Một Năm Kia

Chương 10

Chương 9
Rời khỏi sảnh sân bay, Tiểu Hi trở lại xe, lẳng lặng ngồi ở ghế lái

Ở nơi không xa, Phùng Minh đã làm xong thủ tục, còn cậu thì ngồi trong khoang xe chật hẹp này, cái gì cũng không làm được. Ngay cả tra chìa khóa khởi động xe cũng không có khí lực để làm

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi chuyến bay của Phùng Minh cất cánh, Tiểu Hi vẫn còn ngồi đó, nắm tay lái, hai mắt trống rỗng nhìn về trước

Đã lâu đã lâu, cậu tự hỏi, việc Phùng Minh quay đầu với cậu cũng giống như tạm dừng mối quan hệ. Đầu óc hư không, cậu để Phùng Minh ra đi, cậu lại tưởng niệm những khi có Phùng bên cạnh

Đến khi trời chuyển tối, bầu trời sân bay bắt đầu ảm đạm, cậu mới giãy giụa, dùng sức khởi động máy, cất bước rời khỏi sân bay

Nếu cứ rạch ròi như vậy, có thể hay không cái gì cũng sẽ mất đi? Tiểu Hi nghĩ trên đường về nhà

Cậu sợ Phùng ở một nơi xa xôi như Đài Loan, mỗi sáng thức giấc, liền quyết định sẽ quên cậu

Nhưng, cậu càng sợ Phùng ở bên cạnh hơn. Sự tồn tại của Phùng như một loại gai đâm thẳng vào nơi sâu xa nhất. Bởi vì đau đớn, cậu theo bản năng muốn đào vật kia ra, lại biến thành vết thương buồn hiu của mình, kết quả cũng liên lụy làm Phùng một thân thương tích

Cho nên, Phùng không đi không được. Bọn họ cần thời gian để phai nhạt đi những tình cảm đã biến chất, bọn họ hiện tại rất dễ dàng làm tổn thương đối phương không cách kiềm chế

Khi về đến nhà, Tước Nhược Như đang đứng đợi ngoài cửa. Nàng tươi cười chạy đến bên cậu, có lẽ kì nghỉ đã rất vui vẻ

– “Tôi trở về rồi”. Tước Nhược Như hô to

Tiểu Hi mở cửa, hai người cùng nhau vào nhà. Cậu không khỏi nghĩ, trước kia rất lâu rất lâu, cậu cùng Phùng Minh cũng từng có quan hệ như vậy, mỗi khi cùng nhau không có nửa điểm gánh nặng, chỉ cần cười liền có thể hiểu tâm ý đối phương, khi đó hai người… không có chút khúc mắc nào

Sau khi xảy ra chuyện kia, cậu bắt đầu không tin tưởng Phùng. Cậu sợ bị tổn thương, nên đặt Phùng Minh ở nơi xa xa trái tim. Dù Phùng có theo đến Mĩ Quốc, dù Phùng có nói sẽ cùng một chỗ, cậu vẫn không thể tin, hơn nữa còn lừa gạt và dùng lời lẽ khinh thường đả thương tâm Phùng Minh

Tước Nhược Như mang quà ra, đó là một móc khóa trong suốt có ép nhành cỏ 4 lá. “Cái này cho cậu”

Tiểu Hi cầm móc khóa, nhìn

– “Tiểu Hi?”. Nhược Như phát hiện sắc mặt cậu không được tốt lắm

Tiểu Hi đem cỏ 4 lá móc vào chìa khóa xe, nói: “Tôi mệt muốn chết rồi, đi ngủ trước. Cậu cũng đi ngủ sớm một chút”. Cậu chậm rãi lên lầu, thân thể thật mỏi mệt, tâm cũng vậy

– “Mấy ngày tôi vắng nhà có ai đến không?”. Nhược Như mẫn cảm ngửi được mùi khác lạ trong nhà. Nàng đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, tầm mắt dừng lên nơi hộp bαo ©αo sυ đang đặt trên bàn

– “Phùng Minh đến ở vài ngày, tôi vừa mới đưa cậu ấy ra sân bay, bây giờ cũng bay rồi”. Tiểu Hi nói

– “Mẹ nó!”. Nhược Như nhịn không được hướng về Đài Loan giơ ngón tay thối. Nhưng khi nàng quay đầu lại định nói chuyện với Tiểu Hi, cậu đã rời đi

Tiểu Hi trở lại phòng, nằm trên giường. Cậu nhắm hai mắt, trong tay nắm ngọn cỏ 4 lá kia

Chỉ cần cố gắng một chút, mình nhất định sẽ qua được thời gian này! Cậu không bật đèn phòng, nghĩ như vậy

Chỉ cần cố gắng, nhất định có thể. Cậu nắm chặt cỏ 4 lá

Ngày thứ 5 khi Phùng Minh rời Mĩ, liền gọi điện từ Đài Loan sang Georgia

Vừa mới chạy xe vào gara chuẩn bị mở cửa, Nhược Như liền nghe tiếng chuông điện thoại, cô vội vàng mở cửa vọt vào phòng khách, ngay cả cửa chính cũng chưa kịp đóng lại

– “Hello?”. Nhược Như nhấc máy

– “A, Tước Nhược Như”. Đối phương dừng một chút. “Tôi muốn tìm Tiểu Hi, cho tôi gặp cậu ấy”

Vừa nghe giọng nói, Nhược Như đã biết là tên Tống Phùng Minh kia. Nàng cầm ống nghe chậm rãi nói hai chữ: “Đầu Heo…”. Sau đó giận giữ dập máy

Vài giây sau, điện thoại lại ra sức vang lên. Nhược Như lần thứ hai bắt máy

– “Tước Nhược Như, cô cư nhiên dám cúp điện thoại của tôi“. Tiếng hét của Phùng Minh truyền đến

– “Sao tôi không dám? Chỉ cần nghe tiếng cậu tôi đã bực bội ngay”

– “Tôi tìm Tiểu Hi, không phải tìm cô”

– “Còn có mặt mũi tìm Tiểu Hi, cậu rốt cuộc có lương tâm không? Làm Tiểu Hi thành như vậy, giờ còn dám gọi điện tìm cậu ấy. Kì nghỉ Giáng Sinh thừa lúc tôi vắng nhà, nên cậu mới thừa nước đυ.c thả câu được. Nhưng bây giờ thì khác, tôi ở đây sẽ không bao giờ cho cậu quấy rầy Tiểu Hi”

– “Quấy rầy cái gì? Tôi gọi điện chỉ muốn hỏi thăm tình hình Tiểu Hi. Tôi quan tâm cậu ấy không được sao? Tôi và cậu ấy là danh chính ngôn thuận yêu nhau!”

