Triển Hành lãnh tiền dẫn mọi người đi, bà chủ quán pha một ấm trà, đến ngồi trước cái bàn vừa lau sạch, Lâm Cảnh Phong cởi ba lô, chỉnh lý trang bị bị nước thấm ướt.
Lâm Cảnh Phong: “Sao Bân tẩu lại tới nơi này? Tôi cứ tưởng chị sẽ đi chỗ khác chứ, xảy ra chuyện gì thế?”
Bân tẩu: “Cậu tới đúng lúc lắm, có chút chuyện muốn nhờ cậu làm”
Lâm Cảnh Phong: “Lão già lại phái người tới à? Chúng tôi mới bị người ta truy đuổi một mạch trên núi”
Bân tẩu đáp: “Tôi cũng không rõ, bất quá lần này tới, không phải là vì các cậu, chẳng qua trùng hợp chạm mặt thôi” Nói xong lấy một cái bao vải ở sau quầy qua, cởi nó ra.
Lâm Cảnh Phong dừng động tác.
Trong bao là một khẩu súng, vài bộ y phục và một cái hộp nhỏ, trong hộp đựng vài miếng giấy gói kẹo chocolate.
“Đồ của tiểu Song” Lâm Cảnh Phong nói: “Là tôi gϊếŧ cậu ấy, chị hỏa táng cậu ấy chưa?”
Bân tẩu hờ hững nói: “Tìm không thấy thi thể”
Lâm Cảnh Phong: “Không thể nào”
Bân tẩu: “Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện Lhasa, tôi nhảy cửa sổ bỏ trốn, vết thương không nặng lắm…”
Lâm Cảnh Phong xen ngang: “Tôi xem xem” Y cởi cổ áo Bân tẩu, trên bả vai trắng tuyết có một vết thương, nhưng căn bản đã khỏi hẳn, viên đạn cũng đã được lấy ra.
Bân tẩu buộc cổ áo lại, tiếp tục nói: “Sau khi ra ngoài tìm một chiếc xe quay về Zanda, địa cung đã đóng, nghe họ bảo ở núi hông xảy ra một trận nổ, có hai đứa học sinh vẫn còn sống”
Bân tẩu kể cho Lâm Cảnh Phong chuyện mình nghe ngóng được, từ đầu đến cuối Lâm Cảnh Phong không hề lên tiếng.
“Là kíp mìn do tiểu Tiện ném, chỉ có cậu ta thôi. Cái thằng nhóc hỗn đản này, vậy mà không hề hé môi với tôi” Lâm Cảnh Phong nói.
Bân tẩu: “Không phải tiểu Tiện gϊếŧ nó, cũng không phải cậu, mà chính tay lão già gϊếŧ chết nó”
Lâm Cảnh Phong sững sờ.
Bân tẩu: “Trong những ngày tháng ở sư môn, cậu có biết tiểu Song học được gì từ lão già không?”
Lâm Cảnh Phong đã hiểu rõ, cất tiếng thở dài.
Bân tẩu lại nói: “Trong những năm này, tôi càng nghĩ càng thấy sợ, toàn bộ sự thâm độc, tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác của lão già đều được truyền nguyên vẹn, không sót thứ gì lại cho nó. Lão già muốn bồi dưỡng ra một kẻ bất chấp tính mạng, ấu trĩ và ngoan độc, lão đã làm được rồi”
Lâm Cảnh Phong nói: “Lúc nhỏ tiểu Song không phải loại người như vậy, tôi rõ hơn ai hết”
Bân tẩu nói: “Cậu ngẫm lại đi, từ nhỏ nó đã từng thấy qua cảnh đời gì? Mấy chuyện đó đều là do lão già đích thân dạy, lão dạy nó nói dối, nó liền nói dối; lão bảo mạng người không đáng một xu, chỉ có đồ của mình mới là thật, nó liền chiếu theo đó mà làm, hệt như tờ giấy trắng mặc người ta tô vẽ…Cậu còn nhớ lúc nó nổ súng trong địa cung không?”
Lâm Cảnh Phong trầm mặc, Bân tẩu lại nói: “Nó xem những người đó như món đồ chơi, cảm thấy gϊếŧ người là một trò tiêu khiển, kiểu như mèo vờn chuột…So với kẻ lãnh huyết vô tình, vì đạt được mục đích mà gϊếŧ người, nó còn đáng sợ hơn. Những học sinh và giáo sư đó, rõ ràng nó có thể không gϊếŧ họ”
Lâm Cảnh Phong gật gật đầu.
Bân tẩu nói: “Tôi tìm thấy ít đồ này trong căn lều của nó, coi như di vật, với lại cậu hãy mang số tiền này tới nhà nó…Cậu từng tới rồi, đúng không, đỡ cho tôi phải hỏi đường”
Lâm Cảnh Phong đáp: “Tới rồi” Xong thuận tay cất đồ vào.
Cái hộp đựng giấy gói kẹo kia chính là do Lâm Cảnh Phong tặng gã lúc nhỏ.
Lâm Cảnh Phong trầm mặc một hồi, rồi mở miệng: “Nói một chút về nơi này đi, chị tính định cư ở Liễu Châu hả?”
Bân tẩu nói: “Vẫn chưa nghĩ kỹ, không thể mở Tranh Vanh Tuế Nguyệt tiếp được nữa, tôi nghe ngóng được một tin tức, lão già muốn bắt đồ đệ cậu”
Lâm Cảnh Phong nhướng mày, Bân tẩu nói: “Cậu tới Liễu Châu làm gì?”
