“Diêm Hải, tiểu tử mày rốt cục cũng lên hạng hai ha ha ha, xem ra chỉ có Chử Đường của chúng ta mới kéo được mày.”
“Cút, cái gì của chúng mày, Chử Đường là của tao, tao chính là thích được hắn kéo đấy!” Diêm Hải nhìn bản báo cáo xếp hạng dán trên bảng híp mắt cười, tên y và Chử Đường một cái trên một cái dưới sát nhau nha.
“Phốc, dám tú ân ái à, người ngoài không biết còn tưởng giữa hai người thật sự có cái gì đấy.”
“Lại bị mày phát hiện rồi, bọn tao rõ ràng giấu rất chuẩn mà.” Diêm Hải nhíu mày.
“Ha ha ha bớt giỡn đi, mày không sợ Chử Đường nghe thấy sẽ tẩn mày một trận à? Đến lúc đó tao sẽ rung đùi ngồi hóng nhá!”
“Chúng mày đang nói cái gì?” Đúng lúc trùng hợp Chử Đường sang đây xem bảng xếp hạng, vừa vặn nghe được một ít của đoạn hội thoại, đang bình thường thì tại sao hắn phải đánh Diêm Hải chứ?
Diêm Hải ho nhẹ một tiếng: “Không có gì, chúng nó nói hưu nói vượn đây.”
Chử Đường cũng không nghĩ nhiều, hắn nhìn bảng xếp hạng một chút, phát hiện tên Kỳ Nhân Nhân ở thứ ba trăm, thứ tự lại giảm xuống, hắn không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.
Hắn và Diêm Hải cùng Kỳ Nhân Nhân là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm ba người phi thường tốt, Kỳ Nhân Nhân là con gái, cho nên nam sinh hai người bọn họ vẫn luôn luôn chăm sóc cô.
Hắn lo lắng cho Kỳ Nhân Nhân, thế nhưng bản thân Kỳ Nhân Nhân ngược lại lại rất không để ý, nhà cô là dạng có tiền, điểm thành tích tốt hay không cô cảm thấy không khác nhau mấy, đam mê của cô là ca hát, luôn muốn đi tham gia các chương trình tuyển tài năng, nhà cô đã vì vấn đề này mà cãi nhau um sùm.
Chử Đường cũng không lý giải được giấc mộng làm ca sĩ của Kỳ Nhân Nhân, điều kiện gia đình cô tốt như vậy, nhưng bản thân lại không an phận làm một thiên kim tiểu thư mà muốn lăn lộn lung ta lung tung trong vòng giải trí hỗn độn, thực sự không hiểu nổi.
Chử Đường xem như là một con người khá bảo thủ, Diêm Hải ngược lại là rất ủng hộ Kỳ Nhân Nhân, nói cái gì mà người không điên cuồng uổng phí đời thiếu niên, Kỳ Nhân Nhân coi y là tri kỷ luôn.
Phỏng chừng nơi học sinh trung học thích tụ hội nhất chính là Khẳng Đức Cơ và McDonald, mấy người Chử Đường cũng không ngoại lệ, chỉ là người nhà bọn họ luôn mãi căn dặn không được ăn đồ ăn nhanh bên ngoài.
Kỳ Nhân Nhân cắn ống hút nhìn hai người đối diện: “Tớ nên chọn ai thì mới tốt đây?”
“Chọn cái gì?” Chử Đường và Diêm Hải đầu óc mơ hồ.
“Đương nhiên là bạn trai rồi.” Kỳ Nhân Nhân thả ống hút xuống, ” Hạ Phỉ Phỉ lớp chúng ta đã có bạn trai rồi, bạn trai ả lại chính là suất ca nổi danh lớp 11 kia, vì vậy mà ả rất đắc ý, suốt ngày đi theo tớ khoe khoang. Không phải tớ lắm mồm, chỉ là tướng mạo của ả, đại gia bất quá chỉ nói hai câu dễ nghe ả liền thật sự coi mình là hoa khôi của trường.”
Diêm Hải cười khẽ: “Vâng vâng vâng, chỉ có Đại tiểu thư Nhân Nhân của chúng ta mới có tư cách làm hoa khôi trường.”
“Chớ có nịnh tớ, giúp tớ nghĩ biện pháp trước đi, tớ không thể không đánh bại ả được. Tớ nhất định phải tìm một người bạn trai xuất sắc gấp trăm lần so với bạn trai ả! ” Kỳ Nhân Nhân nhìn tới nhìn lui hai ngừoi Diêm Hải Chử Đường, trong đôi mắt mang theo chọn lựa.
Chử Đường cảm giác có chút không ổn: “Cậu sẽ không phải là chọn một trong hai bọn tớ chứ?”
