Chương 8
Trời trở sáng. Khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, Phùng Minh biết mình nên rời khỏi phòng Tiểu HiHắn xuống lầu, dừng ở phòng khách một chút, rồi đẩy cửa đi ra ngoài
Tuyết đang tan lộ ra vạt cỏ khô vàng trong mùa đông, cảnh vật chung quanh đều rầu rĩ nghênh diện trong mùa đông giá rét. Cảm giác không thoải mái làm hắn ho khan vài tiếng
Đi vào vườn sau, một khoảng sân rộng lớn đều đông cứng lại, hình như đây là một vườn rau nho nhỏ
Phùng Minh ngẩn ngơ qua lại, tựa hồ như từ trong sân này có thể nhìn thấy cuộc sống hằng ngày của Tiểu Hi khi sang đến Mĩ
Cách sân vài bước là một hồ nước rộng lớn, trong lòng hồ cỏ mọc đầy. Phùng Minh mỉm cười, có lẽ hằng ngày Tiểu Hi vẫn thường câu cá nơi đây để cải thiện bữa ăn cho mình và Nhược Như
Phùng Minh đến bên hồ, chọn một nơi ngồi xuống. Ngày chậm rãi lên, hắn híp mắt đón ánh mặt trời
Bụi cỏ bên cạnh truyền ra tiếng kêu ‘quạc quạc’, hắn quay lại nhìn, thì ra là một cặp vịt hoang. Hai bên nhìn nhau, lũ vịt trông thấy hắn không ngừng giương mắt nhìn, sau đó bay vào trong hồ
Phùng Minh tò mò nhìn bụi cỏ, phát giác bên trong còn có một ổ vịt. Vì thế, hắn thuận tay lấy đi vài trứng trong ổ
– “Có thể nấu ăn đi?”. Cầm trứng vịt trên tay, hắn cảm giác rất vui
Kiên nhẫn đợi bếp nóng lên trong mùa đông không chút nhiệt độ của Mĩ Quốc, nồi chảo cũng được mang ra, hơi nước ngập tràn căn bếp, dầu sôi lách tách văng khắp nơi
Cố gắng chờ nước sôi, Phùng Minh lại ngồi vào bàn thái thịt. Hắn chế biển món ăn yêu thích nhất của người Trung Quốc: thịt kho tàu
Đường ống dẫn ga không biết vì sao lại bị hở, Phùng Minh cau mày xem xét tình hình
– “Làm cái quỷ gì a?”. Phùng Minh mắng. Trong gian bếp giờ đây khói mịt mùng, ngay cả món ăn trước mặt hắn cũng nhìn không rõ
Nghĩ đến việc sẽ mở cửa sổ ra cho thoáng khí, hắn lại cho trứng vào nồi nước sôi để luộc
Đột nhiên, một tiếng chói tai vang lên, hắn bị âm thanh này dọa cho thất thần. Âm thanh ngừng, chỉ hai giây sau lại một tràng âm thanh nữa vang đến
– “Oa, Oa, kháo!”. Phùng Minh nhìn lại phòng bếp, nguyên lai cả gian bếp đã ngập khói
Chuông báo cháy vang lên dữ dội, trong phạm vi trăm dặm đều có thể nghe thấy. Thế này có lẽ cứu hỏa cũng sẽ đến
Tắt bếp, Phùng Minh vội vã chạy lên lầu hai, mở tung cánh cửa của căn phòng quan trọng kia, mà hắn mới vừa rời khỏi khi nãy
– “Tiểu Hi, Tiểu Hi, mau tỉnh lại!”. Phùng Minh lay người đang ngủ trên giường dậy
Tiểu Hi mơ mơ màng màng thấy hai tay mình bị người khác nắm chặt, nửa người trên bị kéo dây khỏi chăn màn ấm áp. Đầu cậu ngửa ra sau làm lộ chiếc cổ trăng noãn, thì thào: “Để cho tôi ngủ… có việc gì đâu!”. Lạnh thế này cậu không nghĩ sẽ rời giường
Bên tai dường như có tiếng gì ầm ĩ chết người, nhưng không quan trọng, cậu kéo chăn bông che hai tai lại
– “Dậy xem chuông báo cháy, nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên”. Phùng Minh kéo cậu xuống giường, thuận tay cầm thêm bộ y phục cho cậu mặc vào. Tiểu Hi hay cởi trần khi ngủ, Phùng Minh không biết Tiểu Hi có còn thói quen như vậy hay không
– “Làm sao vậy?”. Tiểu Hi thở dài, nhướn mắt nhìn xuống hướng lầu dưới
Phùng Minh nói: “Tôi cũng không biết, tôi đang nấu bữa sáng, nhưng đang nấu thì chảo dầu bốc cháy lên. Chuông báo cháy liền vang”. Hắn để ý thấy Tiểu Hi mới ngủ dậy nên đi đứng loạng choạng, tay liền ở sau lưng cậu đợi mệnh, nhỡ Tiểu Hi không cẩn thận lại té xuống cầu thang
Vị khói dầu đầy bếp làm Phùng Minh nhịn không được ho khan vài tiếng. Hắn cảm giác mình tới Mĩ Quốc lại biến thành kẻ ngu ngốc, không chỉ có ngôn ngữ không biết, hiện tại ngay cả sở trường nấu ăn cũng suy sụp theo
Tắt chuông cảnh báo, Tiểu Hi xoay người lên lầu ngủ tiếp
Lúc này chuông cửa không đúng dịp vang lên, ánh mắt Tiểu Hi đần ra, khi biết là tiếng gì mới đi đến hướng cửa
Mở cửa, người đến là một ông bác mập mạp ở cách vách, Tiểu Hi mỉm cười nói rằng em trai mình mới từ Đài Loan sang, không biết nên mới để xảy ra chuyện. Ông bác da trắng mới an tâm vuốt vuốt ngực nói: Thượng Đế phù hộ các con!
Bác hỏi hôm qua là chính lễ sao cậu không đến nhà thờ, cậu chỉ trả lời vì mệt nên ngủ quên, cũng khó mà nói vì Phùng Minh đột nhiên đến nên mọi kế hoạch của cậu đều đảo lộn
Đóng cửa lại, Tiểu Hi nhớ đến kế hoạch ngày hôm qua. Đêm 24 chính lễ Giáng Sinh, Tước Nhược Như không có nhà, cậu định đến nhà thờ, sau đó sẽ cùng bạn bè tổ chức tiệc Giáng Sinh. Nhưng cậu không biết Phùng Minh sẽ đến. Phùng Minh vừa xuất hiện, cậu liền trở nên hồ đồ hỗn độn, cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không làm
Tâm cậu từ khi gặp lại Phùng Minh, liền tràn ngập hình ảnh hắn
Phùng Minh đứng sau Tiểu Hi, nhìn Tiểu Hi mặc chiếc áo khoác, đột nhiên hắn nhớ… muốn chạm vào Tiểu Hi lần nữa. Vừa nãy khi cầm chặt cổ tay Tiểu Hi, cảm giác kì lạ này vẫn lưu lại trong lòng tay hắn. Độ ấm như dọc theo cánh tay, chạy qua bả vai, thẳng đến trong tim
Rất muốn chạm vào Tiểu Hi, rất muốn như trước kia, khi hai người thản nhiên sống chung chưa có khúc mắc gì. Phùng Minh không hiểu tại sao mình lại có xúc cảm này, hắn phát hiện vành mắt mình có chút ẩm ướt
Đang nhìn chằm chằm bàn tay của mình, Phùng Minh ho khan
Tiểu Hi xoay người đi vào bếp, cậu thấy tủ lạnh chỉ còn vài quả trứng chim, liền cẩn thận đập trứng vào tách, chỉ lấy lòng đỏ, lòng trắng trứng bỏ lại trong tủ lạnh
Bởi vì sân sau có đàn vịt hoang, bọn họ trước giờ không mua trứng chim, trứng chim này là từ lần trước Nhược Như lấy cho cậu uống, không biết bây giờ còn dùng được không
Tiểu Hi ghé mũi đến gần, ngửi ngửi. Hẳn là còn dùng được đi! Cậu nghĩ như vậy
Tiếp theo cậu cho cà phê đã đun nóng vào tách, cầm thìa khuấy rất nhanh, nương theo hơi nóng đang tỏa ra mà thêm sữa vào
– “Cho cậu”. Tiểu Hi đưa tách cà phê cho Phùng Minh. “Để trị ho khan”. Đây là phương thuốc cổ truyền của Nhược Như, chính cậu đã thử qua, loại thức uống này quả thực chữa ho khan rất tốt
Phùng Minh nhận tách sữa, cúi đầu nhìn chằm chằm dung dịch trong ấy, tim hắn nhói lên. Tiểu Hi vẫn quan tâm hắn như vậy, điều ấy làm khóe miệng hắn nhợt nhạt nở nụ cười
Tiểu Hi đứng lên, cậu nghĩ hôm nay là ngày 25, mọi cửa hàng đều đã đóng cửa, trứng chim cũng không thể dùng trứng gà thay thế được. Nếu đêm nay Phùng Minh lại ho nữa thì làm thế nào?