Lâm Cảnh Phong kể chi tiết ủy thác của Thanh Vân trai cho Bân tẩu nghe, Bân tẩu nhíu mày trầm ngâm chốc lát, rồi nói: “Trước khi tới tôi đã về Thượng Hải thu thập một chuyến, cửa hàng đã bị công an phong tỏa mất rồi, vừa vặn có người tới truyền lại lời của lão già, rằng lão muốn bắt một đứa nhỏ cỡ mười bảy mười tám tuổi”
Lâm Cảnh Phong: “Nếu lão đã nói vậy, hẳn sẽ không bắt đâu. Tâm tư lão già chính là như thế, nếu lão thực sự muốn chơi chúng ta một vố, quá nửa sẽ không nói rõ ràng đến vậy”
Bân tẩu gật gật đầu: “Nhị tiểu thư của Thanh Vân trai cũng không phải đứa tốt lành gì, tin tức đạt được kêu cậu đi tìm thứ gì thế?”
Lâm Cảnh Phong: “Tìm một cái rương của Bạch Sùng Hi. Nghe bảo vào năm 1949, lúc Bạch Sùng Hi bay tới Đài Bắc, gia sản để lại Liễu Châu không ít, bị một gã sĩ quan thủ hạ chiếm được, trước khi đi gã sĩ quan đó không kịp cất, nên đem đồ giấu trong một căn hầm trú ẩn nào đó nằm giữa các nhà máy, sau đó siết chết vợ hai của mình ở trong đó”
Bâu tẩu trầm ngâm chốc lát: “Tìm tới chỗ rồi chứ?”
Lâm Cảnh Phong: “Tôi cảm thấy hẳn phải ở đâu đó, ngày mai tập hợp mọi người, cần phải vào lại đó thăm dò một chuyến”
Bân tẩu nói: “Bằng không tôi giúp cậu tìm trợ thủ…”
Nói tới đây, chợt bên bờ sông có người hét lên.
Bân tẩu tựa cánh tay ngó sen trước mạn thuyền, liếc ra ngoài một cái.
“Người chết_____!”
Lâm Cảnh Phong đang định nói tiếp, nhưng bị câu này cắt đứt mạch suy nghĩ, y quay đầu ra trông, chỉ thấy ở thượng du Liễu giang có thứ gì đó lúc chìm lúc nổi theo con nước trôi tới.
9h sáng, người rèn luyện bơi mùa đông đông dần, công viên trước đê cũng có không ít người tới ngồi, lúc này đều rồi rít tràn ra bờ sông, ai nấy đều hoảng sợ la hét.
Bân tẩu cũng phát hiện không đúng, bèn đứng dậy đi tới trước lan can, lẩm bẩm: “Đó là gì thế?”
Lâm Cảnh Phong đi qua, hai người cùng nhìn xuống dưới.
Năm sáu xác chết trôi đang xuôi dòng mà xuống trên mặt sông.
Bên bờ sông có người bắt đầu vớt, dùng vợt câu thi thể vào bờ, xe tải men theo con sông chầm chậm chạy tới, thi thể chất chồng một chỗ trên xe, ướt đẫm.
Xác trôi vẫn còn mặc đồng phục quân phiệt Quế hệ ở thời kì Dân quốc.
Bân tẩu: “Đó…là thứ gì thế?”
Lâm Cảnh Phong cau mày nói: “Chị nhìn bên đó kìa”
Từ thượng du lại trôi xuống vài cỗ thi thể người hiện đại.
Bên bờ sông có người xen lẫn trong đám đông không ngừng đuổi theo, thò đầu ra nhìn dáo dác, Bân tẩu tinh mắt, vừa liếc đã nhận ra ngay: “Gã nọ là thủ hạ của Cừu Nguyệt. Tên bên kia, sao thoạt nhìn quen mắt quá vậy, cũng dịch dung sao?”
Lâm Cảnh Phong khó có thể tin nói: “Gã kia tôi cũng nhận ra…Gã được lão già vớt ra khỏi cục cảnh sát rồi sao?”
Trong khách sạn:
Triển Hành nằm ườn ra bàn, Trương Huy lập tức cất đồ trên tay vào, rồi lấy một món đồ khác từ trong ba lô ra.
Triển Hành đã nhìn thấy được, cậu hỏi: “Đó là gì thế? Mắt kính đơn hả? Sao giống thấu kính tia hồng ngoại thế?”
Trương Huy dửng dưng nói: “Nhặt được trên đường thôi”
Trương Huy lấy ra một cái hộp, mở nó ra rồi đóng vào, đóng vào rồi lại mở ra.
Lực chú ý của Triển Hành bị dẫn dắt đi, không thèm hỏi về thấu kính hồng ngoại nữa, mà chuyển sang nhìn cái hộp kia.
Trương Huy nói: “Đây là một loại cổ Kiềm Miêu, tên Thiên sơn thần trùng”
“Thực sự có thứ này ư?” Triển Hành nhìn con bọ cánh cứng trong hộp kia, căn bản không dám tin.
Trương Huy nói: “Thả con trùng này ra khỏi hộp, nó sẽ bay qua thập vạn đại sơn, dẫn dắt cậu đến bên cạnh người yêu”
Triển Hành càng nghe càng mơ hồ, Trương Huy lại hỏi: “Cậu muốn thử không? Mỗi một người, bình sinh chỉ có thể dùng một lần. Cổ mẫu ba mươi sáu năm mới sinh ra một tiểu thần trùng, tôi chỉ có một con này thôi”
Triển Hành xua tay nói: “Thôi, lãng phí lắm, anh là người Miêu tộc à?”
Trương Huy đáp: “Mẹ tôi mới phải, tôi không tính”
Triển Hành gật gật đầu: “Anh có dùng không? Có thể tìm được người yêu của anh”
Trương Huy: “Cô ấy ở tận Australia, quá xa xôi, một khi thần trùng bay qua biển, tôi sẽ…”
Triển Hành: “Anh có thể ngồi thuyền theo qua a, hoặc giả ngồi phi cơ, tới Australia hẳn thả nó ra, bất quá, ca ca à, tôi nói câu này hơi khó nghe chút…anh đừng giận nhe, nếu cô ta đã không còn yêu anh nữa…”
Hoắc Hổ nằm trên giường uống sữa bò xen miệng vào: “Tìm được rồi thì sao chứ?”
Trương Huy phụ họa cười giễu một tiếng: “Đúng a, tìm được rồi thì sao chứ?”