– “Yêu cái đầu mẹ cậu!”. Nhược Như rống lên. “Trước khi tôi đi Tiểu Hi còn rất tốt, khi tôi về một ngày cậu ấy không nói đến ba câu, cả ngày giam mình trong phòng, hỏi làm sao cậu ấy cũng không nói. Tôi không biết cậu đến tột cùng đã làm gì Tiểu Hi, nhưng đừng quấy rầy cậu ấy như vậy nữa. Nếu cậu ấy lại xảy ra chuyện gì, tôi khi quay về Đài Loan sẽ gϊếŧ cậu trước tiên”

– “Tiểu Hi rốt cuộc làm sao, cô nói cho rõ ràng!”

– “Tiểu Hi từng cố tự sát rất nhiều lần, cậu không biết đúng không”. Tước Nhược Như nghiến răng nghiến lợi nhắc lại chuyện cũ. “Vì Lâm Ương, Tiểu Hi từng uống thuốc ngủ tự sát. Cậu nếu ép Tiểu Hi lần nữa, sẽ chỉ làm cậu ấy đi lại con đường trước kia thôi. Coi như tôi kính nhờ cậu, đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tiểu Hi nữa, hai người yêu nhau đều không ai hạnh phúc”

– “Tôi không phải là Lâm Ương”

– “Chuyện cậu đã làm không khác Lâm Ương chút nào”. Nhược Như kích động ném điện thoại, quỳ rạp xuống đất, che mặt muốn khóc thành tiếng

– “Uy, uy, cô nói cho rõ ràng! Hiện tại sao? Tiểu Hi hiện tại làm sao? Cô đừng im lặng như thế a!”. Tai nghe trên mặt đất không ngừng vang lên giọng nói Phùng Minh, hắn không nghe Nhược Như trả lời, đã gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng. Sau lưng Nhược Như, có người đã đứng hồi lâu. Cậu chậm rãi vòng qua cô, nhặt tai nghe lên

– “Tiểu Hi hiện tại có sao không? Cô nói đi!”. Đối phương sốt ruột

– “Em không sao”. Tiểu Hi trả lời Phùng

– “Tiểu Hi!”. Phùng Minh kêu to lên. “Em không cần lẩn quẩn trong lòng, ngàn vạn lần đừng tự sát. Nếu anh biết sẽ như thế này, nhất định sẽ không bao giờ chạy đến Mĩ Quốc làm phiền em. Anh chỉ muốn nói cho em biết anh muốn ở bên em, anh là thật lòng, anh không phải lừa dối em. Em đừng làm chuyện dại dột, ngàn vạn lần không cần”

Giọng nói sốt ruột của Phùng truyền vào tai Tiểu Hi, làm cậu cảm thấy người này dường như thực sự yêu cậu

– “Ngàn vạn lần không cần, anh từ đây về sau cái gì cũng sẽ nghe lời em, anh sẽ không đến quấy rầy em nữa, sẽ không để em cảm thấy không thoải mái… Van cầu em…”. Đối phương nghẹn ngào. “Anh van cầu em… Đừng rời bỏ anh… Không cần….”

– “Em không sao. Em chỉ là cần chút thời gian”. Tiểu Hi nói

Tình yêu có đôi khi thật buồn, có lẽ là khi này đây. Vì muốn biết ai yêu nhiều hơn, phải dùng đến cách làm tổn thương đối phương. Ai vì ai mà rơi lệ, cũng là người yêu sâu đậm nhất

Người này vì cậu mà khóc, bởi cậu nên cười. Tiểu Hi mới có thể khẳng định tình cảm người kia dành cho cậu là trung trinh. Dùng cách thức tàn nhẫn như vậy

– “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”. Đối phương lại nghẹn ngào

– “Em thực sự không có việc gì”. Tiểu Hi nói

Đại khái nói chuyện với Phùng hơn nửa giờ, trấn an hắn. Tiểu Hi cúp điện thoại nhìn Nhược Như đang cúi đầu

– “Cậu không cần nói với anh ấy việc này, khi đó tôi còn nông nổi mới làm chuyện như vậy. Huống hồ mọi chuyện cũng đã qua thật lâu, tôi cũng không còn nhớ rõ nữa”. Tiểu Hi quay lại đóng cửa, thời tiết tuy đã ấm hơn nhưng đêm vẫn lạnh

Cậu mở hệ thống sưởi trong phòng, hơi ấm ngập tràn

– “Tôi biết tôi giận quá mất khôn, thật xin lỗi”. Tước Nhược Như xoa xoa nước mắt

– “Cũng không phải lỗi của cậu. Kỳ thật tới nay, mọi chuyện đều là lỗi của tôi”. Tiểu Hi đỡ Nhược Như đứng lên, hai người sóng vai ngồi trên sô pha

– “Mới không phải cậu”. Nhược Như không nghĩ như vậy

– “Không, là tôi”. Tiểu Hi thản nhiên cười. “Tôi hi vọng người mình thích sẽ yêu mình, rồi lại sợ hãi không chiếm được tình cảm của đối phương. Tôi không đủ bao dung để quên đi quá khứ, sự lạnh lùng ác liệt của tôi đã không ngừng tổn thương người luôn muốn bên cạnh tôi”

– “Tên đầu heo kia có chết cũng không ai thương tiếc”. Nhược Như biết cậu đang nói đến Phùng Minh

– “Khi anh ấy rời khỏi Mĩ, tôi nghĩ rất nhiều. Tôi biết, nếu anh ấy hi vọng có tôi bên cạnh, vô luận như thế nào tôi cũng vờ như không quan tâm tới. Đúng là anh ấy vẫn có thể ở lại đây. Bởi vì tôi vốn rất yêu anh ấy, điều ngày không bao giờ thay đổi”

– “Hắn sẽ không mang đến hạnh phúc cho cậu! Cậu ngốc này tột cùng bị tổn thương bao nhiêu nữa mới khôn ngoan ra!”. Tước Nhược Như hét lên với cậu, nước mắt cũng tràn mi chảy ra

– “Đây là việc không thể”. Tiểu Hi chậm rãi nói

– “Ngu ngốc! Ngu ngốc! ngu ngốc!”.

– “Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy, chỉ cần anh ấy yêu tôi, thì tốt rồi”. Tiểu Hi nắm chặt tay

– “Ngu ngốc!”

– “Còn có cách nào khác đâu!”. Cậu cười. Tròng mắt đen tối có chút vặn vẹo đau đớn cùng chua xót

– “Nếu hắn lại phản bội cậu thì làm sao bây giờ?”