Nhấc điện thoại, Phùng Minh gọi cho Hạnh Tử, cậu nói bằng tiếng Anh: “Hạnh Tử, chỗ cậu còn trứng chim không?”
Hạnh Tử là bạn của cậu và Nhược Như khi đến Mĩ, cô gái 28 tuổi này là giáo viên dạy đàn trong một trường âm nhạc. Nàng là người Mĩ gốc Đài nên luôn có tình cảm đặc biệt với các du học sinh từ Đài Loan sang
– “Có a! Hôm qua tôi mua rất nhiều”. Giọng nói ôn nhu của Hạnh Tử theo đường điện thoại vang lên
– “Có thể cho tôi mượn vài quả không? Tôi đã quên mua, hôm nay lại không có cửa hàng nào mở cửa”
– “Có thể a! Tôi sắp ra ngoài, khi đi sẽ mang qua cho cậu”
– “Phiền cậu rồi!”. Cúp điện thoại, Tiểu Hi thấy Phùng Minh chăm chú nhìn mình.
Tiểu Hi không để ý tới hắn, cậu mặc thêm áo khoác, tùy tiện nằm trên sô pha, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ
– “Hạnh Tử là cái gì?”. Phùng Minh không hiểu Tiểu Hi nói gì với người kia, nhưng trong cuộc hội thoại hắn rõ ràng nghe được tên này, là một tên riêng tiếng Hán
– “Hạnh Tử không phải là đồ vật này nọ. Cô ấy là bằng hữu của tôi”
– “Cậu nhiều bằng hữu quá”. Phùng Minh cảm giác mình có vẻ ghen tị. Bên cạnh Tiểu Hi lúc nào cũng đủ loại người, như là A Bảo làm cùng quán bar, như là Nhược Như luôn ầm ĩ. Tất cả đều đối tốt với Tiểu Hi. Còn bọn họ quan hệ trong lúc đó cũng không phải nông cạn, so với bằng hữu còn cao hơn một tầng, nhưng thứ tình cảm kia lại rất khó để rạch ròi mà gọi thành tên
Phùng Minh luôn cảm thấy bất khả tư nghị, có lẽ bản thân Tiểu Hi từ trước đến giờ luôn đặc biệt như vậy nên có nhiều bằng hữu. Con người này từ trước đến giờ việc gì cũng thành thực không chút giả dối, cũng đáng giá để người khác tha thiết mang tấm chân tình ra đáp lại cậu
– “Người ta sống vốn là để kết bằng hữu”. Tiểu Hi nhắm mắt lại, lời nói đã bắt đầu không rõ ràng. “Hạnh Tử tốt lắm, chút nữa nàng đến, cậu đừng nói bậy rằng….”
– “Tôi nói bậy gì chứ?”. Phùng Minh cao giọng, phản ứng của Tiểu Hi làm hắn rất khoái trá. Tiểu Hi sợ hắn nói gì? Nói bọn họ là anh em, nhưng ăn nằm với nhau?
Phùng Minh lại hỏi: “Nàng là mĩ nhân sao? Nàng tới đây làm gì? Nàng không biết cậu đồng tính sao? Nàng có thể hay không đã thích cậu rồi?”
Phùng Minh có loại cảm giác rầu rĩ, người này rõ ràng đang bên cạnh mình, nhưng lại không cách nào đến gần cậu một chút, muốn ôm nhưng lại sợ đối phương nổi giận. Hắn cảm giác mình thật bất mãn, nhưng trong đầu lại có một loại khát vọng tích tụ đã lâu
– “Cậu thật hạ lưu”. Tiểu Hi nói
Phùng Minh ngồi ở đầu kia của sô pha, chân Tiểu Hi liền ngay bên hắn, khoảng cách giữa bọn họ giờ đây chưa đến 1 cm, chỉ cần nhẹ nhàng trở mình cũng sẽ chạm vào đối phương
Hắn thoáng nhìn mắt cá chân Tiểu Hi, quần bò không phủ được đến đây, xinh đẹp như mộng, làm người ta mơ tưởng
– “Chúng ta tiếp tục nói lại chuyện hôm qua”. Phùng nói rõ
Tiểu Hi vừa nghe xong liền vùi đầu vào gối. “Tôi muốn ngủ”
– “Tôi lần này đã thực sự đoạn tuyệt với Tuệ Thanh. Đứa nhỏ không còn, nàng không thương tôi, tôi cũng không còn yêu nàng”
– “Đó là chuyện của cậu”
– “Chuyện của tôi cũng là chuyện của cậu. Tôi hỏi cậu, cậu còn yêu tôi không?”. Phùng Minh dừng lại, chờ đợi câu trả lời của Tiểu Hi
Nhưng Tiểu Hi lại bảo trì trầm mặc
Phùng Minh không đợi được, đành phải tiếp tục: “Tôi từng nói cậu là người quan trọng nhất với tôi, đây là điều thành thật nhất. Tôi thực lòng yêu cậu, tôi muốn chăm sóc cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi. Chuyện Tuệ Thanh chỉ là ngoài ý muốn, tôi tin tưởng chúng ta hiện tại rất tốt”
– “Tiểu Hi”. Phùng Minh gọi tên đối phương, nhưng đối phương vẫn không chịu nói chuyện. “Chúng ta hòa nhau được không?”. Khẩu khí khép nép dè dặt này là điều trước đây Phùng Minh chưa bao giờ làm. Nhưng đối phương là Tiểu Hi, Phùng cảm thấy dù có khép nép bao nhiêu cũng được, miễn là Tiểu Hi quay về bên mình
– “Tôi hiện tại chỉ có mình cậu, về sau cũng chỉ sẽ có mình cậu, tôi sẽ không nghĩ đến người khác, như vậy được không?”. Phùng nói rõ
Tách cà phê đã uống hết, đặt lên bàn trà, trơ trọi
Tiểu Hi ngồi dậy, vô lực mà hoảng hốt đứng lên, đi về phòng mình
Tiểu Hi biết mình không thể tin tưởng những lời này của Phùng, những lời nói kia có khi chỉ là xúc động nhất thời. Phùng bởi vì tịch mịch mới đến đây, đợi đến khi Phùng Minh chán ghét cậu, cậu sẽ bị bỏ rơi lần nữa
Cậu không tin
Cởϊ áσ khoác vất lên bàn, Tiểu Hi nửa người trên trần trụi tính toán quay về giường ngủ tiếp. Phía sau, cậu quên đóng cửa, đột nhiên ‘xoạch’ một tiếng cửa đã bị khóa
– “Di?”. Tiểu Hi hoang mang định quay đầu nhìn, nhưng mới vừa xoay người đã bị đôi cánh tay gắt gao nắm chặt, kéo vào vòm ngực rộng lớn của đối phương
Thân nhiệt Phùng Minh xuyên qua lớp áo mỏng manh truyền đến, tim Tiểu Hi kinh hoàng, không nhịn được run rẩy lan tràn toàn thân
– “Phóng… Buông…”. Tiểu Hi nói xong
– “Nhưng tôi thực yêu cậu, tôi biết điều này”. Phùng Minh nói nhỏ bên tai Tiểu Hi, hắn không thể nói lớn, trái tim khẩn trương mà đập dồn dập, sợ Tiểu Hi lại một cước đá văng hắn. Nhưng dù Tiểu Hi thật sự làm vậy, hắn vẫn sẽ tiếp tục, đến khi Tiểu Hi nhận hắn mới thôi
Từ trước đến nay yêu đương, hắn chỉ cần mang nữ nhân lên giường. Phùng Minh chưa bao giờ như hôm nay, khẩn trương như tử tù nghe quan tòa buộc tội
– “Còn cậu thì sao?”. Phùng Minh thúc giục Tiểu Hi trả lời. “Cậu thì sao?”
Tiểu Hi vẫn không chịu nói gì
– “Tôi trước kia vẫn cho rằng nam nhân cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ thực ghê tởm, không rõ đối mặt với một thân thể hệt mình thì làm sao có thể cương? Nhưng khi gặp lại cậu, tôi mới biết đó là sự thực. Vừa nhìn thấy cậu, tôi sẽ nhịn không được mà muốn yêu cậu ngay”. Phùng Minh hôn lên tai cậu, day day vành tai cậu
– “Còn cậu thì sao?”. Phùng Minh sốt ruột hỏi. “Cậu thì sao… có phải hay không cũng giống tôi?”
