Tiểu Tổ Tông Ngang Nhiên Châm Lửa Trái Tim Đại Lão Tài Phiệt

Chương 4.2: Hợp tác lần đầu

Sơ Kiến tay cầm ly trà sữa, từ từ bước tới từ phía đối diện, tóc dài bị gió thổi tung, vừa ngoan vừa ngọt ngào.

Chỉ là đôi mắt hoa đào kia lại mang ba phần mê hoặc, ba phần hoang dã, bốn phần ngông nghênh.

“Trùng hợp ghê, lại gặp rồi.” Sơ Kiến cong môi, tay lắc lắc điện thoại.

Không phải không chịu cho liên lạc à? Cuối cùng vẫn phải cho thôi.

Nhớ dặn đầu bếp thêm cái đùi gà cho Sơ Lễ – xử lý ổn áp!

“Chị ơi.” Sơ Lễ bĩu môi, có thể đừng lơ em vậy không!

“Là chị em hả?” Trình Càn ngơ ra, hai chị em này nhìn chẳng giống nhau chút nào.

“Đúng rồi, chị em đẹp ghê ha.” Sơ Lễ không quên nịnh chị một câu.

Trình Càn chỉ thấy hai chị em này hợp mưu sẵn, đào sẵn hố, chờ Quân gia nhảy vào.

“Nhóc con, buông tay được rồi đấy.” Quân Lâm Tiêu thu lại ánh mắt, cả người toát ra khí thế lạnh lùng.

Nếu không phải thấy nhóc còn nhỏ, thì đã bị anh ném ra xa rồi.

Sơ Lễ ngượng ngùng buông tay, trong lòng khinh khỉnh: Lạnh lùng thật.

Chờ hai người kia đi rồi, Sơ Lễ bĩu môi một cái.

Từ đầu đến cuối, Quân Lâm Tiêu chỉ nói đúng một câu, khó gần thật.

“Chị, chị thấy anh ta đẹp ở điểm nào?” Cậu không hiểu nổi.

“Chân dài, vai rộng, eo thon.”

“?” Sao không nói thẳng là thích mặt anh ta cho rồi?

“Đợi em lớn rồi sẽ hiểu.” Sơ Kiến vỗ vai cậu, đầy ẩn ý.

“!!” Em vẫn là trẻ con đó, có thể đừng nói mấy câu kiểu này không?Trên xe, Quân Lâm Tiêu rút vài tờ khăn giấy khử trùng, lau sạch mu bàn tay.

“Gửi cho tôi hồ sơ của cô ấy.” Hai chân anh thả lỏng, khí chất lạnh lùng.

Trình Càn mím môi – hồ sơ của Sơ Kiến đúng là “mở mang tầm mắt”: đánh nhau, vô kỷ luật, không học hành.

Quân Lâm Tiêu lật qua lật lại máy tính bảng, càng xem mặt càng lạnh.

Thời kỳ nổi loạn sao? Bảo sao mồm miệng sắc như dao.

“Quân gia, Sơ Kiến cầm thư giới thiệu của Quân Hằng tới Kim Đế xin việc, có cần cản lại không? Cô gái này mục đích không rõ.”

Trình Càn gửi thư giới thiệu tới, không ngờ cô gái từ vùng núi lại quen con trai thứ hai nhà họ Quân – cháu của Quân Lâm Tiêu.

“Điều về làm việc cạnh tôi.” Quân Lâm Tiêu nheo mắt, nghĩ đến chuỗi hạt Phật kia, đôi mắt nhuốm sương dần mềm lại.

“Quân gia, cô ấy…” Trình Càn muốn nhắc, cô gái này không đơn giản đâu.

Cho cô vào làm là như đặt quả bom nổ chậm cạnh hắn.

“Cần cậu nhắc sao?” Anh ghét nhất người khác xen vào chuyện của mình, gương mặt điển trai toát lạnh.

Thôi rồi, hắnlại nhiều lời rồi, nghẹn quá chừng.

Chỉ còn cách nhắn lại cho Sơ Kiến: ngày mai đi làm.

-

Hôm sau, sau khi đưa Sơ Lễ đến trường, Sơ Kiến đến toà nhà Kim Đế.

Ở Thẩm Thành, đây là nơi nhiều người mơ cũng muốn vào.

Mà đây mới chỉ là một công ty con của Quân Lâm Tiêu thôi.

Ngay cổng công ty, cô lại tình cờ gặp anh.

Sơ Kiến nhướng mày, “Chào buổi sáng, Quân gia.”

“Chào.” Quân Lâm Tiêu gật đầu với cô, ánh mắt dừng lại trên người cô – cô ăn mặc vẫn đơn giản, có lẽ đêm qua ngủ không ngon, khóe mắt mang vẻ mệt mỏi.

So với những tiểu thư danh giá rập khuôn, cô có thêm phần tùy hứng phóng khoáng.

“Quân gia, hợp tác lần đầu, sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn.” Cô khẽ cúi đầu, vẫn nở nụ cười đầy ngang ngược.

Trình Càn trợn trắng mắt – người phụ nữ này không chỉ có mục đích, còn biết quyến rũ người khác.

Quân Lâm Tiêu: “…”

Rõ ràng hôm qua còn bày trò đủ kiểu để xin số điện thoại, giờ lại bày đặt “hợp tác lần đầu” à?