Lăng Tinh tính toán, trước tiên làm bánh bao thịt cùng màn thầu trắng đơn giản. Làm nhiều thì chẳng xuể, đầu tư vào cũng phải cân nhắc từng đồng.
Kế hoạch thì đã định, hiện chỉ còn thiếu nguyên liệu, cùng với dụng cụ chế biến, thử làm ra một l*иg hấp, nếm thử hương vị ra sao.
Vấn đề là, tính toán đủ điều, lúc này vẫn chỉ có thể ngồi yên chờ Thẩm Hồi trở về.
Không biết đã qua bao lâu, Lăng Tinh và Thẩm Lai đang trò chuyện cũng dần thϊếp đi.
Ngoài rèm cửa, chợt có tiếng người khẽ gọi:
“Ca phu, là ta.”
Lăng Tinh vừa nghe được thanh âm của Thẩm Hồi, liền lăn một vòng bò dậy, ngay cả áo ngoài cũng chưa kịp khoác lên người. Mà Thẩm Lai nằm bên cạnh còn đang mơ mơ màng màng, cũng bị động tác của Lăng Tinh dọa cho giật mình tỉnh giấc, hoàn hồn rồi cũng vội vã theo y xuống giường.
Lăng Tinh hưng phấn vén rèm cửa lên, ngửa đầu cười mà nhìn, chỉ thấy Thẩm Hồi sắc mặt lạnh lùng, tuấn dung như ngọc, mái tóc trước trán đã bị cắt ngắn, chỉ còn đuôi tóc buông nhẹ trên vai.
“Tóc ngươi... đâu rồi?” Lăng Tinh kinh ngạc cất tiếng.
Thẩm Hồi hờ hững đáp: “Đem bán rồi.”
Dứt lời liền nhét túi tiền vào tay Lăng Tinh.
Túi tiền cũ kỹ, nhưng bên trong lại nặng trĩu. Trong lòng Lăng Tinh cũng dâng lên một trận nặng nề.
Y tuy không tỏ tường hết thảy, song biết người xưa luôn coi trọng thân thể, tóc da là do cha nươngban cho, há lại có thể tùy tiện tổn thương. Mỗi năm việc cắt tóc đều có ngày cố định, là mồng sáu tháng Giêng, không mang ý nghĩa đặc biệt, chỉ là theo lệ cũ mà làm.
Ngoài thời điểm ấy, người thường không dễ gì chạm đến tóc da.
Lăng Tinh âm thầm tự trách, chỉ vì y quá nóng lòng, khiến Thẩm Hồi nhìn ra, liền đi bán tóc đổi lấy bạc cho y.
Về phần đám tóc ấy sẽ bị đưa đi đâu, Lăng Tinh cũng không phải không rõ.
Trong ký ức nguyên thân, nươngkế mỗi lần búi tóc đều dùng đến bao tóc. Tóc càng tốt, giá càng cao.
Mi mắt Lăng Tinh cụp xuống: “Xin lỗi… ta…”
“Nhị ca sao huynh lại đi bán tóc?” Thanh âm của Thẩm Lai ngắt lời y.
Thẩm Hồi rũ mắt liếc nhìn đệ đệ một cái, thản nhiên nói: “Vì ta vui.”
Dứt lời liền quay người rời đi, chẳng buồn ngoảnh lại.
“Lại giận dỗi rồi, không thèm nói chuyện với huynh nữa.” Thẩm Lai nhỏ giọng lầm bầm, không dám nói to, sợ Thẩm Hồi nghe được thật.
Lăng Tinh còn chưa nói hết câu, đã bị Thẩm Lai kéo lấy tay: “đại ca phu, mau lên giường ngủ đi, huynh không nằm trong chăn thì lạnh lắm.”
Tiểu Ngũ sức lực không nhỏ, Lăng Tinh bị đối phương kéo một cái suýt nữa thì loạng choạng ngã.
“Chậm một chút, Tiểu Ngũ.”
