Nghe câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ trần trụi đó, Sơ Kiến siết chặt nắm đấm.
Cô trực tiếp đấm thẳng vào mặt anh, dưới lại tung cước nhắm thẳng hạ bàn, cú đá mang theo sức mạnh đáng sợ.
Quân Lâm Tiêu dễ dàng kẹp chặt chân cô, bàn tay lớn bắt lấy nắm đấm nhỏ, kéo cô vào lòng — vòng eo cô mềm mại và thon thả.
Ngón tay anh lướt nhẹ qua hạt Phật châu đeo trên cổ tay cô, sợi dây đỏ đã phai màu, rõ ràng đã đeo từ rất lâu rồi.
"Đúng là còn non lắm, chịu không nổi dày vò." Quân Lâm Tiêu hơi nheo mắt, nhìn vết đỏ trên cổ tay cô.
Sơ Kiến nhịn không được mà thầm mắng — chẳng phải đồn rằng tên này bị sạch sẽ đến mức không cho phụ nữ chạm vào à?
Ai mà bốc phét thế không biết?
"Bỏ ra!" Cô bực mình giãy giụa hai cái.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm như chất chứa cả đêm tối kia của anh, Sơ Kiến cũng suýt chút nữa bị cuốn vào.
Người đàn ông này đẹp đến vô lý, khiến người ta chỉ muốn nhào tới.
"Chưa đủ trình, về tập thêm đi." Anh nhướng mày, trong mắt ánh lên cảm xúc mờ mịt đến chính anh cũng không rõ.
Một kẻ mắc bệnh sạch sẽ nặng như anh, lại có ngày ôm cô nhóc này mà không muốn buông, đúng là kỳ tích.
Sơ Kiến tranh thủ rút ra một tay, thẳng tay vung lên cổ anh.
Một lưỡi dao mỏng từ tay áo trượt ra, cứa lên cổ Quân Lâm Tiêu, để lại một vệt máu đỏ tươi.
Anh nghiêng đầu né nhanh, nếu chậm một nhịp, có khi động mạch đã nổ tung rồi.
"Muốn gϊếŧ tôi?" Quân Lâm Tiêu siết chặt cô lại, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của cô.
Cô nhóc này tuổi không lớn, mà toàn thân đều là gai nhọn.
"Không...tôi đổi ý rồi, tôi muốn...ngủ với anh." Sơ Kiến ghé sát vào tai anh, phả một hơi nóng.
Cứ thế, không chút e dè mà quyến rũ anh, giọng nói còn mềm mại hơn cả con người.
Mi mắt cụp xuống, cô nhìn vết máu đang rỉ ra trên cổ anh, cong môi khẽ cười, rồi bất ngờ cúi xuống, liếʍ lấy vệt máu ấy, nuốt vào bụng.
Đôi môi mềm mại áp lên da thịt, khiến lòng Quân Lâm Tiêu không khỏi chộn rộn, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
"Tôi đủ tuổi rồi, không phải trẻ con đâu." Sơ Kiến liếc nhìn đường viền cằm sắc bén của anh, khẽ nhếch môi, phát hiện ra anh cũng có phản ứng.
Cơ thể Quân Lâm Tiêu cứng đờ, rõ ràng là không ngờ tới.
Nhân lúc anh khựng lại, Sơ Kiến nhanh như chớp lách khỏi vòng tay anh, tiện thể trộm luôn Huyết Hồn Thảo.
Cô rút ra một quả bom khói mini từ túi áo, ném mạnh xuống đất, che chắn đường rút lui.
Tàu vừa tới ga, cô đội mũ lưỡi trai, lẫn vào đám đông, nhanh chóng biến mất.
Trình Càn lững thững xách chiếc hộp bạc còn lại tới nơi.
"Quân gia, thuộc hạ thất trách, có cần đuổi theo cô gái kia không?"
Thoáng nhìn, chiếc hộp bạc Trình Càn mang đến gần như giống hệt cái bị Sơ Kiến lấy đi.
"Không cần. Cô gái đó sẽ tự tìm tới tôi thôi." Quân Lâm Tiêu nheo mắt, vừa lau tay vừa nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
"Ngài bị thương rồi! Để tôi gọi bác sĩ ngay!" Trình Càn nhìn vết máu trên cổ anh, tim thót lại, vội vàng.
"Sợ cái gì. ‘Thời Không Sơn Hải’ nhận chưa?" Quân Lâm Tiêu vừa đi ra ngoài, vừa hỏi, giọng điềm nhiên, ánh mắt lạnh băng.
"Vẫn chưa. Bên đó nói chúng ta đυ.ng phải bãi mìn, không nhận." Trình Càn theo sát sau lưng, căng thẳng trả lời.
Bước chân Quân Lâm Tiêu hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
"Tiếp tục tăng giá, cho tới khi bọn họ nhận thì thôi."
"Rõ!"