– “Cậu muốn biết sao?”. Tiểu Hi gạt tay Phùng Minh đang ôm mình ra. Cậu đẩy hắn ngã xuống giường. “Muốn biết tôi yêu cậu nhiều đến thế nào sao?”
Phùng Minh đang nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Tiểu Hi. Nụ cười mà khi rộ lên lại giống đang khóc
– “Một nam nhân bình thường khi ở cạnh người mình yêu, đương nhiên sẽ có du͙© vọиɠ”. Tiểu Hi kéo rèm cửa, ngăn cản ánh mặt trời chiếu vào phòng
Bức màn rất dày làm không khí trong phòng tối lại
Cậu trở lại giường, ngồi khóa trên đùi Phùng Minh, chăm chú nhìn Phùng Minh ngồi dậy, cậu liếc mắt, lại đẩy hắn ngã ra giường. Tây đi xuống, đến gần đũng quần, Tiểu Hi chậm rãi mở khóa quần của Phùng Minh
– “Cậu muốn làm gì?”. Phùng Minh kinh ngạc vạn phần
Tiểu Hi không trả lời, chỉ chậm rãi giữ lấy phân thân của Phùng Minh, sau đó cúi đầu, từng chút từng chút ngậm lấy
Phùng Minh hít một hơi sâu
Phun ra nuốt vào, Tiểu Hi khi hoặc thâm hoặc thiển, càng không ngừng tiến hành
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm Phùng Minh cong người, hắn có thể cảm nhận đầu lưỡi của Tiểu Hi, khi mấp máy, khi lại liếʍ láp. Có thể nghe được tiếng nước bọt hỗn tạp dịch thể trong cổ họng Tiểu Hi
Chưa bao giờ kɧoáı ©ảʍ như vậy, *** mỹ đến vậy
– “Ân….”. Phùng Minh nuốt nước bọt. “Mau đến đây, Tiểu Hi”. Hắn nhịn không được liền nuôi nấng tóc Tiểu Hi, mang cậu rời khỏi phân thân của mình
Nhưng tay Tiểu Hi vẫn tiếp tục âu yếm, Phùng Minh thấp giọng rêи ɾỉ, sau đó không chịu được mà phóng lên mặt Tiểu Hi
Phùng Minh thở nặng nhọc, hắn tùy tiện lấy một bộ y phục lau mặt cho Tiểu Hi, lau sạch thứ chất lỏng trắng đυ.c nhầy nhụa. Sau lại đem quần áo ném xuống đất, hắn mới phát hiện đó là áo của Tiểu Hi
Tiểu Hi đứng trên giường, từ cao chăm chú nhìn xuống Phùng Minh. Hai tay cậu chậm rãi cởϊ qυầи con ra. Trước mắt Phùng Minh là nửa thân dưới từng kiện từng kiện quần áo thoát ra, tùy ý ném trên giường
Phùng lại nuốt nước bọt, trong phòng ngập không khí hôn ám. Nhìn không sót một góc độ nào, hắn cảm giác cơ thể đang nóng lên hừng hực, mà hung thủ châm lửa là người đang trước mắt này
Tiểu Hi ngồi khóa trên hông Phùng Minh, khuôn mặt vốn tái nhợt vì tình cảm mãnh liệt mà đỏ ửng, Tiểu Hi vươn đầu lưỡi hôn môi Phùng Minh, Phùng Minh mở miệng, tùy ý để Tiểu Hi xâm nhập vào khoang miệng mình
Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi trần trụi ma sát làm phân thân Phùng Minh lại có phản ứng. Hắn giữ chặt thắt lưng Tiểu Hi, ghì người cậu xuống, làm cho nửa thân dưới đến vị trí chính xác
Nắm của Phùng Minh, Tiểu Hi làm cho đỉnh đối phương tiến nhập thân thể mình, sau đó chậm rãi hạ thắt lưng, thẳng đến khi đối phương đã vào hết mới thôi
Tiểu Hi thở ra một hơi thật sau, phía trước cố nén du͙© vọиɠ phát tiết, vì thế cậu lay động thắt lưng, đem phân thân đối phương tiến vào tìm kiếm những thỏa mãn trong ***g ngực trống rỗng
Tiểu Hị chủ động tất cả, Phùng Minh bị động hưởng thụ tất cả chuyện này, đến khi bên trong Tiểu Hi rốt cuộc làm hắn chịu không nỗi nữa, hắn ngồi dậy, một lần nữa từ sau lưng đi vào, nặng nề mà sáp nhận địa phương làm hắn choáng váng kia
– “A___”. Đột nhiện bị trừu sáp mãnh liệt, Tiểu Hi không nhịn được mà rên khẽ, kɧoáı ©ảʍ lan tràn không thể khống chế làm cậu run rẩy
Rồi sau đó một trận run rẩy làm trái tim yếu ớt như ngừng đập, Phùng Minh đã sớm mất kiềm chế, phát tiết bên trong Tiểu Hi
Một lát sau, Tiểu Hi cũng theo đó mà giải phóng
Yêu đương xong, Phùng Minh ở sau lưng gắt gao ôm lấy Tiểu Hi, hắn thì thào bên tai cậu, nhưng đầu Tiểu Hi đang trống rỗng không nghe được gì
Phùng Minh thực sự gầy quá, vừa rồi quấn lấy nhau, Tiểu Hi cơ hồ chạm được cả xương sườn hắn. Vì sao Phùng cứ như bị bỏ đói lâu ngày vậy?
Tiểu Hi nhớ đến bữa sáng dưới lầu, cậu không động vào nên Phùng Minh cũng không ăn
Con người rất giỏi chiếu cố bản thân mình và người khác này khi nào lại thành như vậy?
Tiểu Hi đau lòng
Hơi thở đều đều vang bên tai, âm thanh vững vàng đầy quy luật, thân thể cùng thân thể dán sát vào nhau nóng ấm, làm Tiểu Hi nhớ cảm giác khi sống trong căn phòng kia
Trên giường của Phùng Minh, bọn họ từng ôm nhau ngủ như vậy, thật an lành, từng buổi tối yên bình cùng nhau ngủ
Chất lỏng dinh dính chảy xuống đùi, Tiểu Hi không thoải mái giật mình, cậu muốn tắm rửa
Nhưng mới giật giật, cánh tay của Phùng Minh theo phản xạ càng ôm chăt hơn, tựa như thực vật ăn thịt không chịu buông con mồi ra
Sợ đánh thức Phùng Minh, vì Phùng Minh trước giờ đều không dễ dàng ngủ say, Tiểu Hi không đi tắm nữa, cậu chỉ muốn Phùng Minh có thể ngủ một chút
Kết quả cứ như vậy nằm trong lòng Phùng Minh, mắt mở to, nghe tiếng đồng hồ trên đầu giường, tích tắc đếm từng giây từng giây trôi qua
Đến gần giữa trưa, chuông cửa vang lên
Tiểu Hi biết Hạnh Tử mang thứ cậu cần đến
Chậm rãi gỡ tay Phùng Minh ra. “Làm sao vậy….”. Giọng nói Phùng nhựa nhựa ngái ngủ
– “Không sao”. Tiểu Hi rút khăn giấy lau chùi qua loa dịch của Phùng Minh, sau đó mặc quần áo xuống lầu
Mở cửa, Hạnh Tử mỉm cười, đưa cho cậu hộp trứng chim
– “Làm phiền cậu quá”. Tiểu Hi gật đầu cảm ơn
– “Một chút cũng không phiền”. Hạnh Tử nói. “Ăn cơm chưa? Cậu sao lại giống như mới vừa ngủ dậy, tóc cũng không chải”
Tiểu Hi vuốt vuốt tóc. “Ân, vừa mới dậy. Chờ chút nữa sẽ ăn cơm”. Cậu nhớ tới bữa sáng Phùng đã làm, đại khái đều ăn lại được!