Trương Huy đóng hộp lại, thuận tay ném vào ba lô, nói tiếp: “Anh tôi bảo, chỉ khi nào hai người còn yêu nhau thì Thiên sơn thần trùng mới linh”
Triển Hành: “Vậy thử xem?”
Trương Huy xua tay: “Quên đi, không phải yêu nhau là có thể ở bên nhau. Hỏi cậu một vấn đề nhé, cậu tên tiểu Tiện đúng không, lúc sư phụ cậu lấy súng chỉa vào tôi, vì sao cậu lại nói rằng tôi không phải người xấu?”
Triển Hành ngắm nhìn Trương Huy, bộ dáng Trương Huy cũng không phải đẹp trai gì, làn da tối màu, cả người toát vẻ đầy tớ nhân dân, dáng người tuy cao nhưng gầy gò, không anh tuấn như Lâm Cảnh Phong.
Nếu nói Lâm Cảnh Phong là một thanh Tạng đao lợi hại, Hoắc Hổ là thanh đại kiếm thanh đồng cổ xưa, thì Trương Huy, chính là một chiếc kìm gắp than đen nhẻm, miễn cưỡng có thể xếp vào hàng “soái ca khác”, nhưng so với loại hình Triển Hành thích thì còn lâu mới sánh bằng.
Đương nhiên, Triển Tiểu Kiện cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, cùng lắm chỉ có thể coi là cây kìm cắt móng gì đó thôi: sức chiến đấu bình thường, trước tiên khiến đối phương nảy sinh lòng khinh địch, sau đó bất ngờ kẹp cho một cú.
Con người ta nguyện ý đối mặt với một đao mổ bụng, nhưng tuyệt đối không chấp nhận bị kìm cắt móng kẹp đi kẹp lại da tay mình, cái tư vị lăng trì đó khó mà diễn tả bằng lời được.
Triển Hành suy đi nghĩ lại, mới nói: “Tôi cảm thấy anh không phải người xấu, giác quan thứ sáu thôi, truyền thuyết kể rằng phụ nữ rất lợi hại về khoản này”
Trương Huy gật đầu nói: “Cảm ơn”
Hoắc Hổ xen miệng vào: “Tôi cũng cảm thấy cậu không phải người xấu, tôi cũng có giác quan thứ sáu, phụ nữ rất lợi hại về khoản này”
Trương Huy: “Cũng cảm ơn anh, tôi và anh tôi trở mặt với nhau, lúc từ trong nhà ra ngoài, cứ cho rằng thế gian này không còn người thành thật nữa”
Triển Hành vỗ vỗ vai Trương Huy, cười nói: “Nghỉ ngơi thật tốt đi”
Lâm Cảnh Phong trở về, ở trong phòng dùng máy sấy hong tiền.
Lâm Cảnh Phong: “Đừng ra ngoài, đi ngủ đi, cơm trưa Bân tẩu sẽ phái người đưa qua”
Triển Hành: “Bân tẩu? Chị ấy cũng tới Liễu Châu sao?”
Lâm Cảnh Phong: “Bà chủ trên thuyền chính là chị ta”
Triển Hành ngạc nhiên: “Em hoàn toàn không nhận ra chị ấy!”
Lâm Cảnh Phong chế giễu: “Nếu để em nhận ra, thì biệt danh Thiên diện hoa của chị ta có thể ngắt xuống cho chó ăn được rồi. Sư phụ còn có chút chuyện phải làm, trước giờ cơm trưa sẽ trở về” Nói xong đưa máy sấy cho Triển Hành, hôn hôn lên mặt cậu, đôi mày y vẫn cau chặt, dường như có tâm sự, y xách túi rời đi.
Triển Hành ở trong phòng hong tiền, hong khô xong cất kỹ, rồi rời khách sạn, đi tới quán rượu bên bờ sông nọ.
Bân tẩu đang nằm gục trên một cái bàn nghĩ chuyện.
Triển Hành tiến vào, cười nói: “Này”
Bân tẩu nhíu mày: “Lại là cậu, tính làm gì? Lâm tam không bảo cậu đừng ra ngoài sao?”
Triển Hành hỏi: “Chị là Bân tẩu hả? Sao ngay cả giọng nói cũng hơi khác thế? Đeo mặt nạ da người phải không? Tôi xem xem…Chị…”
“Aiz, đừng đυ.ng vào”
“Phấn trên mặt chị dày như vậy, không thấy nóng sao? Bàn tay chỉnh sửa thế nào đấy?”
“Chị…”
Bâu tẩu xù lông đánh bay bàn tay đang sờ tới sờ lui trên mặt mình của Triển Hành ra, tức giận nói: “Đừng đυ.ng bậy! Cái thằng nhóc hỗn đản này!”
Triển Hành: “Vì sao chị lại tới đây? Đúng rồi, chị tên Thiên diện hoa, vậy biệt danh của tiểu sư phụ là gì?”
Bân tẩu thờ ơ rót trà cho Triển Hành: “Độc xà tiên Cừu Nguyệt, Vô ảnh kiếm Bạch Bân, Chưởng tâm lôi Lâm Cảnh Phong, Thiên diện hoa Bân tẩu, chưa từng nghe qua à? Cảm ơn cậu đã cứu tôi ở trong địa cung, chung trà xanh này kính cậu”
Triển Hành tiếp trà, cười nói: “Chưởng tâm lôi nghĩa là gì? Chị mở tiệm đồ cổ đúng không, tôi có để dành ít tiền, chị dạy tôi làm sao để mở tiệm đi, tôi muốn cùng tiểu sư phụ mở tiệm sống qua ngày”
Lâm Cảnh Phong mang bao vải Bân tẩu đưa bắt xe tới nhà Vương Song ở khu vực nội thành cũ.
Làm xong chuyện ra ngoài, y bắt gặp một đám người ở cuối ngõ hẻm, dường như đang chờ ai đó. Lâm Cảnh Phong lách mình vào cánh cửa một căn tiệm nhỏ, bấm di động.
