Nàng Đẹp Nhường Ấy

Chương 5

Văn Nguyệt trong lòng khinh thường, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hết sức khách khí: “Vị tiểu thư này phiền cô thu lại tin tức tố một chút, có lẽ cô không rõ lắm, Tần Tổng trước nay không thích Omega tùy tiện.”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt cô ta đột nhiên tái đi, tựa như phải chịu một áp lực vô hình nào đó, rốt cuộc không thể mở miệng nói tiếp.

Một luồng hương gỗ mun trầm hương cực kỳ trầm lắng, dày dặn, chậm rãi tràn ngập không khí.

Loại tin tức tố đỉnh cấp này một khi được giải phóng, đối với bất kỳ Alpha nào khác đều là sự áp chế chí mạng, càng không cần phải nói đến Omega. Văn Nguyệt đau đớn cắn chặt môi, yếu ớt dựa lưng vào tường mới không đến nỗi ngã quỵ xuống đất.

Nhưng tin tức tố gỗ mun trầm hương lại chẳng hề để ý đến cô ta, mà chỉ mang theo vài phần dịu dàng, từ từ quấn lấy, bao bọc lấy luồng tin tức tố hoa hồng ban đầu trong không khí. Cho đến khi hương hoa hồng hoàn toàn bị bao trọn trong lãnh địa của gỗ mun trầm hương mới thôi.

Vừa là sự bảo vệ dành cho Omega trong lòng, cũng là lời răn đe dành cho kẻ dám tơ tưởng đến Omega của hắn.

Rõ ràng đối phương không hề có ý công kích mình, nhưng Nguyễn Nghi vẫn cảm thấy chân hơi mềm nhũn. Đã quá lâu không ngửi thấy mùi tin tức tố quen thuộc, cảm giác dựa dẫm cả về sinh lý lẫn tâm lý trở nên mãnh liệt lạ thường.

Đôi mắt đen của Tần Thâm sâu thẳm, anh vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, để cô dựa vào lòng mình, giọng nói bình thản vang lên.

“Vòng cổ đâu? Sao không đeo?”

Anh đang nói đến chiếc vòng cổ được đặt làm riêng trước đó, dùng để che giấu tin tức tố của cô.

Cô gái nhỏ mềm mại hừ khẽ hai tiếng, đôi tay trắng nõn tự nhiên vòng qua cổ người đàn ông. Bị tin tức tố bao bọc chặt chẽ, cô thoải mái đến mức chẳng muốn nói chuyện, chỉ ư hử đáp: “Không đeo.”

Vừa hay hôm nay quên mang theo, nếu không thì làm sao tỏa tin tức tố cho Văn Nguyệt biết đây chính là người đàn ông của Nguyễn Nghi cô chứ.

“Lần sau nhớ kỹ.”

Tần Thâm nhẹ nhàng cảnh cáo

“Không được tỏa tin tức tố trước mặt người ngoài, cho dù là Omega cũng không được.”

Tính chiếm hữu của người đàn ông này đúng là mạnh đến mức không giống ai, ngay cả việc cô tỏa tin tức tố cũng muốn quản.

Nguyễn Nghi bĩu môi, lắc lắc cái đầu nhỏ, ậm ừ hai tiếng.

Sau đó cúi đầu liếc Văn Nguyệt một cái, ra vẻ cáo mượn oai hùm: “Xem ra là cô không rõ rồi, Tần Tổng rất thích nha.”

Văn Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn về phía người đàn ông kia, cố gắng tìm kiếm chút thương hại. Chỉ tiếc là người đàn ông đang mải mân mê vòng eo thon mềm của Nguyễn Nghi, từ đầu đến cuối chẳng thèm bố thí cho cô ta nửa ánh mắt.

Cô ta lập tức cảm thấy bẽ mặt vô cùng, nhưng lại bị tin tức tố của Alpha áp chế đến không thể động đậy, trông vô cùng thảm hại.

Tần Thâm không có kiên nhẫn dây dưa với người không liên quan, thấy Nguyễn Nghi làm mình làm mẩy đủ rồi, liền ôm lấy người đẹp mềm mại, ấm áp trong lòng, đi xuyên qua hành lang ra bãi đỗ xe.

Một chiếc Bentley màu bạc đã chờ sẵn từ lâu.

Trợ lý Mục Dương cúi đầu chào một tiếng “Thái thái”, vô cùng biết ý mà mở cửa xe cho hai người, sau đó quay lại ghế lái.

Tần Thâm đặt người đẹp mềm mại trong lòng vào ghế dựa, rồi đi vòng qua cửa bên kia ngồi xuống.

Một lát sau, anh lại cầm lấy áo vest trên người, không nói một lời mà khoác lên người Nguyễn Nghi: “Khoác vào.”

Chiếc áo vest đen dài che kín đôi chân Nguyễn Nghi, khiến làn da trắng như tuyết kia không để lộ ra chút nào.

Vừa khuất khỏi tầm mắt của Văn Nguyệt, Nguyễn Nghi lập tức thay đổi sắc mặt, cái miệng nhỏ chu ra tưởng như có thể treo cả bình dầu.