Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Quyển 4 - Chương 57

“Có rất nhiều nghi điểm” Lâm Cảnh Phong trầm ngâm hồi lâu, rồi mới mở miệng nói: “Chúng ta sắp xếp một chút”

Trương Soái: “Cậu hỏi, tôi đáp”

Lâm Cảnh Phong nói trước: “Macaque trong núi, các anh chưa từng thấy qua à?”

Trương Soái: “Chưa, kể từ lúc nhỏ, bốn năm vào cấm địa một lần; cho đến năm hai mươi tuổi bắt đầu dẫn Trương Huy vào, từng thấy…Macaque một hai lần, đều là Macaque vàng”

Lâm Cảnh Phong: “Cũng có nghĩa là, khi đó vẫn chưa có thi biến”

Trương Soái gật gật đầu: “Nhiều Macaque như vậy, tụi đó ở đâu chui ra? Tụi nó sợ xương Phật trên người tiểu Tiện, hẳn là một loại âm quỷ”

Lâm Cảnh Phong không nêu ý kiến gì, hỏi tiếp: “Về hang cổ trong lòng núi, anh bảo chúng phân bố dầy đặc, toàn là mạng lưới hang đá cổ trùng, chúng là do các anh bố trí ư?”

Trương Soái đáp: “Không phải, điều này là khẳng định, tuyệt đố không phải. Trong cấm địa vốn không có bất cứ loại cổ nào, tất cả cổ trùng đều nằm trên người Bặc mẫu”

Lâm Cảnh Phong: “Có khi nào là do Bặc mẫu chuyển dời ra không?”

Trương Soái: “Chuyện này cũng không có khả năng”

Lâm Cảnh Phong lại im lặng.

Triển Hành xen miệng vào: “Trong khoảng thời gian từ lúc Trương Huy dẫn bạn gái anh ấy vào, cho đến khi cuộn băng ghi hình này phát sinh, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó”

Lâm Cảnh Phong: “Tôi cũng nghĩ vậy, trước hết thăm dò sơ sơ một chút, rồi hẳn vào cấm địa, có thế mục đích của chúng ta mới rõ ràng. Có khả năng nào dẫn tới hang động rải đầy cổ trùng không?”

Trương Soái ngẫm nghĩ, đáp: “Trừ phi Bặc mẫu thi biến, thả cổ trên toàn thân mình ra, men theo sơn động đi một vòng”

Lâm Cảnh Phong chợt loáng thoáng có đầu mối, y giơ tay ra hiệu người bên cạnh đừng lên tiếng, thật lâu sau lại hỏi: “Trương Soái, năm xưa khi mở cấm địa lần đầu, có để lại ghi chép gì không?”

Trương Soái: “Không”

Lâm Cảnh Phong: “Bặc mẫu chết đi, có khả năng sinh con không?”

Trương Soái sửng sốt.

“Tuyệt đối không thể!” Trương Soái nói: “Nhân thi cổ cần phải có tấm thân trong trắng, thai nhi có khả năng điều hòa khí thiên địa, sẽ bảo vệ người mẹ, năm xưa lúc thả cổ nếu Bặc mẫu mang thai, thì tuyệt đối không thể hoàn thiện Thiên quan trận”

Hoắc Hổ chợt hỏi: “Vậy chết rồi thì sao?”

Tất cả mọi người đồng thời cảm nhận được một cơn lạnh sống lưng.

Lâm Cảnh Phong: “Tôi từng nghe truyền thuyết về nữ thi sinh ra đứa con quỷ”

Trương Soái nói: “Tôi cảm thấy không phải như vậy, Tam gia. Các cậu hoài nghi sau khi chết, Bặc mẫu còn có khả năng sinh đứa con quỷ sao?”

Lâm Cảnh Phong: “Cho nên tôi mới hỏi anh, năm xưa có để lại ghi chép gì không, sinh tiền Bặc mẫu là xử nữ, chẳng hề nói lên rằng sau khi chết bà ấy vẫn là xử nữ. Nếu có người vào cấm địa…”

Trương Soái: “Chuyện này sao có thể? Trừ đại Tư tế và thiếu Tư tế, không ai có thể đột phá tầng thụ cổ đầu tiên của cấm địa cả”

Lâm Cảnh Phong: “Nếu người gian thi là bản thân đại Tư tế thì sao?”