Giọng Bân tẩu vang lên: “Sao thế?”
Lâm Cảnh Phong: “Tôi trông thấy Hoàng Tiêu, gã đang làm gì đó? Có thể ra ngoài một chuyến không?”
Bân tẩu: “Đang tán gẫu với đồ đệ cậu, dạy cậu ta mở tiệm đồ cổ, cậu khẳng định đó là Hoàng Tiêu?”
Lâm Cảnh Phong: “Khẳng định, còn có Cừu Nguyệt, thủ hạ của chúng chừng hơn hai chục người, hiện đang muốn vào nhà Vương Song. Trong nhà tiểu Song không có ai cả, mẹ cậu ta dọn đi rồi, chỉ còn lại một căn nhà trống, phỏng chừng vẫn chưa bán đi”
Bâu tẩu: “Cậu theo sát chút, xem xem bọn chúng muốn làm gì”
Lâm Cảnh Phong cúp điện thoại, nhìn quét khắp mọi nơi, xác định trong hẻm không có người, bèn vịn vào ống nước ngoài căn lầu nhỏ trèo lên.
Ở một đầu thành thị khác, Triển Hành quấy rầy Bân tẩu xong, xách cơm trưa xuống thuyền trở về khách sạn.
“Có câu sinh tại Tô Châu ngụ tại Hàng Châu, ăn tại Quảng Châu chết tại Liễu Châu. Quan tài ở Liễu Châu lừng danh thiên hạ, là nơi tốt để sản xuất hộp thọ. người già bình thường còn sống đều sẽ đặt mua sẵn trong nhà một cỗ quan tài, chờ lúc mất nhập thổ vi an”
Triển Hành hỏi: “Chuyện này có liên quan cắc bạc nào tới quỷ ám chứ?”
“Mày nghe lão nói này thằng nhỏ” Cụ già mù nọ nước miếng tung bay nói: “Buổi tối ăn cơm xong, mày đừng đặt cơm canh thừa lên bàn, bằng không nửa đêm sẽ có những thứ không sạch sẽ mò tới, nó sẽ vào nhà mày ăn cặn thừa, ăn ăn tới ngày nào đó không còn đồ thừa nữa, ai yo, là mày toi đời…”
Triển Hành: “Cháu đặt trong tủ lạnh, chắc đám cương thi không biết mở tủ lạnh đâu nhỉ?”
Cụ già không để ý, tiếp tục nói: “Trước kia ông lão kể rằng, trên Kê sơn có một Thiên bạt vương tám ngàn tuổi ở”
Triển Hành bấm ngón tay, tám ngàn tuổi, vậy hẳn là thứ tồn tại từ thời thượng cổ rồi.
“Cứ cách trăm năm, Thiên bạt vương này sẽ rời núi một lần, tuần sơn một đêm, bách quỷ dạ hành, ngàn yêu vạn quỷ sẽ khiêng quan tài qua phố, đêm đó nhà nhà đóng cửa, hộ hộ trốn kín, không được liếc mắt ra đường…Bằng không mày mà nhìn cương thi, cương thi sẽ nhìn lại mày, sau đó nó nhào tới…”
Triển Hành: “U oa_____” (tăng âm điệu)
Cụ già mù: “Tới khi gà gáy, mặt trời mọc, Thiên bạt vương mới trở về núi, hậu nhân bèn gọi núi này là Kê sơn”
Triển Hành: “Cương thi chỉ biết nhảy thôi mà phải không, nó vừa khiêng quan tài vừa nhảy hả ông?”
Cụ già mù há miệng, nói: “Đúng a”
Triển Hành: “Chúng vừa khiêng quan tài vừa nhảy, thế Thiên bạt vương bên trong không bị đυ.ng u đầu sao?”
Cụ già mù: “…”
Triển Hành: “Còn gì nữa?”
Cụ già mù: “Lúc Thiên bạt tỉnh, trong vòng ngàn dặm xung quanh đều bị hạn hán, quỷ ám! Ban đêm ra ngoài đừng đi một mình! Thằng nhỏ, lão kể mày nghe nè…”
“Lại kể chuyện nhảm nhí hả!”
Lập tức người đang nghe cụ già mù kể chuyện bên bờ sông bị giải tán, một cảnh sát nói: “Đừng đồn bậy đồn bạ! Cấp trên ra chỉ thị rồi, không nghe là bắt vào cục cảnh sát uống trà hết”
Không ai dám đáp trả, đều chạy chả còn một mống, trên tay Triển Hành xách cơm trưa của quán Bân tẩu, đang định về khách sạn thì cảnh sát gọi cậu lại: “Cậu, lấy thẻ căn cước ra xem xem, không phải người bản địa à? Tới nơi này làm gì? Yo, còn là người ngoại quốc nữa?”
Triển Hành lấy hộ chiếu trình qua, mặt mày gian xảo mà quan sát anh cảnh sát, cười ám muội nói: “Người ta tới để tìm chồng mà”
Cảnh sát nổi da gà da vịt cùng mình, không dám kiểm tra nữa: “Đêm nay bắt đầu lệnh giới nghiêm, cho tới ngày 1 đầu năm, không có việc gì thì đừng đi lung tung trên phố”
Triển Hành ờ ờ gật đầu, cất hộ chiếu vào, trở về khách sạn.
Hồ Dương đi xử lý chuyện hậu sự của em trai, Hoắc Hổ và Trương Huy ăn cơm xong thì Lâm Cảnh Phong về, y cùng Triển Hành và Đường Du ăn chung với nhau.
Triển Hành: “Có tin tức gì không?”
Lâm Cảnh Phong nhìn Đường Du một hồi: “Cậu tốt nhất đừng rời khỏi chúng tôi”
Đường Du cau mày ngừng động tác, Triển hành mờ mịt hỏi: “Chuyện gì thế? Thực sự là tới bắt cậu ta sao?
Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, vẻ mất tự nhiên chợt lóe lên trong ánh mắt: “Bạn bè cậu có kẻ thù nào không? Người tới lần này, quả thật là muốn bắt cậu”
Đường Du tức khắc cảnh giác lên.