Tiểu Hi lắc lắc đầu. “Tôi không muốn nghĩ đến việc này”. Chuyện tương lai rất xa xôi, cũng rất khó khăn. Có đôi khi, lòng người không thể gánh nặng đến vậy…

◇◇◇

Cúp điện thoại, nỗi sợ hãi vẫn bám riết lấy Phùng Minh không rời

Hắn ngồi trong phòng, hai tay nắm chặt tóc, hạ mắt, run rẩy

Hắn biết người kia bị tổn thương sâu sắc, lại không hiểu được người kia đã từng bị đối xử như thế nào mà muốn tự sát chấm dứt cuộc sống của mình

Hắn tuyệt đối không thể mất đi Tiểu Hi, sau tất cả, tâm đã hoàn toàn đặt lên người Tiểu Hi. Nếu phải từ bỏ, hắn không tưởng tượng được bản thân mình làm sao sống sót được

Tiếng gõ cửa vang lên, Tống Tân Kỳ vào phòng, quan tâm hỏi: “Mới vừa rồi con làm gì mà to tiếng vậy?”

Phùng Minh hít sâu một hơi, kiềm chế tâm tình của mình. “Không có gì, con mới gọi điện sang Mĩ thôi”

– “Lại cãi nhau với Tiểu Hi sao?”. Tống Tân Kỳ lo lắng nhìn đứa con thứ hai. Bộ dáng Phùng lúc này làm hắn thật đau lòng.

– “Không có”

– “Con cũng biết mình thật nóng tính, có đôi khi, nên vì Tiểu Hi mà nhịn một chút. Những chuyện không vui qua thời gian cũng sẽ quên hết, đừng quá nóng nảy, biết không?”. Tống Tân Kỳ nói với con trai

– “Ân!”. Phùng Minh trả lời, hốc mắt phiếm hồng

– “Không sao đâu, không sao đâu, sau này lại gọi điện thoại giải thích cho Tiểu Hi”. Tống Tân Kì nói. “Đi, ra xem TV ăn trái cây, hôm nay ta mua rất nhiều hồng”

Tống Tân Kỳ kéo con trai ra khỏi phòng, đến phòng khách cùng xem TV

◇◇◇

Tước Nhược Như lần trước nói thế đã làm Phùng Minh như gặp sét đánh, không dám vọng tưởng lần thứ hai sang Mĩ, không dám đột ngột quấy rầy người đang muốn chữa lành vết thương kia

Ở hai nơi cách xa như vậy, cho dù tưởng niệm như thế nào, Phùng Minh cũng không dám gọi điện thoại. Người hắn yêu thoạt nhìn kiên cường, nhưng trong lòng lại đầy vết thương, cho nên hắn cố nén mong ước được gặp mặt. Ở Đài Loan xa xôi, yên lặng sống cuộc sống của mình

Phùng Minh không biết phải mất bao lâu, Tiểu Hi mới nguôi ngoai. Hắn hiểu rõ mình phải nhẫn nại, hắn buông lòng ra trước, nên không thể quấy nhiễu Tiểu Hi. Hắn tự hứa với lòng mình tuyệt sẽ không bao giờ như Lâm Ương, hắn yêu Tiểu Hi, là để mang lại hạnh phúc cho cậu, chứ không phải để mang đến những tổn thương cho cậu

Nghỉ ngơi một đoạn thời gian, vì muốn không nhớ nhiều đến người kia, Phùng Minh bắt đầu tìm việc làm

Hắn tận dụng những kỹ năng của mình, chụp ảnh cho một vài tạp chí. Cố gắng buộc bản thân phải bận rộn để không nhớ đến người bên bờ hải dương kia, người mình thật yêu kia

Có lẽ vận khí vẫn tốt, mấy tấm hình hắn chụp mang đi triển lãm ở nước ngoài đều nhận được những đánh giá tốt. Công việc mĩ mãn chiếm hết thời gian và tâm tư hắn

Cuộc sống ổn định trở lại là nửa năm sau khi từ Mĩ trở về, sau cuộc điện thoại đầu tiên đến Mĩ, Phùng Minh vẫn không quấy rầy Tiểu Hi nữa. Nhưng những ước hẹn sâu xa lại dần dà xuất hiện trở lại khi công việc đã đi vào quỹ đạo, tâm tình mỏi mệt cần người an ủi, khát vọng lại trỗi dậy

Nhớ… nhớ quá… muốn chạm đến người kia quá, nhớ…. nhớ quá… muốn nghe thấy giọng nói người kia quá. Có khi đang làm việc, ý nghĩ như vậy đột nhiên xâm nhập lòng hắn, làm hắn dừng lại, không thể tiếp tục công việc. Nhưng hắn chỉ có thể tự kiềm nén, vì sợ sẽ xúc phạm đến người kia lần nữa

Cảm xúc phập phồng vô chừng vẫn tiếp tục, cuối cùng cũng lại đến một mùa Giáng Sinh nữa từ khi chia lìa Tiểu Hi

Hôm nay, hắn hoàn thành công việc cuối cùng, người mẫu chụp xong đang ở bên cạnh thay đổi trang phục, hắn thu thập đồ đạc của mình. Nhân viên cũng đã ra về hết, vì đặc thù của công việc nên không ai muốn ở lại nói chuyện phiếm thêm làm gì

Phùng Minh thu xếp xong xuôi chuẩn bị tắt đèn đi về, lại phát hiện cô người mẫu vẫn đứng yên không nhúc nhích bên gương

– “Phòng làm việc phải đóng cửa”. Hắn nói

Cô người mẫu có khuôn mặt sắc bén như cậu thiếu niên nhìn hắn, gương mặt có chút lạnh lùng. Nàng hỏi Phùng: “Hôm nay tại sao anh ở lại tắt đèn? Đêm Giáng Sinh ai cũng muốn về nhà quây quần bên gia đình, chỉ có anh hình như không giống vậy?”

– “Bởi vì không có ai đợi tôi ở nhà”. Phùng Minh trả lời

– “Mọi người ở phòng làm việc đều nói anh là gay, nàng nhân viên hóa trang nói anh cự tuyệt mọi phương thức tiếp cận của cô ấy, nửa đêm còn bỏ cô ấy lại một mình trên đường. Tiểu Lưu lại nói anh từng có bạn gái”

– “Vậy thì sao?”. Phùng Minh nhíu mày

– “Việc này chắc chắn có liên quan đến người trong phòng làm việc này”

– “Cô nghĩ là ai?”. Phùng Minh hỏi

– “Tôi không nghĩ, tôi chỉ là phụ trách việc hỏi anh. Bọn họ bắt tôi nhất định phải hỏi cho rõ, nhưng tôi lại thấy thật nhàm chán”

– “Không cần phải nói cho bọn họ biết”. Phùng Minh tắt đèn, cả phòng liền rơi vào bóng tôi. “Đi thôi, tôi đóng cửa”

Cô gái dáng vẻ trung tính này gật gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài

– “Nhưng tôi lại cảm thấy, anh hiện tại nhất định có người yêu”. Cô gái đột nhiên nói ở một trụ đèn mờ nhạt ven đường

Nàng đá hàng cây bên đường làm lá khô rơi xuống, nói: “Ảnh của anh lúc nào cũng có vẻ cô đơn đặc thù, loại cảm giác này tôi không nói rõ ràng được. Dường như tâm tình của anh hòa vào bức ảnh, là vì người kia không ở bên cạnh anh sao?”