– “Tôi có làm một ít mì, qua nhà tôi ăn đi”. Hạnh Tử nói xong xoay người chuẩn bị rời đi
Tiểu Hi nhìn bóng dáng nàng, mái tóc đen dài óng ả dưới ánh nắng yếu ớt. Cậu mang trứng chim bỏ vào tủ lạnh, cầm chìa khóa, đóng cửa đi bộ sang nhà Hạnh Tử
Không biết tại sao, chính mình muốn rời xa Phùng Minh một chút. Rõ ràng là thích hắn như vậy, thích đến tâm cũng nát ra. Nhưng ở bên cạnh hắn bây giờ, lại làm người ta có cảm giác hít thở không thông
– “Tước Nhược Như khi nào thì về?“. Cậu mới vừa đuổi kịp Hạnh Tử, nàng đã liền hỏi như vậy
– “Đại khái là mùng 5 tháng sau đi, hoặc có thể là mùng 6”
– “Còn hơn 10 ngày nữa a…”. Hạnh Tử nói. “Tôi đã bắt đầu nhớ cô ấy rồi”
– “Cô ấy không phải rủ cô cùng đi sao?”
– “Lão nhân gia tôi không hợp với chuyện này”. Hạnh Tử nhẹ nhàng cười
– “Cô tuyệt không lão. Thoạt nhìn cô chỉ cùng tuổi với chúng tôi thôi”
– “Cậu chỉ nói cho tôi vui thôi”. Hạnh Tử ha hả cười
Tán gẫu cùng Hạnh Tử như vậy, tâm tình tựa hồ cũng tốt hơn, Tiểu Hi tươi cười
◇◇◇
Sau khi Tiểu Hi rời đi, ổ chăn ấm áp có chút lạnh. Phùng Minh không ngủ nữa, ngồi dậy trên giường
Kim đồng hồ chỉ 11 giờ, Phùng Minh đoán mình ngủ cũng chưa bao lâu. Dưới lầu lại truyền đến tiếng mở cửa, sau đó là tiếng trò chuyện rôm rả
Hắn mặc quần áo chuẩn bị xuống lầu, thuận tiện nhìn xem người có tên Hạnh Tử kia đến tột cùng là hạng người nào
Nào biết, vừa mới ra khỏi phòng, dưới lầu lại có tiếng sập cửa, tiếng nói chuyện cũng dừng. Nhà chỉ còn tiếng máy sưởi đều đều
Phùng Minh đồ ấm cũng quên mặc, vội vàng xuống lầu
– “Tiểu Hi?”. Gọi vài tiếng, phát giác người không còn. Một cỗ bối rối dâng lên trong lòng hắn
Ý niệm đầu tiên là Tiểu Hi lại giống như trước đây, hoàn toàn không thông báo gì đã mang hành lí ra đi. Vội vàng mở cửa nhìn xung quanh, rồi sau đó ở một nơi xa xa, hắn nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hi
Bên cạnh Tiểu Hi còn có một cô gái tóc dài, bọn họ rôm rả chuyện trò, hòa hợp sóng vai đi cạnh nhau
– “Tiểu Hi!”. Phùng Minh gọi to
Hai người nơi xa xa quay đầu nhìn hắn, sau đó hắn thấy hai người cúi đầu trao đổi gì đó. Tiểu Hi lắc lắc đầu với hắn, kéo tay cô gái kia tiếp tục đi. Hai người biến mất ở góc đường
Đây là ý gì? Lắc đầu với hắn là ý gì? Là nói chỉ rời đi một chút bảo hắn đừng đuổi theo, hay không có ý định quay trở lại?
Nỗi bối rối làm Phùng Minh từng tấc lại từng tấc liều mạng đuổi theo, nhưng ở góc phố, hắn phát giác mình đã mất dấu Tiểu Hi
– “Đi nơi nào rồi? Đi nơi nào rồi?”. Tuyết tuy ngừng rơi nhưng nhiệt độ vẫn còn rất thấp. Không khí lạnh băng muốn đông cứng hắn, mới vừa rồi lại hấp tấp chạy theo làm hắn ho khan kịch liệt
Nhiệt độ thấp làm môi tím tái, hắn đang ở góc đường tìm kiếm thân ảnh người kia
Nếu cứ không thấy thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, hắn liền không thể khắc chế nỗi sợ hãi, càng không ngừng gọi to tên đối phương
Có vài người nhìn hắn dò xét, nhưng đều không phải người hắn muốn tìm
Nếu mất đi như vậy thì làm sao bây giờ?
– “Tiểu Hi___”. Hắn run lên gọi tên cậu
Đến chạng vạng, Tiểu Hi mới về nhà
Vừa nghe tiếng mở cửa, Phùng Minh liền từ sô pha đứng lên, vừa thấy Tiểu Hi, hắn liền chất vấn: “Cậu rốt cuộc đã đi đâu?”
– “Đến nhà Hạnh Tử”. Vừa nhìn thấy Phùng Minh, sắc mặt Tiểu Hi lại mỏi mệt
– “Ở nhà cô gái kia nguyên buổi chiều?”. Khẩu khí Phùng thập phần không tốt, khi ngừng lại, hắn không ngừng ho khan. Phổi hắn khi đi tìm Tiểu Hi lúc chiều càng trở nặng do giá rét
– “Nói chuyện phiếm với Hạnh Tử nên quên giờ về”. Tiểu Hi lên lầu, vào phòng mặc vào một bộ tây trang
– “Cậu không phải chỉ thích nam nhân sao? Tôi không biết khi nào cậu lại đổi tính thích nữ nhân? Nữ nhân kia rất xinh đẹp sao!”. Phùng Minh hừ một tiếng. Tuy hắn biết lời nói vừa rồi rất chanh chua, nhưng vừa nghĩ đến việc Tiểu Hi cùng cô gái kia mất tích nguyên chiều, hắn không nhịn được cơn bực tức
– “Hạnh Tử rất tốt”. Tiểu Hi thay tây trang
– “Cậu đang làm gì? Không phải mới về sao? Thay y phục làm gì?”. Phùng Minh không thể tin được Tiểu Hi vừa về lại đi tiếp
– “Hạnh Tử cần người tháp tùng đi dự tiệc Giáng Sinh, vừa vặn tôi rảnh rỗi”. Thắt cà vạt, sửa sang mặt tiền một chút. Nhìn đầu tóc hơi rối, cậu muốn dùng wax chỉnh một chút, nhưng thực sự không thích cảm giác khác thường trên tóc nên chỉ dùng lược qua loa chải lại đầu
– “Tôi thì sao?”. Phùng Minh không nhịn được cơn giận rống lớn, sau đó lại là một trận ho khan kịch liệt
Tiểu Hi liếc nhìn Phùng Minh. “Tùy cậu muốn làm gì thì làm. Tôi đi rồi, cậu nên ngủ sớm một chút”. Nói xong, Tiểu Hi lần thứ hai đi ra khỏi phòng
Phùng Minh lắc đầu, ngã ngồi trên giường Tiểu Hi
Vì sao lại thành như vậy? Rõ ràng khi ân ái ban sáng, người này vẫn ôm chặt lấy mình, nhưng khi mình tỉnh lại, một nụ cười cũng không cho mình
Vì cái gì? Vì cái gì?
Hư không cùng bi ai khó giải thích nên lời, dưới lầu lúc này có tiếng gió thổi vào cánh cửa đang mở ra
Hắn không hiểu được suy nghĩ của Tiểu Hi, hắn không hiểu nguyên nhân Tiểu Hi bỏ rơi mình
Không phải đã hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ sao? Hắn thậm chí cũng muốn moi tim ra cho cậu xem!
