Góa Phu Lang Làm Giàu

Chương 1

Lạnh.

Lạnh buốt đến tận xương, khiến Lăng Tinh dần lấy lại một chút ý thức mơ hồ.

Trong cơn mê man, đầu óc y đau nhức nặng trĩu, toàn thân mềm nhũn như bông, không còn chút sức lực.

Bên tai bỗng vang lên tiếng nhạc sắc nhọn chói tai, âm thanh ồn ào khiến đầu Lăng Tinh như muốn nổ tung.

Tiếng nhạc này không giống những nhạc cụ hiện đại, mà như tiếng kèn xô na trong tang lễ, âm thanh sắc lẹm, xé toạc màng nhĩ.

Lăng Tinh bị tiếng kèn kia làm cho càng tỉnh táo hơn đôi chút. Y chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là một pho tượng thần tàn tạ.

Pho tượng ấy chỉ còn nửa bên mặt, một con chuột già đang từ cái lỗ trống trong đầu tượng bò ra, khiến Lăng Tinh giật mình kinh hoảng, tim đập thình thịch.

Chưa kịp hoàn hồn, bên ngoài ngôi miếu đổ nát lại vang lên một giọng nữ sắc sảo, chẳng kém gì tiếng kèn kia:

“Mau, mau đưa ca nhi ra đây! Lỡ mất giờ lành thì không hay đâu!”

Lăng Tinh choáng váng đầu óc, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần.

Ngay sau đó, y đã bị hai bà mối thô lỗ kéo dậy.

Vừa bị kéo lên, mắt Lăng Tinh tối sầm, trước mắt đầy những chấm sáng li ti.

Y cảm giác máu không dâng lên não, đầu óc quay cuồng, vừa tỉnh đã lại ngất lịm đi.

Phải mất một lúc lâu y mới hoàn hồn lại, nhưng nơi cánh tay lại đau âm ỉ.

Hai bà mối trông gầy gò vậy thôi, nhưng tay lực rất mạnh, chỉ kéo một cái đã khiến tay Lăng Tinh đau rát.

Nói là được "dìu đi" thì không đúng, đúng ra là bị hai bà ấy lôi xềnh xệch đi.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lăng Tinh ngơ ngác không hiểu gì.

Y chỉ nhớ lúc trước mình đi viếng mộ ông, ai ngờ gặp trận mưa lớn bất ngờ, bị mắc kẹt trong núi, không may gặp sạt lở đất và bị chôn vùi.

Còn về tình cảnh trước mắt, Lăng Tinh lúc này hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Ánh sáng bên ngoài chói lòa, gió lạnh như dao cắt rát da thịt.

Trong tầm mắt mơ hồ, Lăng Tinh lờ mờ thấy một mảng màu đỏ, tiếng kèn vang lên chẳng khác gì nhạc cưới.

Nhớ đến một vài hủ tục trong các thôn quê, Lăng Tinh chợt rùng mình.

Không lẽ mình bị người ta đào xác lên để kết minh hôn?

Ý nghĩ đó vừa hiện lên đã khiến Lăng Tinh tự dọa chính mình đến lạnh sống lưng.

Ngay lúc ấy, trong đầu y bỗng ùa đến một đoạn ký ức xa lạ.

Ký ức ấy quá đột ngột, lượng thông tin dồn dập như muốn làm nổ tung đầu óc y.

Hai bà mối đang kéo Lăng Tinh thấy y nhắm nghiền mắt, mặt mày nhăn nhó đầy đau đớn, cũng không khỏi tỏ ra lo lắng.

Một người hoảng hốt nói:

“Phu lang xung hỉ này, đừng có chưa mang phúc tới cho người ta đã tự coi mình là người chết đấy!”

Người còn lại liếc mắt đánh giá Lăng Tinh một cái, cảm thấy tình trạng này thật sự không ổn, liền đưa tay nắm lấy tay y, nhắm ngay hổ khẩu (phần giữa ngón cái và ngón trỏ) mà véo mạnh.

“A!”

Lực véo như kìm sắt giáng xuống khiến Lăng Tinh đau đến kêu to bật ra.

Nếu thật sự y đã chết, chắc cũng bị cú véo này làm cho sống lại.

Bà mối vừa véo tay thở phào một hơi, nói:

“Nghe giọng này còn khỏe lắm, chưa chết được đâu.”

Bà mối lúc nãy còn lo lắng giờ cũng yên tâm, vội vàng nói:

“Mau đưa người tới nhà họ Thẩm, còn được tiền mừng và ăn một bữa no nê, hơn làm gì khác.”

Hổ khẩu của Lăng Tinh vẫn còn âm ỉ đau, nhưng nhờ vậy mà cơn đau đầu đã giảm đi đáng kể.

Y không còn tâm trí để để ý xung quanh nữa, chỉ có thể yên lặng tiêu hóa đoạn ký ức xa lạ vừa bất ngờ ập tới.

Y đã chết. Rồi sau đó xuyên không.

Xuyên đến một triều đại xa lạ chưa từng nghe tên: Vũ triều.

Triều đại này tồn tại ba giới tính: nam nhân, nữ nhân, và một giới tính đặc biệt gọi là ca nhi.

Ca nhi có đặc điểm thể chất giống nam nhân, nhưng cơ thể lại khác biệt: họ có thể mang thai và sinh con nhờ một bộ phận sinh sản riêng biệt gọi là thai khẩu (kiểu như tử ©υиɠ).

Lăng Tinh hiện đang sống trong thân xác một ca nhi trùng tên trùng họ với mình.