Trương Soái bàng hoàng, lâm vào trong hồi ức miên man, Hoắc Hổ vẫn nghe chưa hiểu, bèn nói: “Huynh đệ, khẩu vị của anh đúng là dữ dội thiệt ha”

Triển Hành dở khóc dở cười: “Đương nhiên không phải nói anh ấy! Mà là nói đại Tư tế mấy trăm năm trước kìa”

Trương Soái lẩm bẩm: “Đại Tư tế đầu tiên của người Kiềm Bặc, cuối cùng quả thật không có rời cấm địa, chẳng lẽ thật sự là vậy?”

Lâm Cảnh Phong: “Nếu vậy thì dễ giải thích rồi, chúng ta nghe được tiếng trẻ con khóc, rồi ngàn vạn cổ trùng trong khắp hang đá…Các người nghĩ xem, sau khi chết vài trăm năm, Bặc mẫu đã sinh một đứa con quỷ, nó mang phần lớn cổ trùng trong cơ thể mẹ ra ngoài, bò khắp nơi trong hang đá”

Trương Soái: “Chuyện này cũng có thể…Nhưng lần trước Trương Huy tới, căn bản không có bất kỳ vấn đề gì, một tháng sau đó, thụ cổ báo nguy, tôi mới dẫn người vào điều tra”

Hoắc Hổ nói: “Tôi biết ở đất Tạng có lời đồn thế này, xác ướp mẹ muốn sinh con, cần phải nhận được một loại cảm ứng huyết khí, giống như nữ thi bị Không Hành mẫu nhập, sau khi cùng Lạt ma song tu xong thì chết cứng, lúc này cần kinh nguyệt của xử nữ…”

Lâm Cảnh Phong: “Phải, nếu tôi đoán không sai, bạn gái của Trương Huy hẳn là người phụ nữ đầu tiên tiến vào cấm địa các anh trong vòng ba trăm năm nay”

Trương Soái im lặng, hắn gần như có thể căn cứ theo mẫu chuyện Lâm Cảnh Phong đưa ra mà đoán được toàn bộ nguyên nhân hậu quả, Bặc mẫu mang thai mà mang đến tận ba trăm năm, sau khi bị huyết khí quấy nhiễu, rốt cuộc cũng sinh ra một đứa con quỷ, như vậy, định thi cửu vân châu quả thật không phải bị trộm mất.

Chắc chắn là đang ở trên người đứa con quỷ.

Nhưng Triển Hành lại nghĩ tới chuyện khác: “Nếu Bặc mẫu mang thai, bụng sẽ phình ra rất to, phải không? Khi đó các anh đều không nhìn ra sao?”

Lâm Cảnh Phong xua tay: “Đứa con quỷ không giống em bé của người thường, nó lợi dụng thi khí ra đời, vẻ ngoài của nữ thi sẽ không biến hóa gì”

“Các cậu trở về đi” Trương Soái nói: “Tôi đã biết đại khái rồi”

Tất cả mọi người đồng thời hô: “Vậy sao được?!”

Lâm Cảnh Phong: “Gượm đã, tôi còn một vấn đề cuối cùng”

Trương Soái khẽ cau mày, Lâm Cảnh Phong nói: “Người ở lại bên hồ lúc trước đi đâu rồi?”

Trương Soái chậm rãi lắc đầu: “Tôi không biết”

Lâm Cảnh Phong: “Mấu chốt vấn đề rất có thể nằm trên người anh ta”

Trương Soái suy nghĩ thật lâu, rồi chà mu bàn tay, con côn trùng bay lên, vượt qua đêm mưa mịt mờ, lóe sáng kim quang lao qua bên kia núi. Gần nửa tiếng sau, ngân cổ bay về.