Nhưng đổi lại là gì? Là những lãnh đạm, cùng những lời mất tình cảm của đối phương
Phùng Minh không thể lý giải, càng không thể thừa nhận
Khi Tiểu Hi rời đi, hắn vẫn đợi trong phòng, vẫn đợi, vẫn đợi
Thời gian trong phòng tựa hồ cũng mất đi ý nghĩa, kim đồng hồ nhích từng nhịp cũng không có nghĩa gì. Chỉ khi cửa phòng lần nữa được mở ra, mới có thể chấm dứt sự chờ đợi của hắn
Không biết qua bao lâu, cơ hồ đã đợi hết một đời, Tiểu Hi mới trở về
Tiểu Hi uống hơi nhiều, bây giờ đã hơi say. Cậu bật đèn mới biết Phùng Minh còn ngồi trong phòng mình, cậu hoang mang hạ mắt, sau đó thở dài
– “Trời sắp sáng rồi, cậu không ngủ sao?”. Nói xong, Tiểu Hi liền bò lên giường
Giường đơn thực sự rất đáng trách, vô luận Tiểu Hi cẩn thận như thế nào cũng sẽ dính sát vào Phùng Minh
– “Đừng mặc tây trang ngủ”. Phùng nói rõ
Tiểu Hi ngã úp sấp vào giường, không quan tâm đến lời Phùng Minh
Phùng Minh đứng dậy tắt đèn, sau đó trờ về giường, từ từ tháo cà vạt, thay đồ cho Tiểu Hi, từng cái từng cái, áo sơ mi, áo khoác, quần dài… đều được Phùng cởi ra
Tiểu Hi vẫn nằm úp sấp trên giường, cậu đã say nên cũng mệt mỏi
Phùng Minh cúi xuống, hôn lên lưng cậu, sau đó nâng hông cậu lên, không để ý huyệt khẩu đang nhắm chặt cùng bài xích, không trơn trượt, lỗ mãng nhập vào thân Tiểu Hi
– “Ân…”. Tiểu Hi nhíu mày. “Đau quá… Phùng Minh…. Đau quá”
Phùng Minh hoàn toàn không để ý đến kháng nghị của Tiểu Hi, hắn trừu sáp thật sâu, thầm nghĩ hoàn toàn chiếm lấy thân thể này
Khi đến cao trào, hắn cắn lên vai Tiểu Hi, da thịt trắng nõn cửa cậu lưu lại dấu cắn đỏ thẫm
– “Đau quá…”. Tiểu Hi giãy giụa muốn tránh, lại vô lực không thể chống lại
Không chiếm được tình yêu làm cho Phùng Minh cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Hắn phát giác dù có đến gần người này như thế nào, đều cũng không thể nói rõ nỗi lòng cho người này biết
Hắn biết sớm hay muộn cũng sẽ thực sự mất đi người này, hắn bối rối bất lực đỏ hốc mắt, rơi lệ
◇◇◇
Ngủ hồi lâu, ngày lại sắp trôi qua, Tiểu Hi bị nụ hôn ôn nhu thức tỉnh
– “Rời giường đi Tiểu Hi, tôi nấu đồ ăn rồi, mau dậy ăn cơm đi”. Phùng Minh kéo Tiểu Hi dậy, chăn rơi xuống lộ ra vài dấu hôn Phùng Minh lưu lại trên thân thể Tiểu Hi
Tiểu Hi mông lung mở hai mắt, mệt mỏi vào phòng tắm. Cậu tẩy rửa thân thể dính nhầy, Phùng Minh vừa lúc thay chăn ga mới
Tùy tiện chọn một bộ đồ mặc vào, cậu cùng Phùng Minh đang ôm đống chăn nệm bẩn xuống lầu dùng cơm
Hôm nay chuông báo cháy không vang lên, Phùng Minh nấu vài món thanh đạm, còn có cả cơm gạo lức. Bọn họ ngồi bên bàn tròn ăn cơm, thời gian ăn cũng không ai nói chuyện, không khí phi thường im lặng
Tiểu Hi thấy Phùng Minh ăn không nhiều lắm, chỉ mới vài ngụm cơm đã buông đũa
Ăn xong Tiểu Hi đến phòng khách xem TV, Phùng Minh ở lại bếp rửa chén bát. Không bao lâu, Tiểu Hi nghe thấy từ bếp tiếng nôn mửa, là Phùng Minh nôn hết thức ăn vừa ăn xong
Cậu nắm chặt điều khiển, hạ mắt, không đến xem Phùng Minh. Cậu biết Phùng Minh trở nên không bình thường, Phùng Minh ít ngủ, cơm cũng không ăn, hiểu được mình là nguyên nhân của tất cả những việc này, nhưng không thể đến gần Phùng nói lời xin lỗi
Hệt như khi yêu Lâm Ương, biết rõ Lâm Ương vẫn yêu cậu, biết rõ Lâm Ương bởi vì không thể đi ngược lại áp lực cùng định kiến xã hội mới kết hôn, vẫn không nghe lời Lâm Ương giải thích, trái lại còn thần kinh mà đi nói mọi chuyện cho cha mẹ Lâm Ương biết. Cậu làm như vậy nên cả hai đều tổn thương
Khi Phùng Minh ngồi xuống bên cạnh, Tiểu Hi lại đứng lên, cầm áo khoác cùng chìa khóa, chuẩn bị ra ngoài
– “Cậu lại đi đâu?”. Phùng Minh hỏi
Tiểu Hi không trả lời. Đi nơi nào cũng được, chỉ cần không ở bên cạnh Phùng
Đóng cửa lại, đem ánh mắt thất vọng cùng thương tâm của người kia lưu lại trong lòng, cậu lên xe chạy đi, mấy phút sau đã đến nhà Hạnh Tử. Cậu nói Hạnh Tử cho mình ngủ nhờ một đêm, bởi vì Tước Nhược Như trước khi đi đã nhờ cô chiếu cố cậu, Hạnh Tử tuyệt đối không từ chối yêu cầu của cậu. Hạnh Tử yêu Tước Nhược Như, yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cô rất tốt với cậu
Tiểu Hi không biết Phùng Minh sẽ ở đến khi nào, cậu chỉ đơn thuần không muốn nhìn thấy Phùng Minh. Tuy rằng thời gian ở nhà rất ít nhưng lần nào cũng bị tha lên giường. Tình yêu không phải số lần làʍ t̠ìиɦ càng tăng thì yêu càng nhiều. Cậu nói với Phùng như vậy. Nhưng Phùng luống cuống, cái gì cũng không nghe
Còn hai ngày nữa Nhược Như sẽ trở về. Cậu vừa mới gọi điện cho Nhược Như xong đã có người nhấn chuông
Mở cửa, là Hạnh Tử đến
Hạnh Tử cầm chai rượu đứng ở cửa, mìm cười nói: “Vang, uống không?”
Tiểu Hi quay đầu nhìn Phùng Minh, Phùng Minh lạnh lùng rời đi, vì thế cậu để Hạnh Tử vào nhà
– “Nhược Như mới gọi điện cho tôi, cô ấy nói giọng cậu không có chút tinh thần”. Hạnh Tử rót cho Tiểu Hi một chén rượu
Nguyên bản vừa mới vào bếp, Phùng Minh đã lạnh mặt quay lại phòng khách, hơn nữa còn ngồi bên cạnh Tiểu Hi, không nói một câu mà chỉ nhìn Hạnh Tử. Hắn cảm thấy cô gái này thực sự rất chướng mắt, thật vất vả mới có khi được riêng tư bên cạnh Tiểu Hi, lại bị quấy rầy, điều này làm hắn thập phần không vui
Nên hắn không phát hiện Hạnh Tử là một cô gái rất mĩ lệ, ánh mắt hắn không biết từ khi nào chỉ nhìn thấy mỗi Tiểu Hi mà không quan tâm đến bất kì ai khác
Những gì tồn tại giữa hắn và Tiểu Hi, vô luận là gì, hắn đều chán ghét
Hạnh Tử nhìn thấy ánh mắt đầy địch ý cửa Phùng Minh, nàng cười cười, rót cho Phùng một chén rượu
– “Hừ!”. Phùng Minh quay đầu đi nơi khác
Phùng Minh không giấu diếm sự bực tức, Tiểu Hi còn có thể cùng cô gái kia nói chuyện phiếm như không có việc gì. Lại bực bội chính mình trước đây vì sao không chịu học, để bây giờ đến Mĩ không nghe được tiếng Anh, ngay cả hai người kia đang nói gì hắn cũng không hiểu, quả thực tức đến chết
– “Thực xin lỗi, Hạnh Tử. Cứ xem như cậu ấy không tồn tại đi, cậu ấy từ trước đến nay đều như thế rồi”. Tiểu Hi nói
– “Tâm tình cậu không tốt cũng vì người này sao?”