Phùng Minh dừng một chút. “Người kia đang ở Mĩ”

– “Vậy còn nói không có ai đợi? Nói không chừng nàng cũng đang đợi anh”. Cô gái lắc lắc cổ, xoay lưng rời đi

Giữa ánh đèn đường ố vàng hiện lên thân ảnh người mặc quần bò cùng sơ mi trắng, thân ảnh này có chút giống người đang ở nước Mĩ xa xôi. Khi bọn họ quay lưng về phía hắn, thoạt nhìn đều tịch mịch, cô đơn như vậy

Lời nói cô gái chạm đến khát vọng sâu xa trong nội tâm Phùng. Cậu đang đợi hắn sao? Tiểu Hi đang đợi hắn sao? Phùng Minh không biết trong lòng Tiểu Hi có nghĩ như vậy không. Nhưng việc hắn tưởng niệm Tiểu Hi, là không cần hoài nghi

Đã một năm kể từ kì nghỉ Giáng Sinh ở Mĩ Quốc, ba trăm sáu mươi lăm ngày trôi qua. Chừng đó cũng không đủ để Tiểu Hi hồi phục, bình tĩnh mà thản nhiên đối diện với tình cảm của hắn sao?

Phùng Minh miên man nghĩ như vậy, hắn không ngừng nghĩ như vậy

Ban đêm, về đến nhà. Cha Tống đã sớm đi ngủ, trong nhà im ắng

Hắn về phòng tùy tiện quăng giỏ xách dưới đất, cầm lấy điện thoại, ngay cả đèn cũng không mở, mặc ánh trăng rọi vào phòng, chằm chằm nhìn điện thoại trầm mặc

Như vậy hẳn là được rồi chứ! Thời gian như vậy cũng đủ rồi! không chừng cô gái kia nói đúng, Tiểu Hi luôn luôn đợi hắn, đợi hắn gọi điện đến

Phổi đã hỏng làm hắn rét lạnh ho khan vài tiếng. Hắn càng không ngừng tự hỏi gọi điện cho cậu bây giờ có thích hợp không, tự hỏi làm thế có tổn thương Tiểu Hi nữa không

Nhưng, thực sự không cách nào kìm nén được ước muốn. Không được gặp mặt Tiểu Hi, không được nghe giọng nói Tiểu Hi, không thể xác định tâm tình của Tiểu Hi. Điều này làm hắn mỗi ngày đều cảm thấy kích động dị thường

Cuối cùng, vẫn là hít sâu vài hơi thở, nhấn số điện thoại đã sớm thuộc nằm lòng, gọi đến Mĩ Quốc

Tâm tình khẩn trương có thể nghe rõ bằng tai, tim trong ngực kích động đập như con nai chạy hoang, hoàn toàn không thể khống chế được. Phùng Minh cảm giác bàn tay cầm điện thoại đang run rẩy, đến khi nói chuyện với cậu, không biết giọng nói có thể hay không cũng giống bàn tay run rẩy không khống chế được

Điện thoại được nhấc lên

– “Uy?”. Giọng nói quen thuộc kia truyền đến

– “Anh….”. Phùng Minh nghĩ nghĩ, một chữ như vậy có thể Tiểu Hi không biết hắn là ai, đầu hắn hỗn loạn, không biết tiếp theo sẽ phải nói gì

– “A… Là anh a…”

– “Di? Em biết?”. Phùng Minh còn chưa nói tên mình

– “Đương nhiên a”

Khi đối phương nói những lời này, Phùng Minh cơ hồ có thể tượng tượng bộ dáng mỉm cười nhợt nhạt của người kia. Chỉ cần vài câu mở đầu như vậy, không khí căng thẳng trong 365 ngày qua như tuyết dưới ánh mặt trời, nháy mắt đã tan ra

Mà theo dòng tuyết đang tan chảy này, trong đầu Phùng Minh cũng từ từ hiểu mình cần phải nói gì

– “Anh…”. Giọng nói Phùng Minh cũng như tâm tình hắn, nho nhỏ run rẩy. “Anh rất nhớ em….”. Hắn cảm giác mình thực sự không chịu nổi nữa

– “Ân…. Em cũng vậy…”. Người bên đầu dây nhẹ giọng nói

Nghe câu trả lời của người kia, tảng đá đè nặng trong lòng Phùng Minh cũng rơi xuống, hắn chân chính nhẹ nhàng thở ra, biết mình trước kia đã quyết định đúng, rời khỏi nước Mĩ, một mình quay về Đài Loan, nhẫn nại, bất an cũng tịch mịch cố gắng chịu đựng để không làm phiền đối phương, tất cả đều là quyết định chính xác

Hốc mắt dần hồng lên, sương mù mông lung hai mắt, cuộc điện thoại này làm Phùng rõ ràng hiểu được, một năm đợi chờ này rất đáng giá

Ban đêm, bọn họ trò chuyện qua điện thoại, ngữ khí vì xa nhau quá lâu mà lạ lẫm, chậm rãi trở lại ngữ điệu dĩ vãng, cuộc trò chuyện sau chia lìa này, dần dần hai người đều nở nụ cười

Tiểu Hi nói với Phùng, bởi vì trước kia Phùng Minh lấy hết trứng vịt hoang bên hồ, vịt trở về không nhìn thấy trứng trong ổ liền biết có người đánh cắp, nên rất lâu sau đó cũng chưa chịu đẻ trứng lại. Tước Nhược Như vì chuyện này mà phát cáu

– “Khi lấy trứng, phải chừa lại hai quả trong ổ”. Tiểu Hi nói

– “Vì sao?”. Phùng Minh hỏi

– “Bởi vì vịt không biết một ngày mình đẻ bao nhiêu trứng, khi nhìn thấy trong ổ không còn trứng nào, chúng sẽ bị hoảng sợ”

– “Thật là bọn vịt thông minh. Là Nhược Như nuôi sao?”

– “Không, là vịt hoang”

Hai người gắt gao tựa vào ống nghe nói chuyện, không giấu nhau điều gì. Giống như trước kia thật lâu cũng đã từng tự nhiên ở bên nhau như vậy, dù khoảng cách thật xa, nhưng đáy lòng đầy ấm áp

Phùng Minh phát giác mỗi lần Tiểu Hi nói gì, hắn đều hiểu rõ, chuyển biến như vậy làm Phùng nghĩ có chết cũng đáng giá. Hắn nghĩ trong lòng như vậy

– “Em ở bên đó học đến đâu rồi? Khi nào thì tốt nghiệp?”. Phùng Minh hỏi. Tiểu Hi đi Mĩ cũng đã một năm rưỡi, tính ra cũng thật dài

– “Còn lâu mới tốt nghiệp, em nghĩ còn lâu nữa”

– “Anh…. có thời gian rảnh đi tìm em được không?”. Phùng run như cầy sấy hỏi

– “Không”

– “Di? Tại sao?”