“Tôi…Tôi không có bạn bè gì hết a? Sao lại như vậy?”
Lâm Cảnh Phong nói: “Thân nhân thì sao? Ba mẹ cậu làm gì?”
Đường Du: “Từ rất bé ba mẹ tôi đã bỏ đi rồi…Chỉ có một…Không, tôi chả quen biết ai hết. Anh hỏi nhiều vậy làm gì?”
Lâm Cảnh Phong nhìn Đường Du một hồi, sau đó hờ hững nói: “Vậy quên đi, tóm lại cậu cẩn thận chút. Hiện tại không liên lạc với Tống Thần Vũ được, phải chờ xem tình hình, mấy ngày nữa hẳn nói sau. Cậu biết sửa súng ống không? Tôi sẽ trả tiền”
Đường Du hơi suy tư, rồi nói: “Không cần, vừa lúc tôi có vật liệu, coi như cảm ơn đồ đệ anh đã cứu tôi, tôi sửa miễn phí cho anh. Nhưng trước hết phải về điều chỉnh linh kiện một chút”
Triển Hành vẫy đuôi nói: “Cũng làm cho tôi với, tốt nhất là có thể không cần nhắm chuẩn cũng bắn trúng được người…”
Đường Du xù lông: “Cậu làm như đạn đạo truy tìm vậy! Trên đời làm gì có loại súng đó!”
Đường Du lùa hai ba miếng xong cơm nước rồi trở về phòng, Triển Hành đi tắm rửa, thực sự là mệt muốn chết.
Lâm Cảnh Phong ngồi trước bàn tháo khẩu Desert Eagle của mình.
Triển Hành ở trong phòng tắm xối rào rào, thuận miệng hỏi: “Anh biết chuyện của cậu ta không?”
Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói: “Anh cả cậu ta ăn hết một chuyến hàng của lão già, rồi trốn đâu chẳng biết, không dám lộ diện. Lần này cậu ta phiền phức rồi. Ban đầu anh cứ tưởng rằng lão bắn tiếng muốn bắt em, may mà không phải, làm uổng công lo lắng một trận”
Tiếng nước ngừng, Triển Hành tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ phòng tắm ra ngoài, Lâm Cảnh Phong thuận tay bấm điều khiển từ xa, trên TV toàn đưa tin về lệnh giới nghiêm ban đêm.
Màn hình tin tức chuyển sang hình ảnh cửa đập mà bọn họ rời khỏi, có không ít hình cảnh giăng thành phòng hộ, các chuyên gia từ chân núi bên bờ sông tiến vào trong khảo sát.
“Ngày 27 tháng 1 tại bản địa phát hiện ra một ngôi cổ mộ hợp táng cỡ lớn…”
Triển Hành đứng trước TV, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mái tóc ướt đẫm bết vào trán, dáng người cậu cân xứng, trắng nõn, kế thừa ưu điểm từ hai người cha Triển Dương và Lục Thiếu Dung, đang độ thiếu niên chỉ có chút bắp thịt, nhưng rất thanh tú, vật dưới háng đã cương lên.
Gương mặt Triển Hành ửng đỏ, hướng về phía Lâm Cảnh Phong tự vuốt ve cái ống của mình.
Lâm Cảnh Phong thấy bộ dáng lẳиɠ ɭơ như vậy của Triển Hành lập tức cương lên.
“Tránh ra” Lâm Cảnh Phong nói: “Đừng cản trở anh xem tin tức”
Triển Hành: “Làm một pháo nào_____mắc cỡ gì chứ_____”
Lâm Cảnh Phong mất tự nhiên gập một chân lên, che giấu trạng thái cương cứng đội quần jean của mình: “Không làm”
Triển Hành gục lên giường, Lâm Cảnh Phong chẳng thèm nhúc nhích, vật cương giữa háng đã bị phát hiện, bèn dứt khoát duỗi thẳng hai chân, tiếp tục xem TV.
Triển Hành kéo phéc – mơ – tuya quần jean Lâm Cảnh Phong ra, tuột nó xuống một chút, vật nọ của Lâm Cảnh Phong đã đội cao trong chiếc qυầи ɭóŧ góc bẹt, tạo thành một căn lều nhỏ.
Lâm Cảnh Phong chuyên chú (?) xem TV, chẳng thèm phản ứng, Triển Hành móc vật nọ của Lâm Cảnh Phong ra cầm trong tay, phân thân của Lâm Cảnh Phong vểnh thẳng tắp, dù không hùng tráng như cự pháo của Hoắc Hổ, nhưng cũng chừng mười bảy mười tám cm, to dài vừa vặn, Triển Hành rất yêu thích, rất vui vẻ.
“Cười cái gì?” Lâm Cảnh Phong chế giễu.
Triển Hành thầm buồn cười, nói: “Chảy nước rồi”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Triển Hành thử ngậm sâu vào, hơi thở Lâm Cảnh Phong dồn dập hơn chút ít, yên lặng nằm hưởng thụ, Triển Hành lại tháo dây giày Lâm Cảnh Phong, cởi luôn đôi giày lính của y ra, tuột hẳn quần jean của y xuống.
Thế là Lâm Cảnh Phong thân trên mặc áo lông đen, thân dưới trần trụi, chỉ mang một chiếc vớ xám, mấp máy đầu ngón chân lộ vẻ hết sức thoải mái, yên lặng mà nằm.
Lâm Cảnh Phong vẫn không chuyển mắt khỏi TV như cũ, dùng ngón cái đỡ lấy góc phân thân mình lắc lắc, làm ngạnh căn vỗ lên má Triển Hành.
Triển Hành khẽ mυ'ŧ nước rỉ ra từ đỉnh đầu phân thân y, nói: “Cây nấm”
Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười: “Em suốt ngày toàn nghĩ tới mấy thứ bậy bạ, đi đánh răng đi, đánh xong quay lại làm”
Triển Hành đứng dậy đi vào toilet hứng nước dưới vòi súc miệng, Lâm Cảnh Phong đứng dậy, lấy KY trên đầu giường đi vào phòng tắm.