Lâm Cảnh Phong nói: “Triển Hành có ngón tay Phật hộ thể, có thể theo chúng ta, nói không chừng sẽ mang đến tác dụng ngoài ý muốn, về phần những người khác…”

Đường Du: “Em sẽ không cản chân mọi người đâu”

Hoắc Hổ: “Tôi…cũng không sợ”

Trương Soái lại suy nghĩ một hồi, trầm mặc gật đầu, cười nói: “Vậy thì cảm tạ mọi người, tôi sẽ bảo vệ mọi người bình an, không bị cổ trùng xâm nhập, sau khi tiến vào toàn bộ nghe Tam gia phân phó, sáng sớm ngày mai xuất phát”

Một đêm yên tĩnh, tiếng trẻ con khóc không còn truyền tới nữa, chỉ còn tiếng mưa tí tách bầu bạn với họ cả đêm, ai cũng không nói chuyện, Triển Hành ở trong lều lăn qua lộn lại, khi thì mơ thấy mặt nạ cổ Ba Thục, khi thì mơ thấy đứa con quỷ mang đôi mắt vẫn đυ.c, cả đêm ngủ không yên.

Trời tờ mờ sáng thì mưa ngừng, Trương Huy ướt như chuột lột, y sam dính vào người, lộ ra đường nét cơ thịt gầy mà khỏe mạnh, đứng ngoài doanh trại, ngẩng đầu ngắm nhìn mớ rễ dong buông rũ.

“Anh tới rồi?” Triển Hành ngồi bên gốc cây đánh răng, phun ra ngụm bọt trắng.

Trương Huy cười cười với Triển Hành: “Có thể có nguy hiểm, anh trai kêu anh tới giúp”

Lâm Cảnh Phong và Trương Huy đều mặt than như nhau, nhưng bất đồng ở chỗ, Lâm Cảnh Phong thỉnh thoảng sẽ cười một cái, mang theo sự ấm áp không nói nên lời, còn nụ cười của Trương Huy lại hết sức tà khí, bình thường khi bắt gặp anh ta cười, Triển Hành không khỏi cảm thấy tôn kính mà xa cách, hoặc nghĩ anh ta cứ giữ nguyên gương mặt than mới tốt.

Trương Huy gấp rút lên đường cả đêm, lộ vẻ hết sức mỏi mệt, Lâm Cảnh Phong nhìn một cái, không nói nhiều, biết Trương Soái có tính toán riêng của mình, nhiều thêm một người biết dùng cổ thì hệ số an toàn càng tăng cao hơn.

Hai anh em Trương Huy và Trương Soái mỗi người đi một bên, bảo vệ bốn người chính giữa đi về phía cấm địa bên kia ngọn núi.

Triển Hành dắt Điền mã, chợt hiếu kỳ nói: “Soái ca, anh không có vợ sao?”

Soái ca…Trương Soái nhịn không được bật cười: “Không có đâu, cậu muốn giới thiệu cho anh hả? Muốn làm anh vợ hời của anh à? Anh biết cậu có một đứa em gái”

Triển Hành xua tay: “Thôi quên đi, anh lớn vậy rồi mà vẫn còn là xử nam hả?”

Trương Soái hết sức xấu hổ, lát sau đáp: “Chuyện nhà còn giải quyết không xong thì làm gì có thời gian kiếm người yêu chứ”

Trương Huy liếc bên họ một cái, miệng hờ hững nói một câu tiếng địa phương, Trương Soái mắng trả, xem tình hình này chắc sắp cãi nhau rồi, Triển Hành lập tức nói: “Tôi sắp đau trứng nữa rồi nghen!”

Mọi người cùng bật cười.

Đường Du hiếu kỳ hỏi: “Soái ca, anh biết dùng cổ, sẽ không tùy tiện cho phép người ta yêu anh phải không?”

Trương Soái tự giễu nói: “Làm gì có chuyện đó? Không phải thật đâu”

Triển Hành và Đường Du cùng nhao nhao lên, Triển Hành vội nói: “Có đó! Em từng nghe nói, Miêu nữ thả cổ có thể khiến trong mắt người ta chỉ còn một mình cô ấy, trọn đời đến chết không thay lòng”

Trương Huy lắc đầu, tự giễu nói một câu tiếng địa phương.

Trương Soái liếc Trương Huy một cái, hỏi: “Các cậu nghe được từ nơi nào đấy?”