– “Chính là anh có rảnh cũng không thể, em còn phải học a”

– “Khư!”. Tim Phùng Minh suýt bị Tiểu Hi dọa cho ngừng đập, hắn còn tưởng cậu lại cự tuyệt hắn lần nữa

– “Em nếu rảnh mới có thể đi cùng anh được”. Tiểu Hi nói như vậy

– “Vậy Giáng Sinh năm sau anh sẽ sang”. Phùng nói rõ. “Giáng Sinh em tuyệt đối rảnh đúng không?”

Sau đó, bọn họ vẫn hàn huyên thật lâu thật lâu. Một năm không gặp, mọi nhớ nhung đều tuôn trào. Cách xa nhau như vậy, nhưng bọn họ đều hiểu những cố gắng của đối phương, khúc mắc không còn. Biết tình yêu cần được nuôi dưỡng, mới có thể hạnh phúc, mới có thể tiếp tục ở nơi xa xôi mà đi đến dù không biết ngày sau ra sao

Ngày cũng sắp lên, Tiểu Hi chuẩn bị cúp điện thoại, Tiểu Hi dừng một chút

– “Làm sao vậy?”. Tiểu Hi hỏi

Phùng Minh đột nhiên nhớ đến khi hắn quyết định cùng Tiểu Hi một chỗ, hắn nhớ rõ lúc trong phòng tắm, Tiểu Hi cúi đầu nói vì đã đè chết con cua, con cua mới nguyền rủa không cho cậu có được hạnh phúc

– “Anh sẽ làm em hạnh phúc”. Phùng Minh đột nhiên nói vậy

Tiểu Hi ở đầu dây bên kia ngây dại

– “Anh sẽ không cướp đoạt của em điều gì, em không cần sợ. Anh sẽ làm cho em hạnh phúc. Cho nên chúng ta vĩnh viễn phải ở bên nhau”

– “Anh như vậy… rất giống đang cầu hôn”. Tiểu Hi bật cười

– “Khi nào em trở về, chúng ta đi tế bái con cua kia đi”. Ngữ khí Phùng Minh là thật tâm

Cúp điện thoại xong, mất đi giọng nói ôn hòa của Tiểu Hi, Phùng Minh không ngủ được cứ ngồi ở phòng khách đến giữa trưa

Hai từ ‘cầu hôn’ làm Phùng Minh xao động, pháp luật Đài Loan không cho phép kết hôn đồng tính, hắn cũng không thể quang minh chính đại tổ chức lễ cưới với Tiểu Hi. Nhưng giờ khắc này, hắn đột nhiên nghĩ mình và Tiểu Hi cũng cần một thứ đính ước

Tiếp theo, hắn lái xe vào nội thành mua một đôi nhẫn. Ngón tay Tiểu Hi không sai biệt lắm với hắn, hắn nhìn bàn tay, sau đó mua một cặp nhẫn cùng kích cỡ. Thừa dịp bưu điện chưa đóng cửa, vội vàng mang hộp nhẫn gói lại giao cho bưu điện, ký gửi đến Mĩ Quốc

Vài hôm sau, Tiểu Hi gọi điện thoại về

Đây là lần đầu tiên Tiểu Hi gọi về nhà này

– “Em nhận được rồi… Rất kì quái đó…”. Tiểu Hi nói như vậy. “Anh gửi cho em cái này làm gì?”

– “Cái gì kì quái chứ! Mang vào đi, từ nay về sau cũng không được tháo ra”. Hắn nói

– “Cái này tượng trưng cho điều gì?”. Tiểu Hi hỏi

– “Nhẫn đôi, anh một chiếc em một chiếc, em nghĩ tượng trưng cho điều gì?”. Phùng Minh trả lời cậu như vậy, giọng nói cương ngạnh mang theo tất cả ôn nhu của hắn

Cứ như vậy hàn huyên qua điện thoại hơn nửa năm. Đông qua, xuân đến, hè sang, thu cũng sắp tới

Một ngày nghỉ nhàn nhã, Tiểu Hi ở nhà chăm sóc cây cảnh. Cậu đội nón, mặc một chiếc T-shirt cùng quần short, nắng hè bao trùm lên vẻ mặt bình tĩnh

– “Tôi đi đây!”. Nhược Như ba bước thành hai bước chạy vào xe

– “Đi đường cẩn thận”. Tiểu Hi chưa kịp hết câu, nàng đã chạy xe đi

Tước Nhược Như gần đây bắt đầu yêu đương, ít khi ở nhà cũng cậu. Cậu nhìn bóng xe đang rời đi, đột nhiên lại cảm thấy hơi buồn. Nếu Nhược Như có thể yên tâm nghĩ chuyện yêu đương, nghĩa là mình đã không còn làm nàng quá bận tâm nữa đi! Một cô gái tốt như vậy, hi vọng nàng sẽ gặp được người mình yêu, cũng có thể có được tình yêu của người kia

Bên kia đường, bầy vịt hoang đi kiếm ăn đang bay về tổ. Bay qua trước mặt Tiểu Hi trở về bụi cỏ bên hồ. Thái dương cao cao chíu sáng ấm áp, rực rỡ trên bàn tay cậu, xua đi mọi giá rét của mùa xuân

Điện thoại trong nhà vang lên, cậu tắt nước vào bắt máy

– “Uy?”

– “Là anh”. Đối phương nói

– “Phùng Minh a…”. Giọng Tiểu Hi mềm xuống

– “Anh có chuyện muốn nói với em, trước tiên, em hít sâu vài cái đi”. Giọng nói bên kia bệ vệ không giống ngày thường, khẩu khí thập phần ngưng trọng

– “Có chuyện gì sao?”. Tiểu Hi mơ hồ có dự cảm xấu, Phùng Minh hiếm khi đứng đắn như vậy

– “Em làm theo là được”.

Tiểu Hi không lay chuyển được Phùng, đành phải lập tức hít sâu. “Tốt lắm, anh nói đi!”

Phùng Minh dừng một chút, “là chuyện liên quan đến mẹ em và người kia”

– “Làm sao vậy, có phải mẹ em cùng Tiểu Tất đã xảy ra chuyện không?”. Ý nghĩ đầu tiên của Tiểu Hi là cha dượng lại đánh mẹ và Tiểu Tất. Ông ấy vẫn như vậy, mỗi khi bực bội sẽ trút giận lên đầu người khác. “Tiểu Tất bị thương sao? Có nghiêm trọng không? Mẹ em có sao không?”

