhà giàu đều như vậy, chỉ quan tâm đến chuyện nối dõi tông đường.
Đồng Vụ cố nhịn, chậm rãi nói: “Con cái thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt, trẻ con đông thì mới náo nhiệt…”
Hàng mi dài của cô khẽ run rẩy, vì nhắc đến chủ đề này mà trên mặt tự nhiên lộ ra vài phần xấu hổ rụt rè.
Trông cô có vẻ rất thành khẩn khi trả lời câu hỏi này.
“Tôi rất thích trẻ con.”
Nói xong, cô vô thức tránh né ánh mắt của Hạ Cận Sâm.
Đồng Vụ không giỏi nói dối.
Trước giờ vẫn luôn như vậy.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Hạ Cận Sâm vô tình khẽ nhếch môi, đường quai hàm nâng lên thành một đường cong kiêu ngạo.
Bên dưới chiếc cà vạt đen, nơi yết hầu góc cạnh ẩn hiện một nốt ruồi son nhỏ, trông vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Anh nheo mắt như đang dò xét cô.
Hiển nhiên, anh không tin một chữ nào trong lời nói của cô gái trước mặt.
Thực ra, tối nay Hạ Cận Sâm đích thân đến phỏng vấn gia sư cho Hạ Khánh hoàn toàn là một sự trùng hợp.
Trước đó, hơn mười gia sư được cấp dưới tỉ mỉ tuyển chọn, đưa đến biệt thự đều bị từ chối. Ông cụ thúc giục quá, anh mới đặc biệt dành ra nửa tiếng để tự mình giải quyết chuyện này.
Đồng tiểu thư trước mặt chính là ứng cử viên tốt nhất được ông cụ bên kia giới thiệu.
Nghe nói gia cảnh trong sạch, tính cách đơn thuần, thích trẻ con, còn giỏi giao tiếp với trẻ nhỏ có vấn đề về tâm lý, đặc biệt giỏi vẽ tranh.
Bác sĩ tâm lý khuyên rằng vẽ tranh có lợi cho trẻ mắc chứng tự kỷ nhẹ, vì vậy ông cụ rất ưng ý ứng cử viên này.
Nhưng Hạ Cận Sâm không thích.
Tính cách dường như quá ngoan ngoãn phục tùng, còn vô thức chủ động lấy lòng người khác, một giáo viên như vậy sẽ không trở thành tấm gương tốt cho trẻ.
Hơn nữa, người phụ nữ này trông thì yếu đuối đơn thuần, nhưng mỗi lời nói ra đều giống như đã học thuộc lòng từ trước.
Hạ Cận Sâm từ lâu đã bị người trong giới ngầm đánh giá là một người đoạn tàn nhẫn nhất, một kẻ ăn thịt người không nhả xương.
Một người có nói dối hay không, anh chỉ cần nhìn một cái là biết.
Anh sẽ không lãng phí tiền bạc vào một người phụ nữ không xứng đáng, nói dối không biết ngượng.
“Cô có thể đi rồi.”
Hạ Cận Sâm hoàn toàn mất kiên nhẫn, cúi đôi mắt lạnh lùng dập điếu xì gà vào gạt tàn kim loại, tuyên bố buổi phỏng vấn tối nay đã kết thúc.
“Đi…?” Đồng Vụ có chút hoảng loạn ư đầu nhìn anh.
Cô không hiểu, câu trả lời vừa rồi của cô lẽ ra đã rất hoàn hảo rồi, tại sao Bùi đại thiếu gia lại không hài lòng?
Rốt cuộc cô đã nói sai điều gì?
Đồng Vụ thấy người đàn ông đã dập xì gà, cầm lấy tập tài liệu trên bàn lật xem, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo băng giá.
Hiển nhiên, anh không có ý định tiếp tục nói chuyện với cô nữa.
Đồng Vụ bắt đầu lo lắng: “Xin lỗi, có phải tôi đã nói sai điều gì không? Ít nhất, xin anh hãy nói cho tôi biết…”
“Ra ngoài.”
Anh thậm chí còn không ngẩng đầu lên, giọng nói nhuốm vẻ lạnh lẽo, vừa lạnh vừa trầm.
Đồng Vụ cắn chặt môi, hốc mắt dần đỏ lên.
Nhưng cô biết, ở lại cũng vô ích.
Đắc tội người ta quá nặng, sau này ngay cả cơ hội bù đắp cũng không có.
Cô nuốt xuống vị chua xót trào lên trong tim, đứng dậy.
Dù trong lòng thất vọng, cô vẫn thẳng lưng.
“Vậy tôi xin phép đi trước, Bùi tiên sinh.”
Đồng Vụ lễ phép chào anh rồi xoay người rời đi.
“Đợi một chút…”
Sau lưng, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên.
“Cô gọi tôi là gì?”
Đồng Vụ quay đầu lại.
Cô ngẩn người một giây, mới nhớ ra hình như ngay từ đầu gặp mặt, anh ta đã hỏi cô câu hỏi này rồi.
Một câu hỏi rất kỳ lạ.
Tại sao còn hỏi lại lần nữa?
“Tôi gọi anh là, Bùi tiên…”
“Tiên sinh.” Lúc này, cửa phòng riêng bị gõ.
Thư ký Đới Thần của Hạ Cận Sâm dẫn theo một cô gái có vẻ ngoài thanh tú đứng ở cửa.
“Đồng tiểu thư trên đường đến gặp tai nạn xe, đến muộn…”
Đới Thần nhìn thấy Đồng Vụ trong phòng riêng, nhíu mày: “Vị này là?”
Hắn không nhớ tối nay có hẹn thêm người nào khác cho Hạ tiên sinh.
Đồng Vụ chớp mắt: ???
Đồng tiểu thư?
Cái chữ Đồng mà hắn nói, chẳng lẽ… không phải là chữ Đồng của cô sao?
Ánh mắt Đồng Vụ đảo qua lại giữa cô gái mặc bộ đồ công sở và vẻ mặt thâm trầm khó đoán của người đàn ông, đột nhiên cô nhận ra một khả năng…
Cô, hình như đã đi nhầm phòng rồi?