– “Xem như là thế đi….”. Tiểu Hi nhấp một ngụm rượu
– “Rất hiếm khi gặp cậu như vậy. Nguyên bản luôn bình ổn như trời xanh, thoắt cái lại lo lắng, tôi chưa bao giờ thấy qua”. Hạnh Tử không ngừng rót rượu cho Tiểu Hi. “Cậu ấy là tình nhân của cậu đi! Nếu cãi nhau, hãy mau làm lành. Không khí giữa hai người có vẻ đang rất căng thẳng, sắc mặt cũng không tốt. Bực bội sẽ sinh bệnh”
Tiểu Hi cười cười
Cảm giác mình hoàn toàn không được để ý đến, Phùng Minh bực bội âm thầm uống rượu, đem rượu trong chén uống sạch
Hạnh Tử thấy chén hắn đã cạn, lại tiếp tục rót thêm
Phùng Minh muốn uống được như Tiểu Hi, nhưng dạ dày sớm bị loét gặp rượu lại đau đớn không thôi, hắn lảo đảo vào bếp, sau đó nôn hết mọi thứ trong dạ dày vào bồn rửa chén
Dạ dày nóng rực đau đớn như rút gân, vô ý vọt thức ăn vào khí quản làm hắn ho khan liên tục. Phùng Minh khi nôn xong suy yếu ngồi trên sàn bếp, hốc mắt vì nôn mửa mà phiếm hồng, hắn dùng cổ tay áo lau nước mắt, nhắm mắt thở dốc khó khăn
– “Tiểu Hi”. Hạnh Tử bị Phùng Minh dọa đến hoảng sợ, nàng lo lắng hỏi: “Không đến xem thử sao?”. Nàng hỏi, nhưng lại phát giác hai tay Tiểu Hi đang giữ rịt lấy điều khiển, ánh mắt trống rỗng nhìn màn hình TV
– “Tiểu Hi….”. Hạnh Tử thấy thật kì quái, nàng khó có thể tin người luôn cùng Nhược Như tươi cười đến nhà mình chơi lại có thể lạnh lùng như thế với người yêu đang bệnh hoạn
– “Ngại quá, mời cô về trước đi!”. Một lúc sau, Tiểu Hi tiễn Hạnh Tử về. Với khuôn mặt lo lắng của cô, cậu chỉ có thể cười yếu ớt không thể nói gì
Hạnh Tử đi rồi, khóa cửa, Tiểu Hi lại vào phòng khách xem TV
– “Cô gái kia có quan hệ gì với cậu?”. Phùng Minh miễn cưỡng chống đỡ quay lại phòng khách, hắn một tay vẫn ôm dạ dày, mới nôn một trận như vậy làm hắn thập phần khó chịu, đáng ra hắn không nên uống rượu
– “Tôi nói nhiều lần rồi, Hạnh Tử là bằng hữu của tôi”
– “Ai tin lời cậu?” Phùng Minh cắn răng nói: “Mùi trên người cô ta hệt như mùi trên người cậu khi trở về. Các người ăn nằm với nhau phải không? Đó là mùi xà phòng”
Tiểu Hi ngẩng đầu liếc Phùng Minh, thản nhiên nói: “Nếu vậy, thì đã sao?”
Qủa thật là mấy đêm ngủ lại nhà Hạnh Tử, tắm ngủ đều trong phòng nàng. Bất quá Tiểu Hi không muốn giải thích mùi xà phòng Hạnh Tử mua cùng loại với Tước Nhược Như, cậu cảm thấy không quan trọng
‘Ba’ một tiếng, Tiểu Hi còn không kịp phản ứng, Phùng Minh liền nóng nảy đem nắm đấm nóng bỏng ấn vào mặt cậu
Phùng Minh giận đến phát run, ánh mắt ngập tràn lửa giận. “Cậu với ai cũng có thể lên giường sao?”
– “Đúng vậy!”. Tiểu Hi nói. Cậu bất giác phát hiện, giờ một chữ cũng ngưng tụ rất nặng để tổn thương Phùng Minh. “Bất luận là ai lên giường, miễn không phải là cậu đều được. Cậu không phải trước kia cũng như vậy sao? Nhìn cậu làm tôi không thở nổi”
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo thống khổ của Phùng, Tiểu Hi đột nhiên ý thức được mình đây là đang trả đũa, trả đũa người cậu từng yêu này
Giống năm kia khi bị Lâm Ương tổn thương, ở lễ cưới của hắn nói cho mọi người biết quan hệ của bọn họ. Cậu đang làm chuyện ác liệt với Phùng, dùng phương thức không thể nhìn thấy, coi thường những tổn thương của đối phương để trả thù
Phùng Minh ngã ngồi trên sô pha
Khi Phùng Minh lộ ra bộ dáng mệt mỏi bất lực, không thể nói được gì. Tiểu Hi mới hít sâu một hơi, phát hiện mình đã làm gì với Phùng
– “Thực xin lỗi….”. Tiểu Hi quay mặt, không thể nhìn thẳng Phùng Minh. “Thực xin lỗi….”. Cậu thực đã làm chuyện quá đáng. Kì thật mình mới là người ác liệt nhất, Tiểu Hi hiểu
Cậu hung hăng tổn thương Phùng, tổn thương này dùng hết khí lực mà công kích người quyết tâm sẽ ở bên cậu
Nhưng vết thương trong cậu đã hại Phùng Minh
Tối hôm đó, Phùng Minh vẫn là vào phòng Tiểu Hi, hắn không bật đèn, đắp chăn, đợi Tiểu Hi về phòng
Đến nửa đêm, Tiểu Hi chuẩn bị lên giường ngủ, Phùng Minh cứ như vậy ôm lấy cậu
Tiểu Hi động một cái
– “Đừng động đậy, anh chỉ ôm em thôi là tốt rồi”. Phùng nói
Tiểu Hi thở dài
Sau đó, Tiểu Hi chậm rãi ngủ, Phùng Minh không cách nào ngủ được
Nhớ… Nhớ quá… Nhớ… Một tình cảm thanh khiết đơn thuần, khi nào lại biến chất thành du͙© vọиɠ chiếm hữu? Phùng Minh hồi tưởng, nhưng nghĩ không ra. Hắn chỉ biết mình từng chút bị Tiểu Hi hấp dẫn, trong lòng, trong ngực, trong đầu, đều chỉ có người này. Sau cùng đến hiện tại, chiếm hết mọi chú ý của hắn
Nói là yêu, cũng không đơn giản như vậy. Nam nhân yêu nữ nhân, nhìn vào mắt, một chút xúc động dục tính, hai người liền có thể kết giao. Nhưng đối với Tiểu Hi, rụng động hiện giờ, là vĩnh viễn vĩnh viễn, muốn ôm cậu vào lòng, muốn cậu đừng rời đi, muốn cậu sẽ luôn ở bên mình
Một tình cảm như vậy, có lẽ còn sâu xa hơn tình yêu. Bên trong tình thân, tình bằng hữu, thậm chí còn có tình thương cùng niềm đau. Tất cả tích tụ thành như bây giờ
Ôm Tiểu Hi, đến khi trời sáng, mặt trời ló dạng. Phùng biết rõ chỉ cần Tiểu Hi không tỉnh giấc, bọn họ trong lúc da thịt gần gũi này, đều có thể an ổn bên cạnh nhau
◇◇◇
Buổi chiều, Tiểu Hi tỉnh giấc, mặc quần áo tử tế gọi Phùng Minh ra ngoài
Tiểu Hi đưa Phùng Minh đi khám bác sĩ, kiểm tra cùng hội chẩn, bác sĩ viết đơn thuốc cho Phùng Minh, cũng viết một tờ giấy nhắc nhở bằng tiếng Anh với bệnh loét dạ dày của Phùng Minh
Phùng Minh đau dạ dày kèm theo nôn mửa là bởi vì dạ dày đã bị loét. Bác sĩ nói chứng bệnh này có thể do vi khuẩn, do thói quen ăn uống hoặc những áp lực trong đời sống gây ra
Tiếp theo Tiểu Hi lại đưa Phùng Minh đi mua thuốc, dọc đường đi, hai người không nói gì
Khi trở lại xe, Phùng Minh nhìn kĩ đơn thuốc, nhu mày không hiểu gì
– “Đưa em”. Tiểu Hi đang ngồi ghế tài xế vươn tay, Phùng Minh đành phải đưa đơn thuốc cho cậu
Tiểu Hi cất vào túi áo sơ mi, sau đó lại lái xe đến một siêu thị gần nhà. Trong tủ lạnh không có gì mới, dạ dày Phùng Minh lại không thể ăn những thức ăn quá cũ, bọn họ cũng nên mua vài món mới
Trước khi Phùng Minh đến, Nhược Như đã mua sẵn thực phẩm trữ trong tủ lạnh, cũng đủ cho 10 ngày. Nhưng sau khi Phùng đến, hai người đã 9 ngày rồi cũng chưa ăn hết đồ ăn
Phùng Minh luôn luôn ở nhà, bởi vậy Tiểu Hi đoán Phùng Minh không ăn đúng bữa
Đi vào siêu thị, hai người lấy hay xe đẩy
– “Anh muốn ăn gì thì tự chọn đi”. Tiểu Hi nói với Phùng như vậy. “Chọn xong rồi thì ra quầy thu ngân đợi em, em lại ra tính tiền”
– “Không muốn ăn gì”. Phùng nói rõ
Tiểu Hi nói xong liền rời đi, nguyên bản cậu muốn Phùng Minh tự chọn món hắn thích. Nhưng mấy phút sau quay đầu lại, vẫn thấy Phùng Minh đi theo cậu, hoàn toàn không có ý đi nơi khác
Đến quầy hoa quả cùng đồ tráng miệng, đột nhiên nhớ tới Phùng Minh thích ăn nhất là đậu phụ thối, cậu liền dừng lại cầm lên. Nhưng ngẫm lại hương vị đậu phụ thối đáng sợ như vậy, liền thả lại kệ. Chính là đi thêm một vòng nữa, mua vài thứ linh tinh, khi chuẩn bị thanh toán, cậu lại hối hận, kết quả, quay lại quầy hoa quả, đem đậu phụ bỏ vào xe
Phùng Minh ở phía sau bật cười
Khi tính tiền, xe của Tiểu Hi thật đầy, xe của Phùng Minh lại chỉ có duy nhất một hộp bαo ©αo sυ
– “Mua về rồi cất kĩ sao?”. Tiểu Hi ão não nói
Phùng Minh lắc lắc đầu
Với tính kiên trì của Phùng Minh, bọn họ mang theo rất nhiều thực phẩm cùng hộp bαo ©αo sυ kia về nhà
Bữa tối là Phùng Minh nấu, uống thuốc xong Phùng không ói ra nữa, nhưng ho khan vẫn tiếp tục. Phổi đã hư, chỉ sợ đời này cũng không chữa khỏi
Phùng Minh khi tắm xong lại ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hi, Tiểu Hi đem tờ giấy đã phiên dịch xong đưa hắn
– “Cất kĩ, khi nào rảnh thì xem qua, đừng đánh mất”. Tiểu Hi nhìn chằm chằm TV nói: “Nhớ ăn nhiều cơm một chút, đừng dùng nhiều chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ”. Còn lại Tiểu Hi cũng không lắm lời, những dặn dò của bác sĩ đều được viết trên giấy
Tiểu Hi nhớ đến hộp trứng chim của Hạnh Tử, cũng không dùng được. Phương thuốc cổ truyền của Nhược Như là cà phê sữa pha thêm lòng đỏ, nhưng dạ dày Phùng Minh không được uống cà phê
Phùng Minh nằm bên người Tiểu Hi ừ hử rồi nắm lấy tay cậu
Xem TV nửa giờ, Tiểu Hi mở miệng nói: “Anh cũng nên trở về Đài Loan”
Phùng Minh trầm mặc
– “Mục đích anh đến Mĩ Quốc, chính là muốn em nghe anh nói này, kia, nọ, đó, đúng không!”. Tiểu Hi liên tục chuyển kênh TV. “Em biết anh muốn nói gì, cũng hiểu được ý của anh, vậy anh cũng nên về đi”
– “Anh không thể ở lại sao?”. Thần sắc Phùng Minh tối lại. Lại bắt đầu rồi, mỗi khi hắn tiến một bước, Tiểu Hi giống như đối nghịch sẽ lùi hai bước.
