Xuyên Nhanh: Ánh Trăng Sáng Của Bệnh Kiều

Thế giới 1: Đệ đệ nuôi điên cuồng cố chấp x Quận chúa xinh đẹp bệnh tật - Chương 4: Bối cảnh

Nếu không vì vị nhϊếp chính vương lợi dụng danh nghĩa "thanh trừ gian thần" để hại thái tử, thì Lý Cảnh lẽ ra đã là hoàng thái tôn cao quý, hưởng hết vinh hoa phú quý, cuối cùng ngồi lên ngôi vị chí tôn thiên hạ.

Nhưng toàn bộ phủ thái tử bị diệt, chỉ còn lại Lý Cảnh được tâm phúc đưa đi, phải giấu tên ẩn mình sống giữa dân đen, cuối cùng thành ăn mày, chịu hết sỉ nhục và đau khổ.

Sau này được Dĩnh Nhi quận chúa – người tâm địa lương thiện, dung mạo xinh đẹp – cứu giúp, giữ lại bên mình. Từ đó, nàng trở thành tín ngưỡng trong lòng hắn. Nhưng Dĩnh Ninh lại bị nhϊếp chính vương hại chết, khiến Lý Cảnh thề phải báo thù, giấu thân phận thu phục nhân tâm, chém gϊếŧ nhϊếp chính vương, nhưng vì nhiều nguyên do lại mâu thuẫn với nhóm nhân vật chính...

Phó Vãn chẳng quan tâm những chuyện sau này, nàng chỉ cần hoàn thành tuyến tình cảm giữa mình và Lý Cảnh là được.

Đáng tiếc là Lý Cảnh chỉ là vai phụ, mà nàng thì lại là vai phụ trong vai phụ – tác giả không viết kỹ những phần có liên quan đến nàng. Hệ thống cũng không tiết lộ chi tiết gì thêm.

...

Dù vậy khá thiệt thòi, nhưng Phó Vãn là người nghiêm túc. Nàng quyết tâm làm một ánh trăng sáng hoàn hảo trong lòng Lý Cảnh là đủ.

Lúc nàng đang thất thần, không hề hay biết thiếu niên trên giường đã tỉnh.

Nàng lau trúng vết thương của Lý Cảnh nên hắn bị đau mà tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt trắng trẻo gần trong gang tấc. Thiếu nữ ấy mày mắt thanh tú, trong trẻo dịu dàng, như tuyết trắng đọng trên chóp mái.

Lúc này nàng đang khẽ nhíu mày, thần sắc ngây thơ, khí chất thanh nhã từ trong xương cốt.

Phó Vãn giật mình thấy hắn tỉnh lại, răng cắn trúng lưỡi, không nói nổi một lời.

Phó Vãn: “...”

“Ngươi... là ai?” Giọng nói khàn đυ.c của thiếu niên vang lên, cực kỳ khó khăn, giọng hắn gần như đã bị tổn thương hoàn toàn.

Phó Vãn nhìn xuống, thấy bàn tay hắn đang siết lại, liền nở nụ cười dịu dàng, thân thiện: “Ta tên là Thôi Dĩnh Ninh.” Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ngươi bị thương rất nặng, lại còn bị xe ta đυ.ng phải nên ta có trách nhiệm đưa ngươi về chữa trị.”

Hắn không trả lời ngay.

Với thân phận như nàng, sao có thể quan tâm đến mạng sống của hạng người thấp hèn như hắn? Nhưng trước mặt hắn, nàng lại ra vẻ như sợ hắn từ chối, còn nghĩ sẵn lý do để viện cớ cứu giúp.

Trên thế gian này, làm gì có ai vô duyên vô cớ tốt với người khác?

Lý Cảnh hừ lạnh trong lòng, ánh mắt bất giác lạnh hơn.

Phó Vãn thấy hắn vẫn cảnh giác, cũng hiểu rằng một người có thể trở thành đại phản diện thì làm gì dễ tin người như một đóa hoa sen trắng ngây thơ chứ.

Nàng chỉ lặng lẽ đưa bát trà gừng tới trước mặt hắn.

“Uống chút trà gừng cho ấm người.” Nhưng hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ như con nhím dựng gai, không nhận lấy.