Trở lại trong ổ chăn, hơi ấm dần lan tỏa, Lăng Tinh mới hỏi: “Nhị ca đệ từng bán tóc nhiều lần sao?”
Thẩm Lai ngáp dài, gật gù: “Bán nhiều lắm, giống như tóc trên đầu huynh ấy mọc ra không quen, vừa dài một chút là lại đem bán…”
Thanh âm càng lúc càng nhỏ, chẳng bao lâu đã ngủ say. Lăng Tinh siết lấy túi tiền, đợi Tiểu Ngũ yên giấc rồi khoác áo rời khỏi phòng.
Từ Hữu Phương nghe chuyện Thẩm Hồi bán tóc, cũng chẳng lấy làm lạ. Lăng Tinh thuận miệng hỏi, nàng đáp: “Trước đây từng bán một lần, ta nhớ rõ khi ấy Đại Lang suýt nữa thì không có thuốc uống.”
Lăng Tinh hơi cau mày, lời của Từ Hữu Phương và Thẩm Lai có chỗ chẳng khớp. Một người nói từng bán nhiều lần, một người lại nói chỉ có một lần.
Bất quá, Lăng Tinh chẳng phải vì điều tra mà tới, y chỉ là đến để dò hỏi đôi chút mà thôi.
Từ Hữu Phương làm nghề thêu thùa, trong nhà vốn có sẵn kéo.
“Ở trong phòng đó, nương cho con, cứ vào mà lấy.”
Cầm được cây kéo, Lăng Tinh liền đi tìm Thẩm Hồi.
Chỉ thấy hắn đang ở trong sân vót mũi thương gỗ, xem ra là để dùng khi đi săn.
“Nhị đệ, để ta giúp ngươi tỉa lại mái tóc một chút.”
Kẻ thu mua tóc chỉ quan tâm đến tóc, nào để ý hình dạng có xấu có đẹp.
Thẩm Hồi đã bán sạch tóc rồi, cũng chẳng nói gì thêm.
Lăng Tinh tuy không phải thợ lành nghề, nhưng chí ít cũng muốn giúp hắn sửa sang lại tóc tai cho đỡ khó coi.
Kiếp trước từng có quãng thời gian bị nhốt trong nhà, chẳng thể đi đâu cắt tóc, y liền học theo mấy đoạn video trên mạng mà tự cắt lấy.
Về sau tay nghề dần khá, tóc đều là chính mình cắt.
Thẩm Hồi liếc nhìn cây kéo trong tay y, sau đó ánh mắt dừng lại nơi khuôn mặt Lăng Tinh.
Lăng Tinh cảm thấy y hẳn là muốn từ chối, nhưng chỉ thấy Thẩm Hồi trầm mặc một lát rồi nói:
“Cho ngươi mười lăm phút.”
Được đối phương ngầm cho phép, Lăng Tinh mừng rỡ, trên mặt nở nụ cười:
“Ta làm nhanh lắm, tuyệt đối không trì hoãn việc của ngươi đâu.”
Cũng chẳng rõ là người thu tóc hôm đó có lương tâm, hay là bị Thẩm Hồi dọa cho khϊếp, mà tóc y tuy có phần xấu xí, song thật ra vẫn chưa đến mức ngắn cũn như bị cạo trọc, chỉ là có vài chỗ hơi thô và chệch đường.
Theo thẩm mỹ người xưa, tóc ngắn vốn bị xem là xấu và quái dị.
Lăng Tinh không muốn để Thẩm Hồi vì mình mà bị người ngoài dị nghị, liền muốn sửa sang lại cho hắn chỉn chu hơn một chút.
Mới đầu động kéo còn có chút lóng ngóng, mỗi nhát đều dè dặt cẩn thận.
Về sau quen tay rồi, liền có cảm giác.
Âm thanh bén ngót vang lên, Lăng Tinh chuyên tâm, thần sắc nghiêm túc, vòng quanh đầu Thẩm Hồi mà cắt.