Vì đã dùng hết tiền mua vé tàu, cô chết đói trên đường về quê...
Đến chết, cô cũng không biết bức thư kia là do Hạ Uyển giả chữ viết của Mộ Chiến Cương! Và Mộ Chiến Cương hoàn toàn không có tình cảm đặc biệt nào với Hạ Uyển!
Cảnh sát tìm thấy thư giới thiệu trong người cô và đưa thi thể cô về quê.
Biết tin cô chết đói trên đường, Hạ Uyển khóc nức nở trước mặt Mộ Chiến Cương, tự trách bản thân không ngăn cô lại.
Cô ta rút ra 100 đồng nhờ Mộ Chiến Cương gửi cho nhà họ Nhạc, tranh thủ tô vẽ thêm hình tượng "người tốt".
Nhưng 100 đồng không cứu được gia đình cô. Nửa năm sau, các em cô lần lượt chết vì lao phổi, mẹ cô hóa điên...
Sau này, chuyện Hạ Uyển giả mạo chữ viết bị nữ chính phát hiện và vạch trần!
Mộ Chiến Cương đuổi Hạ Uyển ra khỏi nhà, anh đến quê cô để thắp hương và đưa mẹ cô về thủ đô chăm sóc.
Nhưng tất cả những điều đó chẳng thể bù đắp được bi kịch gia đình cô, vốn chỉ là một bước đệm để làm nổi bật hào quang nữ chính!
Ha! Vì sao cô chỉ có thể là nhân vật phụ mờ nhạt như thế?
Lần này, đã xuyên vào thân xác Nhạc Thanh Li, cô sẽ không để gia đình mình phải chết thảm trong vài trăm chữ ngắn ngủi, trở thành bàn đạp cho nữ chính tỏa sáng!
Cô phải đưa cả gia đình mình về thủ đô!
Cô có thể không cần đàn ông, nhưng nhất định phải có hôn nhân!
Chỉ khi cưới Mộ Chiến Cương, cô mới có thể chuyển hộ khẩu về thủ đô. Chỉ khi hộ khẩu của cô chuyển về thủ đô, mẹ và các em cô mới có thể theo về.
Chỉ có vậy, các em cô mới có cơ hội chữa bệnh!
Cô siết chặt tay, trong tay cô là mạng sống của cả gia đình bốn người!
Dựa vào bức tường bên cạnh, cô chậm rãi đứng lên. Cô biết lần ngất xỉu này là lời cảnh báo, nếu không ăn sớm thì cô sẽ chết đói thật.
Người dân xung quanh xì xào bàn tán về cô gái lạ mặt.
Một bác gái tốt bụng đưa cho cô bát nước.
Nhạc Thanh Li uống một hơi hết sạch, bờ môi khô nứt cũng dịu đi đôi chút.
Cô cảm ơn bác gái, mượn một chiếc lược và gương, rồi chỉnh trang lại bản thân trong nhà bác.
Cô xõa tóc chải rồi thoa chút kem dưỡng hiếm hoi từ hộp kem quý giá nhất mà mẹ cô cất giữ.
Lục túi lấy chiếc váy nguyên chủ chưa từng dám mặc mà thay vào.
Sau khi nhà cô bị điều đi lao động, toàn bộ tài sản bị tịch thu, mẹ cô phải giấu vài bộ đồ tử tế bằng mọi giá.
"Cái răng cái tóc là gốc con người."