– “Em đến Mĩ để học, anh ở đây sẽ làm em phân tâm. Huống chi ở Mĩ này anh cũng không thể làm gì, dù có ở lại cũng chỉ ở nhà cả ngày mà lãng phí cuộc sống thôi”. Tiểu Hi nói: “Chúng ta cũng không nhỏ, cũng đâu thể sống như vậy cả đời”
– “Anh làm sao biết em ở Mĩ sẽ làm gì? Dù sao nhìn không thấy em anh cũng không cam lòng!”. Cơn tức của Phùng Minh lại nổi lên. “Em cả ngày không ở nhà, ra cửa là như mất tích, anh ở đây em cũng đều như vậy, đến khi anh về Đài Loan thì sao? Ai biết em có tùy tiện đi yêu người khác hay không?”
– “Nếu có thể yêu người khác đã tốt”. Tiểu Hi tiếp tục chuyển kênh TV
– “Em nói gì?”. Phùng Minh hét lên
– “Có cố tình cũng không thể quên được anh”. Tiểu Hi lại chuyển kênh lần nữa
Nghe thấy câu trả lời của Tiểu Hi, cơn giận của Phùng Minh đã giảm hơn một nửa. “Vậy anh còn chấp nhận”.
– “Huống chi anh ở nơi này, em chuyện gì cũng không làm được. Đã phiền sắp chết”
– “Phương Hiểu Hi…”. Câu nói của Tiểu Hi làm Phùng Minh nghiến răng nghiến lợi
– “Anh làm em cả ngày chỉ nghĩ chuyện của anh, nhà cũng không muốn về, chỉ có thể trốn ở nhà bằng hữu. Em đã sắp không chịu nổi chỉnh mình rồi. Rõ ràng lúc rời Đài Loàn, đã dặn lòng nhất định phải quên anh, nhưng làm thế nào trong đầu cũng chỉ có mỗi anh”. Tiểu Hi đột nhiên đem điều khiến TV ném trên sô pha, rời phòng khách lên lầu
Phùng Minh không nghĩ nhiều, lấp tức đuổi theo. “Em nói vậy là ý gì?”. Hắn hỏi
Tiểu Hi chuẩn bị tắm rửa, cậu cầm kiện quần áo sạch đi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại. “Chuyện Hạnh Tử chỉ là lừa anh thôi”. Tiếng của Tiểu Hi từ sau cửa truyền ra. “Người Hạnh Tử thích là Nhược Như”
– “Cáp?”. Phùng Minh vì kinh hách mà mặt nhăn thành đoàn. “Có người yêu Nhược Tước? Thậm chí cón vì cô ta mà thành Đồng tính luyến ái?!?!”. Hắn thật bị dọa một phen
– “Hạnh Tử là người rất tốt, nếu Nhược Như có thể yêu cô ấy cũng tốt”. Tiểu Hi nói. “Nhưng Nhược Như không giống chúng ta, cô ấy chỉ có thể yêu nam nhân”
– “Nàng thích nam nhân, vậy mà em còn sống chung nhà với nàng?”. Vấn đề này Phùng Minh chưa bao giờ nghĩ, nhưng hôm nay hắn bắt đầu nhận thấy nguy hiểm đang rình rập bên Tiểu Hi
– “Em không thích nữ nhân, cũng sẽ không đối nàng như thế, em thật an toàn”. Cách tấm cửa, bọn họ cứ như vậy phiếm chuyện. Ngẫu nhiên sẽ có tiếng xả nước, ngăn cách âm thanh của đối phương, nhưng trong chốc lát cuộc đối thoại lại tiếp tục
– “Anh nói không phải, nhưng nếu nàng yêu em thì làm sao?”. Phùng Minh biết đối thủ của mình là con chim Tước ác ôn, hơn nữa con chim Tước kia lại sống cùng Tiểu Hi lâu như vậy, nếu nàng yêu Tiểu Hi, khó có thể tránh việc Tiểu Hi bị nàng cướp đi. Chiếu theo tình bằng hữu thâm hậu giữa bọn họ, nếu hắn muốn thắng cũng sẽ không thắng được con chim Tước kia
– “Kháo!”. Phùng Minh âm thầm mắng một câu trong lòng. Nói tiếp: “Còn nữa, đừng cho là anh không biết, Mĩ Quốc là đại bản doanh của đồng tính luyến ái, một mình em ở đây căn bản là không an toàn”
Tiếng xả nước lần thứ hai vang lên, tắm xong, Tiểu Hi vận quần đùi đi ra. Cậu cầm bấm móng tay ngồi trên giường, bắt đầu cắt móng chân
– “Uy, sao lại không nói gì?”
– “Không biết phải nói gì”. Tiểu Hi đem móng chân cắt ra bỏ vào gạt tàn, sau đó lại tiếp tục cắt. “Ngày mai em đưa anh ra sân bay, tiền vé em sẽ lo liệu”
– “Vì sao anh nhất định phải quay về Đài Loan?”. Phùng Minh đặt mông ngồi trên giường
Trên giường đột nhiên chấn động làm Tiểu Hi chệch tay, bấm vào thịt, máu đỏ nháy mắt chảy ra. Cậu tùy tiện lấy giấy vệ sinh xoa xoa, bấm móng tay cũng buông, không nghĩ đến chuyện cắt móng nữa
– “Mỗi lần nói chuyện em nhất định sẽ như vậy”. Phùng Minh rối loạn. “Đau không? Anh đi lấy thuốc”.
– “Không cần”. Tiểu Hi gạt đi, nằm lên giường, trở mình quay lưng nằm
Miệng vết thương tuy rất cạn nhưng máu vẫn chảy. Tiểu Hi không định xử lí, vì thế Phùng Minh lại lấy tấm băng cá nhân giúp Tiểu Hi bịt miệng vết thương
– “Kính nhờ...”