Tiểu Hi sốt ruột. Bởi vì cậu vừa viết thư về nói Tiểu Tất có chuyện thì tìm Phùng Minh giúp đỡ, cậu tin tưởng Phùng sẽ chiếu cố tốt cho em, nhưng hiện giờ Phùng Minh vì chuyện nhà cậu mới gọi điện sang, tình thế chắc chắn rất nghiêm trọng

– “Không phải Tiểu Tất, là chuyện của cha dượng và mẹ em…”. Phùng Minh lại dừng, chuyện này thực sự khó nói

– “Bọn họ làm sao?”. Tiểu Hi nghi hoặc

– “Thuyền bị lật”

– “Cái gì lật?”. Tiểu Hi không rõ

– “Thuyền”. Phùng Minh hít một hơi thật sâu. “Cha mẹ em ra biển đánh cá, ra đến khơi thì thuyền bị sóng đánh nhào, chìm”

– “Vậy bọn họ….”. Tiểu Hi bụm miệng. Khi mở miệng ra chỉ toàn tiếng rêи ɾỉ

– “Anh vừa mới mang Tiểu Tất đi nhận diện thi thể. Tiểu Tất đang ở bên cạnh anh, em có muốn nói một chút không?”. Phùng Minh mang ống nghe ra ngoài, âm thanh dừng lại vài giây, sau đó có người cầm tai nghe lên

– “Ca ca…”. Là tiếng nghẹn ngào nén khóc

– “Tiểu Tất…”

– “Ca ca mau về, em không biết nên làm gì bây giờ”

– “Tiểu Tất ngoan, phải kiên cường. Ca ca lập tức trở về”

– “Ba ba cùng mẹ chết rồi….”. Tiểu Tất nhịn không được khóc òa lên

Tiểu Tất khóc trong chốc lát, Phùng Minh lại cầm điện thoại. “Em không sao chứ?”

– “Em….”. Lời nói lại bị chặn trong yết hầu, không phát ra tiếng. “Em….”

– “Há to miệng ra, hít sâu vào”. Phùng Minh nói cho Tiểu Hi

Tiểu Hi làm theo lời Phùng, cố gắng hô hấp

– “Đúng rồi, làm như thế, hô hấp thật sâu. Từ từ mọi chuyện sẽ ổn, anh sẽ ở bên em”. Phùng nói rõ. “Anh sẽ chiếu cố Tiểu Tất, em chỉ cần trở về, đừng lo lắng điều gì khác”

Gác máy, Tiểu Hi lôi va li ra, tùy tiện lấy mấy bộ y phục, tìm hộ chiếu, giấy chứng nhận cũng vài giấy tờ cần thiết khác, lập tức ra sân bay

Cậu chạy xe vào bãi, chạy vào quầy mua vé, nhưng chuyến bay đã hết chỗ, cậu chỉ mua được vé dự khuyết

Ngồi trong sảnh đợi, đầu cậu chỉ có lo lắng vây quanh, cậu ngồi trên ghế hai tay nắm chặt, cúi đầu. Vẫn không tin được lời nói của Tiểu Tất cùng Phùng Minh

Thuyền lật, cha mẹ đã chết

Điều này có thể sao? Hai người kia không phải rất mạnh mẽ sao?

Cơ thể trầm ổn lại bị kích động, cậu cũng quên mất chỉ dẫn của Phùng Minh. Bàn tay đang nắm chặt run rẩy không ngừng, run đến mức hành khách bên cạnh đều hoảng sợ

– “Chàng trai, cậu cần gặp bác sĩ không?”. Một người xa lạ lo lắng hỏi

Tiểu Hi lắc đầu, cũng chỉ có thể lắc đầu. Ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn lóe sáng trên ngón áp út, cậu dùng tay phải nắm chặt chiếc nhẫn, liên tục hít một hơi thật sâu, hít một hơi thật sâu

Hít sâu

Tiểu Hi nhớ giọng nói ôn nhu mà kiên định của Phùng

Đúng rồi, làm như thế, hô hấp thật sâu. Từ từ mọi chuyện sẽ ổn, anh sẽ ở bên em

Chiếc nhẫn trong bàn tay nóng lên, cậu cố gắng chế trụ cơn run

Anh sẽ ở bên em

◇◇◇

Khi máy bay đáp xuống Đài Loan, đã là một ngày rưỡi sau

Tiểu Hi kéo hành lí ra khỏi sân bay, vừa bước ra đã thấy thân ảnh quen thuộc

Phùng Minh mặc bộ đồ màu đen, hai gò má vẫn hõm xuống. Vẫn gầy yếu như khi rời khỏi Mĩ Quốc, nhưng tóc dài hơn một chút, phủ qua trán và chân mày. Bên cạnh Phùng Minh có một em bé đội nón lưỡi trai, đứa bé kia ngẩng đầu, Tiểu Hi mới biết đó là em trai Tiểu Tất

Gần hai năm không gặp, Tiểu Tất đang dậy thì, hình dáng cũng to lớn hơn nhiều. Nếu không phải em nhìn thẳng vào cậu, không chút rụt rè, Tiểu Hi còn không thể nhận ra bé trai 11 tuổi này là em trai có khuôn mặt tròn vo đáng yêu của cậu

– “Tiểu Hi!”. Phùng Minh vẫy cậu

Tiểu Hi đi về phía bọn họ, cậu giang hai tay, ôm Tiểu Tất vào lòng. Tiểu Tất mắt vẫn đỏ hoe vì khóc, vùi đầu vào vòng tay ca ca

– “Ca ca”. Tiểu Tất nức nở

– “Anh đã liên lạc với nhà tang lễ”. Phùng Minh mang bọn họ ra ngoài, tới bãi đậu xe lấy xe

Trên đường, Phùng Minh vừa lái xe vừa nói tình hình cho Tiểu Hi nghe. “Linh đường đã chuẩn bị xong, mọi nghi thức trước khi an táng anh cũng chuẩn bị rồi. Địa điểm chôn cất cũng lo xong, vài ngày sau sẽ hỏa táng. Anh có thỉnh vài vị thầy chùa tụng kinh, nghe nói tai nạn trên biển đều phải cầu siêu, ngày hôm qua cũng có mang Tiểu Tất đến”

Tiểu Hi ngồi ở ghế sau, Tiểu Tất khóc thật lâu đã ngủ trong lòng cậu. Cậu cảm ơn Phùng Minh, trong đầu nghĩ bây giờ phải làm sao với Tiểu Tất