“Không được à?” Kỳ Nhân Nhân nói như chuyện đương nhiên, “Trong trường học chỉ có hai cậu là tớ cảm thấy được nhất.”
Chử Đường cùng Diêm Hải hai mặt nhìn nhau, Diêm Hải chỉ coi Kỳ Nhân Nhân đang đùa, liền cười nói: “Như thế là không tốt đâu, nguỵ trang chỉ là nhất thời cũng đâu thể giấu cả một đời, sớm muộn gì cũng bị vạch trần, đến lúc đó chẳng phải là bị người chê cười?” Nữ sinh này sao bây giờ lại đùa nhạt nhẽo như thế.
“Ai nói là ngụy trang, là nói chuyện yêu đương thật ấy!” Kỳ Nhân Nhân nhìn chằm chằm mặt Chử Đường, “Kỳ thực cá nhân tớ là muốn chọn cậu, dù sao cậu vừa học giỏi, lại vừa xinh đẹp như hoa, chính là bản tính cậu giống như lão thái bà, suốt ngày bắt ép tớ học hành, nhà tớ không thiếu tiền, học nhiều như vậy thì có ích lợi gì.”
“Cho nên vẫn là chọn Diêm Hải đi, chúng ta sau này sẽ là quan hệ người.” Nói xong cô liền đẩy người bên cạnh diêm Hải ra, rồi rất tự nhiên ngồi xuống chỗ đó.
“Đừng nghịch, tự nhiên nổi điên cái gì.” Trên đường trở về Diêm Hải có chút thiếu kiên nhẫn, y không nghĩ tới Kỳ Nhân Nhân cư nhiên lại làm thật, còn nói phải báo cho cha mẹ hai bên, đây là có bệnh đi?
Kỳ Nhân Nhân ôm lấy cánh tay của y quyệt miệng: “Ai nói là phát điên, chúng ta môn đăng hộ đối rất xứng a, hơn nữa tính cách chúng ta cũng hợp, khi còn bé mẹ cậu còn nói muốn tớ làm con dâu bác đây.”
Diêm Hải đau đầu: “Mẹ chỉ là thuận miệng thôi, khi còn bé Chử Đường còn nói phải làm tân nương gả cho tới đấy, nếu cậu ấy chịu tớ liền để mẹ nhận cậu là con dâu thứ hai.”
” Vậy mà cậu còn muốn bắt cá hai tay cơ à?!” Kỳ Nhân Nhân sẵng giọng.
“Cậu coi tớ là loại người như vậy à? Lúc đó tớ để mẹ tớ sinh thêm một em trai, ngược lại là mẹ đáp ứng cậu, cũng không thể bắt ép tớ trả nợ chứ?”
Kỳ Nhân Nhân bị lời nói của y làm cho phì cười, bấm tay y một cái đau đớn.
Diêm Hải cứ tưởng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, ai dè Kỳ Nhân Nhân so với trong tưởng tượng của y còn tùy hứng hơn nhiều lắm, buổi tối hôm đó bỏ chạy đến nhà y tìm mẹ, nói muốn cùng y yêu đương.
Diêm mụ mụ cũng choáng mặt một vòng, con trai mới lên năm nhất, là yêu sớm sao? Bất quá đối tượng là con gái Kỳ gia, mụ mụ cũng không phản đối.
Diêm Hải hoàn toàn phát điện, lôi Kỳ Nhân Nhân vào phòng của mình: “Cậu làm cái gì, tớ đã nói là không được, hiện tại tớ không rảnh để giúp, Hạ Phỉ Phỉ cũng không gây thù với cậu, cậu tranh với ả ta làm cái gì?”
“Tớ không tranh, tớ chỉ không muốn thua ả ta mà thôi!” Tính tình Kỳ Nhân Nhân từ nhỏ đã thích ganh đua, “Cậu không đồng ý thì thôi, tớ đi tìm Chử Đường! Hừ!”
“Không cho cậu đi!” Diêm Hải theo bản năng kéo cô lại.
“Không mượn cậu xen vào!” Kỳ Nhân Nhân tức giận vùng tay y ra.
“Ba!” Điện thoại di động của Diêm Hải bị vung rơi xuống sàn nhà, màn hình nhất thời vỡ nứt.
“Xin lỗi xin lỗi, tớ không phải cố ý.” Kỳ Nhân Nhân le lưỡi một cái, vội vã đem điện thoại di động nhặt lên trả lại cho Diêm Hải, sau đó liền phát hiện màn hình khóa cư nhiên là ảnh của Chử Đường, hơn nữa còn là chụp trộm, là bộ dáng y vùi đầu làm bại tập ở phòng học.
Kỳ Nhân Nhân cau mày: “Cậu đặt hình nền là Chử Đường để làm cái gì?”