Nhìn kỹ lại, đó là một cô gái cao gầy, phần cổ trở xuống chìm trong bóng tối, chỉ lộ ra gương mặt được trang điểm tinh xảo. Trông cô khoảng mười bảy, mười tám tuổi, ngũ quan rạng rỡ, khí chất phóng khoáng, chỉ đứng yên ở đó cũng khiến người ta phải nín thở.
Cụ An Mỹ hoàn hồn, nín thở cái gì chứ, người này cô ta chưa từng gặp, không phải mấy tiểu thư tài phiệt mà cô ta biết.
Một năm nay cô ta trà trộn trong giới cũng là để tìm chỗ dựa, thường xuyên bám theo chỗ dựa đi ké các loại tiệc tùng, các gia tộc lớn nhỏ hầu như đều gặp qua cả rồi, nhưng không có ai có dung mạo giống người này.
Fan đã bùng nổ:
[Trời ơi, đây là đại tiểu thư nhà nào vậy? Siêu đẹp!]
[An Mỹ quen cô ấy à? Giới thiệu cho bọn tôi với.]
[Hu hu hu, ánh mắt cô ấy nhìn qua rõ ràng lạnh lùng như vậy, mà tôi lại muốn quỳ xuống làm cún cho cô ấy.]
[Lầu trên không đến mức đó đâu... Có làm thì cũng phải là tôi.]
Cụ An Mỹ nhìn bình luận, siết chặt gậy selfie.
Đám fan này đối với cô ta lại chẳng nhiệt tình như vậy.
Cách đó không xa, Úc Lê nhìn Cụ An Mỹ, chậm rãi nhíu mày.
Cô đến đây để tìm người.
"Cô đang livestream à? Tắt đi."
Cô cũng không muốn lên hình.
Giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo dễ nghe, fan lại được một phen phấn khích, còn Cụ An Mỹ thì hơi tức giận:
"Ai đưa cô tới đây? Thật bất lịch sự, có gia giáo không vậy?"
Nếu cô ta ngoan ngoãn nghe lời thì chẳng phải là kém một bậc trong mắt fan sao, huống hồ thân phận đối phương là gì còn chưa rõ nữa.
Trước đây khi tham gia tiệc tùng, cô ta cũng từng gặp những người có cùng mục đích giống mình, đều là chụp vài tấm ảnh rồi cắt ghép chỉnh sửa để giả vờ bản thân là người có tiền, khó mà chắc chắn người này không phải loại đó.
"Cô là người nhà nào?" Cụ An Mỹ nhìn Úc Lê từ trên xuống dưới, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, hy vọng dùng thái độ này để dọa lui đối phương: "Tôi chưa từng thấy cô bao giờ."
Ngụ ý trong lời nói quá rõ ràng, fan lập tức hiểu ra:
[Chưa từng thấy? Giới thượng lưu không phải chỉ có một vòng tròn thôi sao?]
[Ý An Mỹ là người này trà trộn vào để ké tiệc hả?]
[Haizz, trông xinh đẹp thế mà lại ham hư vinh vậy.]
Thấy bình luận, Cụ An Mỹ nhếch mép cười, rõ ràng tự tin hơn hẳn. Cô ta tiến lại gần Úc Lê vài bước: "Sao thế, không nói được lời nào à? Chẳng lẽ là mua chuộc vệ sĩ để lẻn vào?"
Nói đến đây, mặt cô ta lạnh tanh: "Vậy thì, tôi đành phải mời cô ra ngoài."