Phùng Minh tựa hồ biết ý nghĩ của cậu, hắn nói tiếp: “Anh đã bàn với cha, dù sao nhà cũng rộng, Tiểu Tất sẽ về nhà chúng ta ở, khi em quay lại Mĩ học anh sẽ chăm sóc cho Tiểu Tất. Có thời gian rảnh anh sẽ mang Tiểu Tất qua thăm em, dù sao cha cũng rất thích Tiểu Tất”

– “Như vậy rất phiền toái hai người”. Tiểu Hi nói

Đột nhiên, Phùng Minh dừng xe lại. Hắn quay đầu nhìn Tiểu Hi. “Anh không biết cha nghĩ thế nào, ông ấy nhận Tiểu Tất có lẽ vì áy náy. Nhưng anh thay em chăm sóc Tiểu Tất, đơn giản vì đó là em của em. Anh không thích em mở miệng nói hai chữ ‘phiền toái’ này, chúng ta cũng không phải người ngoài”

Tiểu Hi với hành động dừng xe của Phùng có chút kinh nhạc, càng kinh ngạc hơn khi nghe Phùng nói. Mình trong lòng Phùng đã trở nên trọng yếu như vậy sao? Cậu nhớ đến Hạnh Tử yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì Hạnh Tự thích Nhược Như, nên cô cũng sẽ tốt với cậu

– “Hiểu chưa?”. Phùng Minh hỏi

Im lặng vài giây, Tiểu Hi mới chậm rãi nói: “Hiểu”

Xe lại chạy, trên đường đi đều là một mình Phùng Minh nói chuyện

Không biết như thế nào, hiện giờ nghe giọng nói của Phùng lại làm cậu hoàn toàn yên tâm. Người ngồi ở ghế lái, người đang thẳng tắp lái xe trên đường này, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, cùng đôi môi khép mở khi nói chuyện, nhưng Tiểu Hi lại mơ hồ cảm nhận được sự kiên định, cũng như ôn nhu của đối phương

Khi báo tin cha mẹ mình mất, Phùng Minh liền làm mình hiểu được, vô luận có mất đi ai, cũng sẽ còn có anh ấy bên cạnh

Vuốt tóc Tiểu Tất, cậu bắt đầu hiểu người nam nhân này đã thay đổi rất nhiều

– “Anh đã đặt phòng khách sạn, hiện tại đưa em đến đó, rồi mang Tiểu Tất về nhà cho cha chăm sóc, tiếp theo sẽ đến chỗ em”. Phùng nói rõ

– “Như vậy cũng được sao?”

– “Không sao. Cha biết em lần này trờ về có nhiều chuyện cần giải quyết, Tiểu Tất còn quá nhỏ, việc này đối với người già trẻ nhỏ đều không tốt. Anh cũng đã nói giải quyết xong mọi việc chúng ta sẽ trở về”. Phùng Minh chậm rãi dừng xe trước khách sạn

Tiểu Hi xuống xe, một mình mang hành lí đến quầy tiếp tân làm thủ tục nhận phòng

Mấy ngày kế tiếp, Phùng Minh một tấc cũng theo sát cậu, bọn họ cùng nhau lo liệu đám ma, đến khi hỏa táng cha mẹ, nhập vào cốt tháp mới thôi

Có một người bên cạnh, bi thương cũng được sẻ chia. Đau thương cũng không còn nặng nề nữa, ngón tay thường run rẩy lại được trấn an

Thẳng đến khi bọn họ cùng sóng vai ra khỏi tháp, Tiểu Hi mới chính thức hiểu được quan hệ của cậu và Phùng Minh lúc này không giống trước kia nữa

Những năm tháng tổn thương lẫn nhau kia đã mau nhạt phai, bọn họ hiện giờ đều bình tĩnh, thản nhiên đối diện với tình cảm của cả hai

Tay trái Phùng Minh cầm lấy tay phải cậu. Ngày thực xanh, bọn họ dọc theo con đường nở đi hoa đi xuống. Chiếc nhẫn trong tay Phùng Minh mềm nhẹ chạm vào da thịt Tiểu Hi, để lại dấu hằn hồng nhạt trên bàn tay cậu

– “Nếu có thể mãi như vậy thì tốt rồi”. Tiểu Hi chậm rãi nói

– “Vô luận có thế nào, anh đều ở bên em”. Phùng Minh hứa hẹn

Buổi chiều, Tiểu Hi quay về nhà cũ thu dọn. Phùng Minh mời nhân viên thẩm định của công ty địa ốc đến đánh giá ngôi nhà. Sau khi tiễn nhân viên kìa về, hắn quay lại bên cạnh Tiểu Hi

– “Nghe nói giá phòng vẫn không giảm, nếu hiện tại bán có thể còn có lời. Anh nghĩ trước tiên cứ cho thuê đi, một tháng hơn hai vạn đồng. Đủ cho Tiểu Tất chi tiêu hằng ngày. Còn dư anh sẽ gửi tiết kiệm, chờ thêm vài năm khi giá nhà cao hơn nữa thì bán đi. Sau này có thể dùng tiền đó cưới vợ cho Tiểu Tất”. Phùng Minh tính toán. Hắn biết Tiểu Hi vẫn là con cả của nhà họ Phương, nhưng cậu sẽ không bao giờ muốn căn nhà này

– “Ân, anh cứ lo liệu đi”. Tiểu Hi đi lên lầu, vào phòng cha mẹ thu thập vài thứ. Cậu nghĩ sẽ mang của cải cùng trang sức cha mẹ tích góp gửi ngân hàng, Tiểu Tất bây giờ chỉ mới vào lớp 5, nhưng càng học lên chi phí sẽ càng cao, cậu phải vì Tiểu Tất mà lo liệu trước

Trong phòng cha mẹ có một bàn học nho nhỏ, đặt rất nhiều sách. Đó là thú vui của cha ngoài đánh bắt cá. Sờ từng cuốn sách, Tiểu Hi chua xót

– “Sách cũ có lẽ phải bán”. Phùng Minh ở một bên giúp cậu thu dọn

Tiểu Hi gật gật đầu. Cậu mở ngăn kéo ra, bên trong chỉ là vài thứ linh tinh không quan trọng. Nhưng trong góc ngăn kéo có một tấm ảnh. Tiểu Hi cầm lên, yên lặng nhìn

Phùng Minh nhận ra Tiểu Hi khác thường, khi nhìn thấy tấm ảnh, hắn nói: “Nếu muốn thì em cứ giữ lại đi!”

