Mở mắt ra lần nữa, Phó Vãn đã ở trong một cơ thể khác.
Cơ thể này tên là Thôi Dĩnh Ninh, là con gái duy nhất của Tần Vương – một vương gia ngoại tộc được Hoàng đế đặc cách sắc phong – đồng thời cũng là đại mỹ nhân danh chấn kinh thành.
Nghe nói khi nàng mới mười hai tuổi, đã có người chỉ nhìn qua mà si mê rồi lâm bệnh tương tư mà chết. Vì thế, Dĩnh Nhi quận chúa sống kín đáo, rất ít khi xuất hiện. Người trong kinh thành đều nói nàng sống như tiên nữ giữa đời, ăn gió nằm sương, không nhiễm bụi trần.
Và gương mặt này đúng thật xứng đáng với danh xưng “tiên nữ”.
Nhưng hệ thống lại nói với Phó Vãn rằng, nàng phải bước vào các thế giới để hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ chính là giúp phản diện ở thế giới đó “hắc hóa”, từ đó thúc đẩy mạch truyện.
Nói một cách ngắn gọn: Nàng phải trở thành ánh trăng sáng mà phản diện luôn khao khát, sau đó chết đi để phản diện mất hết lý trí, hoàn toàn sa đọa.
Đến khi ấy nàng mới có thể rời khỏi thế giới này.
Phó Vãn cảm thấy vai diễn của nàng thật chẳng có tí nhân đạo nào.
Nhưng vì để được sống lại, nàng cũng đành cố gắng chịu đựng thôi.
...
Xe ngựa đột ngột dừng lại, Phó Vãn còn đang mải suy nghĩ, chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị va mạnh vào vách xe.
“Ưʍ...” Phó Vãn cau mày.
Nha hoàn vén rèm, khẽ bẩm: “Quận chúa, xe vừa va phải một tên ăn mày.”
Bóng đèn trong đầu Phó Vãn chợt lóe lên – cơ hội tại hội hoa đào chính là cứu lấy phản diện đang cận kề cái chết.
Bên ngoài, thị vệ quát lớn: “Thứ bẩn thỉu từ đâu đến vậy, còn không mau cút đi! Nếu làm bẩn mắt quận chúa, coi chừng cái mạng chó của ngươi!”
Dưới đất là một bóng người đen nhẻm nằm im không động đậy.
Thị vệ mất kiên nhẫn, đá một cái thật mạng. Người đó phát ra tiếng rên, co giật vài cái rồi lại nằm im bất động.
Phó Vãn vén rèm xe, cánh hoa đào theo gió rơi lả tả, người đi đường xung quanh đều sững người, không dám rời mắt.
Ánh sáng buổi sớm chiếu qua kẽ lá, rọi lên gương mặt trắng như ngọc của thiếu nữ, hàng mày dài thẳng, mắt như hồ nước mùa đông, môi anh đào hồng nhạt – vẻ đẹp ấy không dính chút bụi trần. Nàng từ từ bước xuống xe, tay áo trắng dài lướt trên mặt đất hòa cùng cánh hoa rơi, tựa như bước ra từ một bức tranh thủy mặc.
Thôi Dĩnh Ninh nhìn người dưới đất, vô thức nhíu mày.
Nàng chưa từng thấy ai thảm hại đến thế.
Cả người chỉ khoác mảnh vải rách nát, khắp người đầy vết bầm tím, có cả chỗ da thịt rách toạc, mủ vàng rỉ thành từng dòng.
Nha hoàn theo bản năng chắn trước mặt quận chúa.
Lý Cảnh khó nhọc mở mắt, trước mặt hắn là một bóng dáng tuyết trắng cao quý tựa tiên nhân.
Hắn nhếch môi cười giễu, đáy lòng lạnh tanh: Thế gian toàn những kẻ ác độc vô tâm, nếu có thần Phật cớ sao chẳng thương xót chúng sinh?
Thôi Dĩnh Ninh chẳng kịp nghĩ gì, cúi người thăm dò hơi thở, phát hiện hắn còn sống mới khẽ thở phào.