“Vô ích thôi” Trương Huy đổi ngôn ngữ, giải thích: “Cổ là tà vật, như vu thuật và thuật giáng đầu vậy, đạo lý tương đồng; chỉ cần nội tâm cậu không có tà niệm, thì tự nhiên vạn cổ bất xâm. Mấy người bị hạ cổ, trong lòng họ từ lâu đã dấy ý niệm bất chính”

Trương Soái gật đầu: “Huống hồ cái gọi là tình cổ, dùng cũng chẳng nghĩa lý gì”

Triển Hành hỏi: “Tại sao?”

Trương Huy tiếp lời, nói: “Bặc nữ gặp hán tử qua đường, hán tử háo sắc, dậy sắc tâm đối với cô bé xinh đẹp, Bặc nữ lại tâm đầu ý hợp với anh ta, mới thả tình cổ ra”

“Khi yêu, ai lại nhẫn tâm làm chuyện này với người yêu của mình?” Trương Huy hỏi ngược lại.

Triển Hành gật gật đầu, nói tiếp: “Còn thứ gì tốt nữa, chia cho tụi em một ít đi”

Trương Soái cười nói: “Hai cậu, với lại Hoắc đại ca đều không màng tư lợi, tâm tư trong sạch, là người không nhuốm bụi bẩn, không cần thần cổ bảo vệ, cũng có thể giữ mình bình an cả đời”

“Tôi thì sao?” Lâm Cảnh Phong hờ hững nói.

Trương Soái trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: “Tam gia tạp niệm quá nhiều, cũng khó nói”

Triển Hành: “Tặng em một con cổ đi”

Trương Soái: “Được thôi, cậu muốn cổ gì?”

Triển Hành: “Tình cổ…”

Sắc mặt Lâm Cảnh Phong trở nên rất khó coi, Trương Huy ý thức được gì đó, vội cao giọng nói vài câu, như đang khiển trách anh trai chớ nên đáp ứng bậy bạ, lát sau Lâm Cảnh Phong hỏi: “Em muốn tình cổ làm gì? Hạ cho ai?”

Triển Hành chẳng biết xấu hổ đáp: “Hạ anh”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Lỡ sau này anh…kia kia, em hạ cổ anh, thế là chẳng phải chúng ta sẽ được ở bên nhau sao?”

Lâm Cảnh Phong: “Ờ, em thật đáng sợ, anh muốn nghĩ xem có nên bye bye với em không đây”

Triển Hành: “Anh sợ hả?”

Trương Soái: “Chuyện này…không được, anh không có tình cổ”

Triển Hành bíu Trương Huy, Trương Huy cười đạp Triển Hành một cước, cười nói: “Cút”

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Đừng giỡn quá trớn, anh không có tư cách đạp cậu ta”

Trương Huy vội xin lỗi, giải thích: “Cổ thông qua ăn uống mà bám vào người, hán tử nọ sẽ ngơ ngơ ngáo ngáo cả ngày, ngoại trừ chuyện tình với ái, thì không còn ý thức riêng nữa, chẳng khác nào xác sống, tình yêu kiểu đó, cậu cho là có ý nghĩa sao?”

Triển Hành nhìn nhìn Trương Huy, lại nhìn sang Lâm Cảnh Phong, dường như đang mường tượng ra bộ dáng Lâm Cảnh Phong ngơ ngơ ngáo ngáo, mặt than si ngốc chảy nước miếng như ông già, quanh năm suốt tháng làm cây gậy mát xa hình người. Thầm nghĩ thôi quên ý định đó đi, hông thèm đâu.

Vách đá chạy dài ngàn dặm, bốn giờ chiều, họ băng qua lùm cây cuối cùng thông hướng cấm địa. Sườn dốc chạy tà tà xuống, giữa hai dãy núi giống như bị cự đao của tạo hóa chém nứt một khe vực, rồi sau lại dùng cây đυ.c thần chẳng chút lưu tình đóng xuống.

Quỷ phủ thần công, thiên địa tạo hóa, màn trời xanh thăm thẳm bao la vô bờ, đoàn người trở thành chấm đen nhỏ như kiến trên rìa đông vách đá.

