Manh Nha ngồi bệt dưới sàn nhà tắm nhìn chiếc áo trắng tinh khôi bị mình vò nát vẫn không sạch được vết ố thì thầm than khóc.
Chiếc áo này hiện tại cô không đền nổi.
Cô rửa tay sau đó lao ra phòng chạy xuống tầng, mẹ Manh đang ở trong bếp làm món ăn nhìn cô gấp gáp chỉ nhíu mày nhắc nhở.
Manh Nha vội đứng ngay ngắn lại nói: “Mẹ, mẹ biết cách làm sạch vết dơ trên áo không? Con làm dơ áo của Lạc Trầm nên cậu ấy đưa con về giặt.”
Mẹ Manh nhất thời sửng sốt sau đó cười tươi đầy vui mừng: “Lạc Trầm đưa áo cho con sao? Thế thì tốt quá rồi, xem ra hai đứa đã thân hơn.”
Đây là một bước tiến mà bà mong đợi.
Manh Nha chỉ nghĩ, anh đối với ai mà không hòa nhã như thế, với cô cũng khác là bao.
Vấn đề quan trọng nhất là nếu không giặt sạch sẽ phải đền cho anh.
“Để đó mẹ xử lý cho.”
Quả nhiên chỉ cần liên quan Lạc Trầm, mẹ Manh sẽ lặp tức chấp thuận hết mọi thứ mà không đắn đo.
Manh Nha đột nhiên thông minh hơn, nếu nói dối mẹ những thứ liên quan đến Lạc Trầm thì chắc là mẹ sẽ vui vẻ đồng ý hết.
“Mẹ, nhà chúng ta có tiền không?”
“Nhìn còn không rõ sao, có tiền mua đồ ăn đều dựa vào mẹ làm thêm bên ngoài.”
Nói xong bà còn thầm liếc cô, cô hiểu, bởi vì cô chưa lấy lòng Lạc Trầm như ý mẹ.
“Con, con chỉ hỏi thế thôi.”
Cô rầu rĩ, quả nhiên hiện tại tiền mới là vấn đề của gia đình cô.
~
Sáng hôm sau, Manh Nha tiếp tục chính sách tiết kiệm, cô vẫn là thức từ sớm đi bộ đến trường.
Cô luôn tự hiểu, bản thân đại biểu cho câu “ngực to não nhỏ” dù thành tích cô khá nhưng còn vụng về lại không giỏi giao tiếp nên sinh ra nhiều người nghĩ cô kiêu căng.
Cô cũng tự biết, bản thân ngoài nhan sắc thì không còn gì, cho nên cứ tận dụng nhan sắc.
Manh Nha đến lớp ngồi lấy điện thoại ra, cô chớp mắt nhìn biểu mẫu điền thông tin tuyển phục vụ của Đế Xa.
Thao tác vài cái lên màn hình, nhấn nút đồng ý gửi, tim Manh Nha đập mạnh, chỉ làm hai ngày chắc là không sao.
Lạc Trầm vẫn là người đến sớm thứ hai, anh nhìn thấy Manh Nha dáng vẻ thấp thỏm lén lút nhìn điện thoại thì mày nhếch lên.
Manh Nha vội đem điện thoại cất vào hộc bàn, hành động chính là có tật giật mình.
Anh lại càng muốn biết trong điện thoại cô có gì, cảm giác chính là muốn nắm trọn cô trong tay.
Trong người anh dâng trào một sự kiểm soát mãnh liệt.
Không được, con thỏ nhát vẫn nên dùng cách thân thiện đối đãi mới dễ tóm gọn.
“Chào cậu, Manh Nha.”
Manh Nha bất ngờ khi Lạc Trầm chủ động chào mình, cô chớp mắt vội đáp: “Chào cậu, Lạc Trầm.”
Cô vội đem túi đồ đựng chiếc áo sơ mi đã được mẹ Manh tẩy sạch vết ố cho anh: “Trả cậu, xin lỗi cậu vì đã làm bẩn áo.”
Lạc Trầm nhận lấy đáp: “Không sao, chỉ là cái áo.”
Manh Nha cảm thấy tính tình Lạc Trầm quá tốt, anh luôn nhẹ nhàng, nhã nhặn như thế với mọi người.
Lạc Trầm ngồi ở bàn, ánh mắt chăm chú nhìn Manh Nha đang cúi đầu làm bài, dường như anh không tồn tại trong mắt cô.
Cô không muốn tiếp cận anh.
Tại sao?
Anh càng muốn biết.
Sau đó giờ thể dục, mọi người tập trung ở sân, Lạc Trầm nghiêng đầu nhìn từng người rời đi, ánh mắt khẽ phát sáng.
Dáng người cao ốm đứng dậy che đi ánh mắt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, bước chân chậm rãi đều đặn, cả lớp học không còn ai cả, ánh mắt anh sượt qua hộc bàn của Manh Nha.
Bắt cái đuôi hồ ly trước.
~
Manh Nha cười xán lạn khi Tang Phụng kể câu chuyện vui, lúc này mọi người đang đợi hiệu lệnh của thầy Tuấn để bắt đầu.
“Thiếu một người.” Bạc Y Y đếm qua sơ bộ lớp thì nói
Mọi người nhìn nhau chốc lát liền nhận ra, vắng Lạc Trầm.
Manh Nha còn chưa biết bản thân đang bị con sói lang rình rập.