Xuyên Không: Gặp Phải Nghịch Đồ Điên Cuồng

Chương 2: Kẻ Điên Gọi Sư Tôn (2)

Nhưng ngay khoảnh khắc vận khởi nội tức ấy, cơn đau dữ dội xuyên thẳng vào kinh mạch, lan khắp toàn thân Thẩm Dao Quang.

Hắn đau đến hoa mắt tối sầm, ngay sau đó, cơn ho khan kịch liệt bật ra từ cổ họng, khiến tầm mắt hắn cũng trở nên mơ hồ.

Hắn ngã vật lại giường, ho đến mức so với nỗi đau đớn kinh mạch đứt đoạn từng khúc, phần thân trên và khuỷu tay chỉ còn lại cảm giác tê dại không đáng kể.

——

Rõ ràng ngày hôm qua, Thẩm Dao Quang vẫn còn ở Điểm Thanh Phong thuộc Thượng Thanh Tông, lật xem điển tịch cho đệ tử Ngũ linh căn mới thu nhận. Vậy mà chỉ sau một đêm, hắn lại xuất hiện tại nơi xa lạ này, thân thể bệnh tật rã rời, chân khí hoàn toàn biến mất.

Kẻ có thể làm hắn bị thương đến mức này mà hắn không hề hay biết, lại còn bắt hắn đi khỏi nơi canh phòng nghiêm ngặt, có cả đại trận hộ tông do Thượng thần phi thăng bố trí, phóng mắt khắp Tu chân giới cũng tuyệt không có đại năng nào như vậy.

Huống hồ, hắn - Thẩm Dao Quang - cả đời này chưa từng gây thù chuốc oán với ai, sao lại có kẻ hao tâm tổn trí, hại hắn đến nông nỗi này?

Nhưng hiện tại hắn không rảnh bận tâm đến những điều đó. Hắn ho không ngừng, hơi thở cũng gấp gáp không đều, kinh mạch toàn thân đau nhức khiến hắn không ngừng run rẩy.

Nội phủ vốn chứa đựng Nguyên Anh của hắn, lúc này lại trống rỗng, linh căn cũng tựa như đứt đoạn từng tấc. Theo đó biến mất chính là chân khí tràn đầy quanh thân hắn, giống như kẻ vốn đang dạo bước trên mây, bỗng nhiên rơi thẳng xuống mặt đất trần tục, ngã đến gân cốt nát tan.

Hắn ho đến ù cả tai, lại nghe thấy giọng nói của kẻ kia.

“Mang vào.”

Gió lạnh buốt thổi tung tấm rèm lạnh lẽo, một người bị ném xuống bên giường hắn.

Thẩm Dao Quang nhìn kẻ đó qua tầm mắt mơ hồ, liền kinh ngạc phát hiện, người này rõ ràng là thủ đồ đắc ý nhất dưới trướng cốc chủ Bách Thảo Cốc, hắn từng gặp qua vài lần tại tiên môn thịnh hội, nhớ rằng người này họ Ngôn tên Tế Huyền.

Hắn kinh ngạc nhìn Ngôn Tế Huyền, nhưng Ngôn Tế Huyền lại như không hề nghe thấy, nhanh chóng thẳng người dậy, đặt tay lên cổ tay Thẩm Dao Quang.

Tức khắc, một luồng khí tức hơi lạnh lẽo lướt qua kinh mạch hắn.

Cảm giác khí tức lưu chuyển chỉ thoáng qua, Ngôn Tế Huyền liền thu tay về, xoay người quỳ rạp xuống trước mặt kẻ kia.

“Bẩm Cửu Quân, thân thể Tiên Tôn không có gì đáng ngại.”

“Ngươi từng nói, hắn chỉ cần tỉnh lại là sẽ không sao.” Giọng kẻ kia đầy vẻ bức ép.

“Vâng, xin Cửu Quân yên tâm. Tiên Tôn chỉ là vô tình vận khởi chân khí, lát nữa sẽ bình ổn lại thôi.”

“Vì sao còn ho khan?” Giọng kẻ kia âm lãnh, tựa như giây tiếp theo sẽ nghiền xương kẻ trước mặt thành tro bụi.

Tầm mắt Ngôn Tế Huyền dừng trên bàn tay đang đặt bên người của kẻ kia, hắn mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Đó chính là bàn tay vừa rồi đã siết lấy cổ Thẩm Dao Quang.

Đầu ngón tay kẻ kia giật giật, gân xanh trên mu bàn tay nảy lên thình thịch hai cái.

“Cút ra ngoài.”

Hồi lâu sau, hai chữ được nghiến ra từ kẽ môi y. Ngôn Tế Huyền như được đại xá, vội vàng đứng dậy rời đi.

Ánh mắt kẻ kia lại một lần nữa rơi trên người Thẩm Dao Quang.

Y đứng ngược sáng, thẳng tắp, huyền bào đen tuyền trên người trải dài xuống đất, ánh vàng lưu chuyển. Từ góc nhìn của Thẩm Dao Quang, hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn y, khiến y càng thêm giống một bạo quân âm u hung ác.

Đối mặt một lát, Thẩm Dao Quang lại thấy y chậm rãi đưa tay phải giấu ra sau lưng, tựa như vì ngượng ngùng mà cất giấu đi hung khí nào đó, động tác tuy chậm, lại không hiểu sao lộ ra vài phần hoảng hốt.

Vẫn là bàn tay vừa rồi đã siết cổ hắn.

——

“...Vận khởi chân khí.”

Đối mặt một lát, nam nhân được gọi là “Cửu Quân” trước mặt lặp lại lời của Ngôn Tế Huyền, tựa như tức quá hóa cười, nhếch môi lên.

“Còn muốn gϊếŧ ta?” Y hỏi Thẩm Dao Quang.

Dưới ánh nến nhảy múa, răng nanh ẩn hiện nơi khóe miệng y khẽ lóe lên ánh lạnh, như thể muốn hỏi rằng chuyện này đối với y mà nói thì hoang đường đến mức nào.