Dưới vách đá, là vực sâu hình tròn cao trăm trượng.

Bốn bề tĩnh lặng như tờ, chẳng có lấy nửa con chim, cây cối vừa cao chạm vách đá liền ngừng, chừa lại một lòng chảo rộng lớn, an tĩnh.

Lòng chảo rộng chừng hơn vạn mét vuông, chính là cấm địa tộc Bặc mà họ nhìn thấy trong cuộn ghi hình.

Trên vách đá hình tròn bao quanh phân bố hơn ngàn hang đá chằng chịt, trong mỗi cái hang đều có một cỗ quan tài, Triển Hành không khỏi kinh thán vì cảnh sắc thiên nhiên nguy nga tráng lệ này, trước vách đá cao mấy trăm mét, con người trở nên nhỏ bé nhường nào.

Ánh dương xế chiều nghiêng nghiêng hắt bóng râm vào đáy cốc, ở giữa lòng chảo loáng thoáng có thể thấy một cây cổ thụ chọc trời, xung quanh rải đầy đá vụn.

“Lần này tới lượt Hổ ca và tiểu Đường, tiểu Tiện, ba người các cậu ở lại bên trên tiếp ứng” Lâm Cảnh Phong phân phó: “Những người khác theo tôi xuống dưới một chuyến”

Đường Du nói: “Tôi có thiết kế một cây kim dò sóng siêu âm, có thể cho hiện địa hình hang đá trên máy tính”

Triển Hành nhại theo như vẹt: “Tụi em có thiết kế một cây kim dò sóng siêu âm…”

Đường Du: “Liên quan gì tới cậu?”

Triển Hành: “Cậu không thể phối hợp một chút sao? Tôi cũng muốn xuống a”

Đường Du: “Được thôi…” Đường Du liếc xéo Triển Hành, trong lòng cậu cũng không nắm chắc lắm, cuối cùng nói: “Quả thật cần tiểu Tiện giúp một tay, tôi nói thật”

Lâm Cảnh Phong do dự chốc lát, nhìn sang Hoắc Hổ, Trương Soái nói: “Tôi có làm cho Hoắc đại ca một cơ chế bảo vệ, Trương Huy, mang hộp qua đây”

Trương Huy lấy ra một cái hộp, đặt trên mặt đất, khom người mở ra, một làn khói xanh phả ra, hộp tự động đóng lại, con cổ khói xanh nọ lượn tới lượn lui quanh người Hoắc Hổ.

Hoắc Hổ ù ù cạc cạc hỏi: “Này là gì vậy?” Hắn đưa tay ra bắt, phát hiện cổ khói xanh nọ thế nhưng là do vô số phi trùng màu xanh cực nhỏ, mắt thường khó lòng nhìn thấy tổ thành, chúng tụ làm một đám, tự do tới lui.

“Đây là thần trùng ăn thi” Trương Soái nói: “Nếu xác Macaque xuất hiện, chúng sẽ nhanh chóng gặm nhắm, là khắc tinh của rất nhiều cương thi cỡ nhỏ”

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ: “Vậy nhờ Hoắc đại ca ở lại tiếp ứng, trong coi dây thừng”

Hoắc Hổ gật đầu, mang một cái ghế ra ngồi, vui vẻ xua tay nói: “Các cậu cứ yên tâm đi đi”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lâm Cảnh Phong buông dây thừng xuống, trượt xuống trước, mọi người lần lượt trèo xuống lòng chảo cao ngàn mét, Lâm Cảnh Phong lắc dây thừng, hô: “Nghe rõ không!”

Hoắc Hổ đáp lời.

Lâm Cảnh Phong yên tâm, đoàn người đứng sát dưới chân vách núi.

“Hiện tại phải làm gì?” Đường Du hỏi.

Lâm Cảnh Phong nói: “Trước tiên khoan hẳn dùng vật thay thế, chúng ta phải tìm được đứa con quỷ trước, tẩy trừ hết mớ cổ khuếch tán lân cận, kim dò của cậu đâu?”