– “Cái gì?”. Nghe thấy tiếng Tiểu Hi, Phùng hỏi
– “Kính nhờ anh rời khỏi đây được không…”. Giọng Tiểu Hi thập phần mỏng manh
Phùng Minh không trả lời
– “Cho em thời gian để xác định, xác định tình cảm của anh là thật, xác định em có thể quên chuyện này, cùng anh một chỗ…”. Tiểu Hi rất muốn nói với Phùng kì thật cậu không có dũng khí tin tưởng Phùng Minh lần nữa, nhưng đối với Phùng những lời đó có thể tổn thương hắn, cậu không muốn lại vô tình vô nghĩa nói rõ mọi thứ
– “Làm nhiều như vậy còn chưa đủ sao?”. Phùng Minh gầm nhẹ: “Em nghĩ chúng ta vì ai mới thành như thế này? Anh rõ ràng chỉ yêu nữ nhân, lại muốn trở thành tình nhân của nam nhân, nhiều chuyện rõ ràng trước mắt như vậy, đều không đủ sao?”
– “Đây không phải lỗi của anh, tất cả đều là vấn đề của em”. Tiểu Hi hiểu Phùng đã cố hết sức, nhưng bản thân không biết vì sao lại không thể quên được một màn đoạn tình kia
Cậu nhớ rõ Phùng ở trên đường gặp cô gái kia đã kinh hoảng thế nào, sốt ruột đến cái gì cũng không quan tâm, còn bảo cậu đi tìm nàng cho hắn. Cậu càng nhớ rõ khi Phùng biết cô gái kia mang thai, mặc kệ viêm phổi gây sốt trầm trọng, vẫn kiên trì đi gặp nàng
Bởi vì thực sự yêu Phùng, nên những điều này liền lưu thật sâu trong lòng. Phải quên đi, không dễ dàng như vậy. Cậu cần thời gian quên đi mọi việc, mà Phùng lại đột ngột xuất hiện quá nhanh làm cậu trở tay không kịp
Không bật đèn, trong phòng một mảnh đen tối. Phùng Minh lấy đèn pin kiểm tra miệng vết thương cho Tiểu Hi. Máu đã ngừng chảy, trên ngón chân cái lại lộ ra màu thịt thản nhiên. Phùng cúi đầu liếʍ vết thương, lại làm máu chảy ra, vị máu tanh tưởi tràn khắp cổ họng
Tiểu Hi nhăn mày
Phùng Minh rời ngón chân Tiểu Hi, dọc theo mắt cá chân trắng nõn lên trên, dùng sức để lại dấu hôn ở những nơi đi qua, sau đó lưu luyến ở vùng đùi non mẫn cảm kia
– “Đừng lộng”. Tiểu Hi nói
Phùng Minh tựa như không nghe thấy kháng nghị của cậu, tiếp tục dọc theo đùi hướng lên trên, đi vào quần đùi của Tiểu Hi, dễ dàng bắt lấy phân thân của cậu
Dưới ma sát của Phùng Minh, Tiểu Hi đã nhanh có phản ứng, cậu vặn vẹo thân thể muốn phản kháng nhưng bị Phùng áp xuống
Phùng Minh học theo phương thức của Tiểu Hi, kéo quần cậu xuống, đưa lấy phân thân ngậm vào. Hắn vô lực mà chán nản dùng khoang miệng âu yếm Tiểu Hi, thẳng đến khi cậu phát tiết trong miệng hắn, hắn nuốt xuống chất dịch này, ngẩng đầu, hai tầm mắt dừng lại, không khí trở nên khó hô hấp
– “Như vậy còn chưa đủ sao?”. Phùng Minh hỏi
– “Anh không cần làm vậy”. Tiểu Hi che mắt, khổ sở ngã xuống giường
Phùng Minh kéo quần Tiểu Hi lên, đi đến bên cạnh cậu, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cậu
Trầm mặc kéo dài thật lâu trong phòng, không có ánh đèn huỳnh quang chói mắt, hai người đều mở to mắt. Tiểu Hi dừng ở trước người đối phương, Phùng Minh dừng ở tai và tóc cậu
Thật lâu thật lâu sau, Phùng mơ miệng: “Nếu anh quay về Đài Loan, em hãy sống tốt một chút. Nếu vậy, anh trở về”. Giọng nói, là có chút nghẹn ngào
– “Anh đang khóc sao?”. Tiểu Hi nghe được
– “Không có”. Tuy trả lời như vậy, nhưng nước mắt cũng không chịu thua kém mà rơi xuống
Hôm sau, Tiểu Hi lái chiếc Acura đưa Phùng ra sân bay
Mua giúp Phùng Minh hai chuyến bay, Tiểu Hi nhìn chằm chằm thẻ tín dụng, thầm nghĩ, mấy tháng sau cậu nguy rồi, mỗi ngày chỉ có thể câu cá, lấy trứng vịt hoang ăn qua ngày
Phùng Minh mang theo túi du lịch màu đỏ của cậu, lẳng lặng đứng sau Tiểu Hi. Hắn đột nhiên cảm thấy, tại sao mình ngày càng yêu người trước mắt này, nhìn bóng dáng Tiểu Hi, hắn vì bị cự tuyệt mà đau thương
Rõ ràng đều cố gắng như vậy, vẫn không có được người này. Hắn không thể tưởng tượng được
Tiểu Hi xoay người, đem vé máy bay cùng hộ chiếu đưa cho Phùng Minh. Cậu cười cười. “Vẫn còn chút thời gian, em đã nói với nhân viên, anh đừng đi quá xa, đến giờ bọn họ sẽ hướng dẫn anh lên máy bay. Chuyển chuyến bay cũng vậy”
Phùng Minh nắm chặt tấm vé
– “Em vẫn ngạc nhiên, vì sao khi đến đây anh có thể tìm được em”. Tiểu Hi hỏi
– “Tìm công ty hàng không, yêu cầu được gặp nhân viên nói tiếng Trung của bọn họ. Rất đơn giản, dù sao bọn họ nhìn vé của anh cũng sẽ hiểu anh cần phải quá cảnh. Tắc xi còn dễ hơn, trực tiếp đưa địa chỉ cho tài xế”. Phùng Minh đã mau vò nhàu nhĩ tấm vé trên tay mình
– “Em chưa nói địa chỉ của em cho anh”. Tiểu Hi lắc đầu
– “Tiểu Tất, em của em có”. Phùng nói rõ
– “Di? Tiểu Tất đưa cho anh?” Tiểu Hi bất khả tư nghị, Phùng Minh cư nhiên đi gặp Tiểu Tất
– “Nó đương nhiên không chịu đưa. Anh phải hối lộ quà mới chịu, sau đó anh nhìn bưu kiện quà Giáng Sinh em gửi cho Tiểu Tất mới biết địa chỉ bên này”. Phùng Minh giải thích, lại hừ một tiếng. “Đều là em trai như nhau, Tiểu Tất có địa chỉ nhưng anh lại không, thật muốn cú đầu một cái, tiểu quỷ kia”
Tiểu Hi cười ra tiếng. “Vậy em đi trước”
– “Từ từ, anh không có số điện thoại của em”. Phùng Minh kéo tay áo Tiểu Hi
Tiểu Hi quay lại quầy, mở bàn tay Phùng ra, chậm rãi viết một hàng số
– “Không được đổi số điện thoại, biết không?”. Giọng nói Phùng Minh thập phần không tốt
Tiểu Hi gật đầu
– “Cũng không được chuyển nhà! Nhất định phải để anh biết địa chỉ”. Phùng Minh hung hăng nói
Tiểu Hi lại gật đầu
– “Còn có, em đừng hiểu sai ý, anh cho em thời gian, là muốn xác định tình cảm của anh với em, không phải để em quên anh. Một thời gian anh sẽ gọi điện đến, em tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện chuyển điện thoại sang hộp thư thoại”. Tiểu Hi bật cười
– “Còn cười, em thật sự là quá phận!”. Hành lí cùng vé máy bay trong tay Phùng Minh rơi xuống, hai tay hắn đặt lên mặt Tiểu Hi, nâng mặt cậu lên, sau đó hung hăng cúi xuống hôn
Giằng co không biết bao lâu, cũng không quan tâm người bên ngoài nghĩ gì, dù sao đây cũng là lần cuối, Phùng Minh cũng không để ý đến nữa
Vẫn hôn đến khi miệng có mùi máu, phục hồi tinh thần, hắn mới phát giác chính mình cắn dập môi Tiểu Hi. Khi hai thân thể tách rời nhau, Tiểu Hi cái gì cũng chưa nói, chỉ lẳng lặng nhìn Phùng
– “Anh sẽ đợi em!”. Phùng nói rõ
Rồi sau đó, Tiểu Hi xoay người rời đi, rời ra Phùng Minh, cũng rời xa quá khứ của bọn họ
Lát sau, Phùng Minh lên máy bay