Triển Hành súc miệng rột rột rột, Lâm Cảnh Phong dùng ánh mắt đùa bỡn nhìn cậu, rồi đưa một tay ra ôm eo cậu.
“Ưm ưm ưm_____!” Triển Hành miệng đầy bọt phẫn nộ nhìn Lâm Cảnh Phong sau lưng mình trong gương.
“Ô_____” Triển Hành cong eo, ở hậu đình cảm giác được một cơn lạnh lẽo, vội đưa tay muốn kéo Lâm Cảnh Phong ra, các ngón tay Lâm Cảnh Phong thoa đầy gel bôi trơn, dễ dàng đâm vào hậu đình cậu.
“Ô, phụt” Triển Hành nhổ bọt kem đánh răng ra, thở dốc mấy hơi.
Lâm Cảnh Phong đè Triển Hành toàn thân trần trụi lên bồn rửa tay, ôm cậu từ phía sau, thúc nhục căn vào giữa háng Triển Hành, còn ngón tay thì nhẹ nhàng đùa rút.
“Như vầy có thoải mái không?” Lâm Cảnh Phong thấp giọng hỏi: “Nào, giơ chân lên, từng thấy chó đực chưa, bắt chước nó ấy”
Triển Hành nằm úp nghiêng trước bệ rửa mặt, bị Lâm Cảnh Phong kéo một chân lên, y hệt như một con cún đực đang tiểu, còn Lâm Cảnh Phong thì gục người trên lưng cậu, đôi mắt thâm thúy đen như mực nhìn vào gương, đối thị với gương mặt đỏ bừng của Triển Hành.
“Ưm…Đừng…đừng vào sâu quá, như vậy vừa rồi, a…” Triển Hành cảm giác được ngón tay đâm vào của Lâm Cảnh Phong đã đẩy tới gì đó.
Khi hai ngón trỏ và ngón giữa thon dài của Lâm Cảnh Phong nhấn sâu vào hết cỡ, chúng vừa khéo cách trực tràng đâm trúng tuyến tiền liệt của Triển Hành, Triển Hành chỉ cảm thấy bệ đá cẩm thạch trước ngực bụng lạnh như băng, nhưng da thịt của Lâm Cảnh Phong ở phía sau lại vô cùng nóng bỏng, hơn nữa cây nhục bổng thẳng tắp nọ còn đang đặt giữa háng mình mà cọ tới cọ lui, cậu thoải mái đến độ rêи ɾỉ từng đợt.
Lâm Cảnh Phong nói: “Anh xem trên mạng, nơi này là điểm G bên trong của nam sinh phải không?”
Triển Hành đỏ mặt tía tai bật cười: “Đúng, anh liếʍ cúc hoa luôn cho em chứ? Trên GV đều làm thế đấy”
Lâm Cảnh Phong đỏ mặt, nghiêm túc rút ngón tay ra, rồi nhẹ nhàng xoay vòng đâm vào thật sâu.
“A_____” Giọng Triển Hành nhịn không được phát run, ngón tay của Lâm Cảnh Phong đâm sâu quá rồi, đυ.ng tới tuyến tiền liệt trong bụng dưới Triển Hành, khiến cho nhục căn vốn đang cương vểnh của cậu hơi run run, chảy ra không ít nước.
Lâm Cảnh Phong phủ người lên lưng Triển Hành, cắn tai cậu kéo nhẹ, chậm rãi nói bằng thanh âm trầm thấp: “Liếʍ cúc hoa thì không được, hay anh liếʍ phân thân giúp em nhé, liếʍ đến khi nào em bắn ra, rồi nuốt dịch thể đó vào, phục vụ theo dây chuyền, thế nào?”
Triển Hành bị lời tán tỉnh thô tục này cào đến tim đập dữ dội: “Em…chỉ nói vậy thôi, anh muốn vào phải không, đừng chơi bằng ngón tay nữa, tiến vào đi”
Lâm Cảnh Phong không ngừng tay, y rút ra một chút rồi lại đâm sâu vào, Triển Hành khống chế không được luôn miệng rêи ɾỉ, bị Lâm Cảnh Phong chơi đến cổ đỏ bừng, khó chịu mà đưa tay túm ngực mình.
Lâm Cảnh Phong nhìn sâu vào đôi mắt Triển Hành: “Bình thường em hay nói gì? Nói thêm vài câu buông thả nữa xem?”
Triển Hành thở gấp nói: “Làm…làm em”
Lâm Cảnh Phong: “Ừm”
Triển Hành cảm giác được ngạnh vật mạnh mẽ nọ chậm rãi đẩy mở hậu đình mình, cậu trào nước mắt kêu “A” một tiếng.
Lâm Cảnh Phong thấp giọng hỏi: “Đau?”
Triển Hành: “Không…Thoải mái muốn chết à…A…tiến…tiến vào…”
Lâm Cảnh Phong đè Triển Hành lên bệ rửa mặt, hai người say mê nhìn nhau qua tấm gương, dù Triển Hành chỉ mới có mười tám tuổi, nhưng lại tràn đầy sức dụ hoặc đẹp đẽ thiếu niên, đồng tử Lâm Cảnh Phong sâu thẳm, vẻ chuyên chú khiến người ta trầm mê.
“Cảm giác được không?” Lâm Cảnh Phong hôn hôn tai Triển Hành.
Triển Hành liên tục gật đầu, so với lần cắm vào đầu tiên trên xe lửa lúc trước, lần này đã không còn chút đau đớn nào nữa.
Ngón tay bôi trơn của Lâm Cảnh Phong chuẩn bị rất đầy đủ, mới đâm vài cái đã làm Triển Hành có kɧoáı ©ảʍ, hơn nữa KY cũng rất thông thuận.