“Đừng tới gần cái cây, Trương Soái” Lâm Cảnh Phong nói: “Trước hết hãy điều tra rõ xung quanh trước, giờ chưa cần vội”

Đường Du lấy laptop trong balo ra, lấy ra hai mươi cây kim mảnh: “Giao cho cậu này, tiểu Tiện, đem mấy thứ này ném lên trên đi”

Triển Hành đứng sát vách lòng chảo ngẩng đầu lên, xoay một vòng tại chỗ, huyền quan cổ đại rải rác đầy vách núi, trên tảng đá vẽ kín phù văn và đồ án của người Bặc, trong từng hang động giấu quan tài, dường như đều chôn vùi một đoạn cố sự xa xưa.

Triển Hành rút cây châm kim loại đầu tiên ra, ném lên cao, nó xoay vù vù bay đi, rơi keng bên rìa hang đá trên vách núi.

Laptop của Đường Du kêu tít tít, bắt đầu phân tích không gian.

Trương Soái cười nói: “Ra chiêu đẹp thật”

Đường Du nhìn màn hình máy tính: “Nói rồi mà, không có cậu ta không được”

Triển Hành: “Cây tiếp theo ném hướng nào?”

Đường Du cũng không ngẩng đầu, nói: “Cậu tự quyết định đi, dịch ra một chút, chỉ có hai mươi cây, đừng làm rớt hỏng đấy”

Triển Hành cởi trường cung sau lưng ra, lắp châm kim loại vào, đồng tử phản chiếu vách đá mênh mang, bầu trời xanh thẳm, quan tài ngàn năm.

Buông dây.

Lại một cây châm kim loại lóe sáng bay lên nơi cao nhất vách đá, lướt qua hơn trăm mét không gian, bay vào hang đá.

“Tuyệt!” Trương Soái hoan hô.

Triển Hành lần lượt lắp tiễn, buông dây, chẳng mấy chốc tất cả châm kim loại đều bị bắn hết lên trước cửa động huyền quan.

Một bức sơ đồ thông đạo ngầm to lớn trải ra trên laptop.

Lâm Cảnh Phong nheo mắt, nhìn sơ đồ thông đạo, thông đạo đó thực sự quá lớn, dính nhau như mạng nhện, bao la phức tạp.

“Giờ đứa bé quỷ nhất định là đang ở một nơi nào đó trong hang đá” Lâm Cảnh Phong nói: “Phải tìm ra nó”

Trương Soái:”Vậy, hai anh em bọn tôi lên trên, chọn một lối, các cậu ở ngoài chờ”

Trương Huy gật đầu, nhưng Lâm Cảnh Phong lại có cách khác, hỏi: “Đường Du, cậu có thiết bị cảm ứng điện tử không?”

Đường Du: “Có, vốn có bốn cái, nhưng mỗi lần tổ hành động đặc biệt ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ đi hai người, cho nên không mang nhiều trên mình”

Cậu lấy ra hai cái huy hiệu to cỡ nắp chai bia: “Gắn cái này lên người, là có thể xuất hiện trên bản đồ của tôi”

Lâm Cảnh Phong lấy một cái, nói: “Cái kia cho hai anh em anh quyết định”

Trương Soái: “Để tôi, Trương Huy ở đây bảo vệ bọn họ. Mỗi người cầm một cái máy bộ đàm à?”

Lâm Cảnh Phong và Trương Soái đeo huy hiệu vào, Trương Huy cởi một chuỗi châu trầm hương trên tay xuống, giao cho Trương Soái, Trương Soái lại giao cho Lâm Cảnh Phong: “Đeo cái này vào, vào hang không sợ cổ trùng”

Lâm Cảnh Phong đeo xong, cùng Trương Soái chạy theo hai hướng khác nhau.

Lâm Cảnh Phong lấy dây móc từ trong túi ra, khua một vòng, móc vào rìa hang đá được chọn, y chậm rãi trèo lên.

Còn Trương Soái không biết dùng phép thuật gì, hai tay áp vào vách đá, lúc trèo lên thân thể cư nhiên như hút vào vách đá, tự do hành động, cuối cùng chọn một cái hang chui vào.

Triển Hành mở bộ đàm, cuộc săn lùng bắt đầu.

—————————————————-