Tiểu Hi bỏ tấm ảnh vào túi áo

Chờ đến khi thu dọn toàn bộ ngôi nhà, trời đã gần sáng. Phùng Minh lái xe về nhà cất đồ của Tiếu Tất, sau đó lại đưa Tiểu Hi về khách sạn

Hai người lần lượt tắm rửa sạch sẽ, xóa đi uế khí. Phùng Minh quấn khăn tắm từ phòng tắm đi ra, lại thấy Tiểu Hi đang nhìn tấm ảnh kia

Tiểu Hi cúi đầu ngối trên giường, đầu tóc mới gội cũng không sấy nên vẫn ướt đẫm. Cậu mặc bộ đồ ngủ in hình Mickey, đây là bộ đồ cậu mua khi đi DisneyLand chơi

– “Tiểu Hi”. Phùng Minh gọi

Tiểu Hi ngẩng đầu lên, tầm mắt có chút khó nhìn, cậu nhìn Phùng, rồi lại giống như xuyên qua Phùng nhìn về nơi xa. Bộ đồ ngủ vui nhộn đối lập với nét mặt vì đau thương mà trắng bệch

– “Đi sấy tóc đi, rồi ngủ sớm”. Phùng nói. Tiểu Hi không bộc lộ đau thương trong suốt thời gian đám tang, hắn cũng chưa từng thấy cậu khóc. Nhưng có lẽ bây giờ đã đến lúc rồi, khi tấm hình kia lại gợi lên rất nhiều kí ức

– “Được”. Tiểu Hi hoảng hốt gật gật đầu, để tấm ảnh trên giường đi vào phòng tắm. Sau đó, tiếng máy sấy vang lên

Phùng Minh cầm tấm ảnh lên nhìn. Hình đã được chụp từ rất lâu, khi Tiểu Hi vừa mới vào tiểu học. Hắn nhớ rõ ngày đó, ba ba Tiểu Hi đi biển về, Tiểu Hi lôi kéo cậu cùng đến bến tàu đón cha. Khi trời vừa sáng, bến tàu thật náo nhiệt, thuyền viên đều mừng thu hoạch mở tiệc cùng nhau uống trên thuyền

Uống, rồi vây quanh con cá to nhất đánh được chụp ảnh lưu niệm

Trong hình, trên đầu Tiểu Hi còn có con bạch tuộc, hai cha con cười đến cui vẻ. Nụ cười hồn nhiên của Tiểu Hi làm hắn hoài niệm, nụ cười nội tâm thuần túy đó, hiện tại không còn nữa

Tiếng máy sấy trong phòng tắm vang lên thật lâu không dừng. Phùng Minh đem ảnh để lên đầu giường, phát giác Tiểu Hi vẫn chưa ra. Hắn vào phòng tắm, vừa vào đã thấy Tiểu Hi co ro ngồi trong một góc phòng, bụm miệng, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống

Nhìn, hốc mắt Phùng cũng đỏ. Không phải không biết tâm tư của người này, chính là vì quá yêu người cha kia, nên đến giờ vẫn không có dũng khí chấp nhận ông không phải là cha ruột của mình

Phùng Minh cầm cổ tay Tiểu Hi, đỡ cậu đứng lên. “Trốn chỗ này làm gì? Có anh đây rồi!”

Mất đi cánh tay che lấp, âm thanh nức nở không thể khống chế mà tuôn ra

Phùng Minh ôm Tiểu Hi vào lòng, tắt máy sấy ồn ào, mang cậu rời khỏi phòng tắm trở lại giường

Nước mắt Tiểu Hi không ngừng rơi xuống, cho dù nhắm chặt hai mắt cũng không ngăn được xót xa đang lan tràn

– “Anh sẽ ở bên em, không cần phải một mình khóc làm gì, có biết hay không?”. Phùng Minh vuốt nhẹ tóc Tiểu Hi, mềm mại nói bên tai cậu

– “Anh… Cũng sẽ rời bỏ em sao….”. Tiểu Hi run rẩy

– “Anh cứ ở đây, anh sẽ vẫn ở lại bên em”. Phùng Minh trả lời như thế

– “Em khổ sở… Thật sự rất khổ sở… Bọn họ tại sao phải ra đi…. Cha còn chưa tha thứ cho em….”

– “Em không làm gì sai, không ai có quyền được chọn cha mẹ cho mình, đây không phải lỗi của em”. Phùng Minh nhẹ nhàng nói

– “Phùng Minh…”. Tiểu Hi nghẹn ngào, càng không ngừng khóc

– “Tốt lắm tốt lắm, khóc được thì tốt rồi, khóc được thì tốt rồi”. Phùng Minh vỗ về vai Tiểu Hi. “Ai cũng sẽ phải chết, bọn họ cũng không còn, không cần phải quá thương nhớ, người sống còn có cuộc sống của mình. Thế giới của bọn họ bây giờ đã khác thế giới của chúng ta, em phải tiếp tục đi. Về sau, đều có anh cùng em. Anh sẽ cùng em, em còn có anh”

Bi thương nếu có thể giải thoát sẽ không còn việc gì. Phùng Minh vỗ nhẹ vai Tiểu Hi, yên lặng suy nghĩ

Hắn muốn cùng người này đi hết cuộc đời, hắn muốn chăm sóc người này đến khi mình già yếu không đi nỗi nữa. Hắn muốn cho người này vĩnh viễn thoát li bi thương, trở lại bộ dáng tươi cười đơn thuần như trước đây

Rồi sau đó bọn họ sẽ hạnh phúc, hắn sẽ từng chút từng chút bồi đắp cho cậu

Hắn yêu người này, thật sâu thật sâu

Khóc xong một trận, nước mắt Tiểu Hi mới ngừng lại, cậu mới rời khỏi lòng Phùng

Phùng Minh rút khăn giấy lau mặt cho Tiểu Hi, cười nói: “Thật là, khóc thành như vậy, nước mắt nước mũi tèm nhèm”

Tiểu Hi xì mũi vào khăn giấy trên tay Phùng. Cậu nói bằng giọng mũi: “Em đi rửa mặt”

– “Chờ một chút”. Phùng kéo tay Tiểu Hi

– “Ân?”

– “Hôn trước một cái đi, từ khi em trở về đến giờ, anh chưa hôn em lần nào”. Phùng nói rõ

– “Chính là nước mắt nước mũi…”. Tiểu Hi hoang mang

– “Không quan hệ”. Phùng tiến tới, hôn lên môi Tiểu Hi. Mang theo vị nước mắt, lưỡi hắn dao động đi vào miệng người này, chậm rãi âu yếm từng nơi trong khoang miệng

Trong đầu đều có tình cảm đè nặng lên trái tim, trái tim bởi vì chịu không nổi, đau đớn truyền ra ngoài. Hắn hiểu được, hắn rất yêu người này

– “Phùng Minh… em không thở được”. Tiểu Hi khóc đến nghẹt mũi, Phùng Minh lại hôn làm cậu thiếu dưỡng khí

Lúc sau Phùng Minh mới rời môi ra

Tiểu Hi cố hít vài ngụm khí

Môi Phùng Minh tiếp đó lại dán vào, thâm tình hôn lên môi người yêu