Nhục bổng khi đâm vào thì rất chậm, Triển Hành chỉ cảm thấy thân thể mình bị phân thân nóng rực của Lâm Cảnh Phong từ từ đâm vào, loại cảm giác căng tràn đó mang đến sự thích thú khó nói nên lời, giống như trong thân thể mình chứa đầy y, lúc cả căn đâm vào thật sâu, đồng thời đẩy tới điểm G của cậu, Triển Hành đã thoải mái đến độ lớn giọng rêи ɾỉ.
Lâm Cảnh Phong: “Thế nào?”
Triển Hành: “Cởi…cởϊ áσ lông ra”
Lâm Cảnh Phong: “Không cởi, cởi cái gì mà cởi”
Triển Hành: “Cởi, để em ngắm”
Lâm Cảnh Phong: “Cái đồ lẳиɠ ɭơ”
Lâm Cảnh Phong đâm vào thân thể Triển Hành, vừa vào đã bị âm thanh *** đãng của cậu làm muốn bắn, để yên mất một hồi mới bình tĩnh trở lại, nhục căn đập nảy từng trận, kế tiếp y trở tay kéo áo lông lên.
“Của em mua cho anh…” Triển Hành rêи ɾỉ nói, cậu khẩn cấp đưa một tay ra sau giúp Lâm Cảnh Phong cởi nút áo sơ mi.
Lâm Cảnh Phong: “Anh luôn nhớ đến em, nên vẫn mặc từ đó đến nay” Nói xong rút cả cây nhục côn ra, chỉ chừa lại phần đầu chống nhẹ lên hậu đình Triển Hành, Triển Hành mới cởi được phân nửa số nút, Lâm Cảnh Phong đã lại đâm cả cây vào.
“A_____” Bàn tay đang cởi nút của Triển Hành run rẩy một trận, cậu níu lấy tay áo y khó chịu kêu to, sau đó được Lâm Cảnh Phong trở tay ôm lấy.
Lâm Cảnh Phong phân phó: “Nằm ngay ngắn” Nói xong vừa cởϊ áσ sơ mi vừa thúc nhẹ, Triển Hành nắm chặt quyền nhét vào miệng, nhìn chằm chằm vào gương kêu ô ô ô, Lâm Cảnh Phong cởi bỏ sơ mi, làm lộ ra ***g ngực màu tiểu mạch khỏe mạnh, cơ bụng kiện tráng, dáng người thon gầy cân xứng, bắp thịt rắn chắc, sáu múi cơ bụng gợi cảm mười phần.
“Ô_____” Triển Hành mê đắm nhìn Lâm Cảnh Phong trong gương, Lâm Cảnh Phong đỡ eo Triển Hành, đứng thẳng người dậy thưởng thức dáng người của mình cùng với Triển Hành đang phục người trước háng mình, bắt đầu thúc, túi nang của y theo động tác nhẹ nhàng đó mà va vào giữa hai chân Triển Hành, khiến Triển Hành thích thú vô cùng.
“Tiếp tục” Lâm Cảnh Phong đâm rút mãi một hồi, thở ra, phát hiện bàn chân mang vớ giẫm phải một bãi ẩm ướt, y ngạc nhiên hỏi: “Em bắn rồi à?”
Triển Hành mệt mỏi gật đầu.
Lâm Cảnh Phong: “Nghỉ ngơi một lúc không?”
Triển Hành lập tức kiên quyết lắc đầu, Lâm Cảnh Phong nói: “Xoay người qua, giạng chân ra”
Y ôm Triển Hành lên bệ rửa mặt, vặn hai chân của cậu ra, Triển Hành vuốt ve cơ ngực Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong lại đâm vào, Triển Hành ưỡn thẳng eo kêu “A” một tiếng.
Lâm Cảnh Phong đưa tay kẹp đầu nhũ Triển Hành, lại giúp cậu đùa vuốt mấy cái, nói: “Mới bắn xong, vừa tiến vào đã cương lên nữa rồi, mẫn cảm thật, đúng là tiểu gay bẩm sinh mà”
Triển Hành đưa tay ra muốn ôm: “Ưm ưm…Ưm a…Chậm chút…Hôn cái”
Lâm Cảnh Phong khom người cùng cậu khóa môi.
Môi Triển Hành mềm mại ấm áp, còn môi Lâm Cảnh Phong vương vị khói thuốc nhàn nhạt, trên người còn có mùi hương da thịt dễ chịu, họ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán sát vào nhau.
Hai tay Triển Hành chuyển từ vòng quanh Lâm Cảnh Phong sang ôm eo y, môi hòa quyện say đắm, hai tay không ngừng vuốt xuống, ôm lấy bờ mông Lâm Cảnh Phong áp về phía mình, gắng sức làm cho y tiến vào càng sâu hơn.
Dường như cậu muốn đem hết thảy giao cả cho y, hành động bày tỏ tình yêu chẳng chút giữ lại này thoáng chốc làm rung động Lâm Cảnh Phong.
Lâm Cảnh Phong gắt gao hôn môi Triển Hành, mũi có chút lên men, y điên cuồng, yêu thương mà hôn cậu, đồng thời cũng điên cuồng mà làm cậu.
“Ưm_____” Triển Hành khó chịu gập chân, bị Lâm Cảnh Phong thúc mạnh mấy cái, cộng thêm thiếu dưỡng khí vì hôn môi, khiến dương căn cậu run rẩy từng cơn, gần như không cần dùng tay, chỉ cần được cơ bụng của Lâm Cảnh Phong đè ép cọ sát đã rỉ ra nước.
Rời môi, Lâm Cảnh Phong rút ra, không ngừng thở dốc.
Triển Hành thở hổn hển một hồi mới hòa hoãn lại: “Sao vậy? Bắn rồi à?”
Cậu đưa tay ve vuốt gò má anh tuấn của Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong bắt lấy tay cậu, thở ra nói: “Suýt nữa”
Triển Hành cầm vật giữa háng mình vuốt vài cái, hết sức hưởng thụ, nói: “Tới nào”
Vật nọ của Lâm Cảnh Phong đã cương đến đỉnh điểm, nó lay động, khiến chất lỏng trong suốt rỏ xuống đất, y một tay ôm cổ Triển Hành, khẽ nói: “Không nỡ” Kế tiếp hôn lên.
Lâm Cảnh Phong cương nhưng không cắm vào, mà vừa hôn Triển Hành, vừa dùng ngón tay chậm rãi đùa rút, lần đùa bỡn này so với lúc mới đút vào càng khó chịu hơn, ngón tay không cắm vào, mà cứ đè hoài ngoài lối vào của Triển Hành, cảm giác đó tựa như hải triều chồng chất, không điên cuồng như trước, nhưng kɧoáı ©ảʍ được tích lũy lên từng chút khó lòng phát tiết, Triển Hành cất tiếng cầu xin ô ô, cào cổ Lâm Cảnh Phong không thôi, Lâm Cảnh Phong chẳng phản ứng, đưa môi lấp kín miệng Triển Hành lại, ngón tay cứ đùa cợt giữa mông cậu không ngừng.
Triển Hành bị tra tấn muốn phát điên, cậu siết chặt bả vai Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong lúc này mới rút tay ra, cả hai đều thở dốc mấy hơi.
Trên tiểu phúc Triển Hành chảy xuống một bãi dịch tuyến tiền liệt ẩm ướt, nhục căn hãy còn hơi run run.
Lâm Cảnh Phong ôm cậu xuống, đặt lên nắp bồn cầu, sau đó nặn chút gel bôi trơn thoa lên nhục căn mình, nói: “Nằm yên. Anh ôm em làm”
Triển Hành nói: “Được…”
Cậu tự giác điều chỉnh tư thế, tựa lưng vào két nước bồn cầu ngồi vững, Lâm Cảnh Phong cúi người lên, hai người thân mật ôm lấy nhau.
Lâm Cảnh Phong bắt đầu thúc mạnh, Triển Hành kêu la sắp phát điên, một vòng cắm rút dữ dội làm tiếng “Bạch bạch” vang vọng cả phòng tắm, Lâm Cảnh Phong khi thì đâm rút thật nhanh, khi thì chậm rãi thâm nhập, mỗi khi Triển Hành không thể khống chế được nữa y bèn thả chậm tốc độ, Triển Hành đỏ mặt tía tai rêи ɾỉ, Lâm Cảnh Phong kề sát lên hôn hôn mặt cậu.
Kéo dài khoảng gần một tiếng, Triển Hành vươn một tay ra vừa vê vừa vuốt ***g ngực Lâm Cảnh Phong, tay kia thì dò xuống dưới háng y, không ngừng vò nhẹ túi nang dán trên mông mình của y, Lâm Cảnh Phong rốt cuộc cũng nhịn không được bắn ra.
Lâm Cảnh Phong ngừng động tác.
Triển Hành lại bị làm cho bắn thêm lần nữa, sắp hư thoát tới nơi, thở dốc một hồi, Lâm Cảnh Phong nói: “Hình như bắn bên trong em rồi…”
Triển Hành: “Không phải hình như, mà đúng là vậy”
Lâm Cảnh Phong cười cười, trên mình hai người đã đầm đìa mồ hôi, y lại đưa ngón tay đâm vào hậu đình Triển Hành, nhẹ tách nó ra.
“Anh giúp em lấy ra, bằng không sẽ khó chịu”
“Tắm không?”
Triển Hành vặn nước nóng, dòng nước róc rách bắt đầu đổ vào bồn. Cậu vừa mới tắm xong, giờ lại ra đầy mồ hôi, đành phải cùng Lâm Cảnh Phong tắm thêm lần nữa.
Lâm Cảnh Phong ừm một tiếng, nói tiếp: “Em lỏng rồi, bị cái tên cao to Hoắc Hổ kia thượng rồi phải không? Nói”
Triển Hành đáp trả mỉa mai: “Không dám, rõ ràng của anh teo lại thì có, đem mài trên mình ai rồi hử, cẩn thận kẻo gậy sắt mài riết thành kim thêu nha”
Lâm Cảnh Phong: “…”
Triển Hành thừa thắng truy kích: “Mài thường quá không tốt đâu, lát nữa để em làm anh đi, tiểu sư phụ”
Lâm Cảnh Phong: “Gọi chồng, cũng được a, nhưng anh vẫn còn một pháo nữa”
Triển Hành: “…”
Hai người vào bồn tắm, Triển Hành nói: “Em giúp anh gội đầu nhé”
Lâm Cảnh Phong: “Ừm”
Triển Hành ngồi sau lưng Lâm Cảnh Phong, ôm lấy y, lấy chút dầu gội chà cho ra bọt rồi gãi tới gãi lui trên đầu y.
“Thoải mái không”
“Ừm, cũng được”
“Nước đủ nóng không?”
“Vừa rồi, đừng chỉ lo cho anh, xối lên người em với, đừng để bị lạnh…”
“Rửa lỗ tai luôn ha, anh nhắm mắt lại…”
Triển Hành và Lâm Cảnh Phong hệt hai đứa nhỏ, ngồi trong bồn tắm rửa cho nhau y như lái xe lửa*, Triển Hành vò mớ bọt xà phòng trên đầu Lâm Cảnh Phong rồi lại vuốt tới vuốt lui trên người y, thoa đầy sữa tắm lên cơ bắp khỏe mạnh, lúc da thịt cọ sát nhau sinh ra loại thoải mái không nói nên lời. [*lái xe lửa ở đây cũng chỉ một nhóm gay ngồi nối đuôi thành hàng]
Lâm Cảnh Phong trầm mặc một hồi, cảm giác được Triển Hành đang nghiêm túc vuốt ve mình, thoa sữa tắm lên người mình, rồi dùng nước xối sạch, cái loại tư vị đó, Lâm Cảnh Phong chẳng rõ là gì, nhưng y gần như cho rằng, đây chính là thứ mà đời này y mong mỏi nhất.
—————————————————
Tìm được cái hình quá sức hợp với chương này
10302178_1463125787270258_5169702515700751063_n