Tôi Trọng Sinh Sau Khi Trở Thành Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 13

Hứa Doanh dần tỉnh lại trong thái mơ hồ, tầm mắt mờ nhòe chỉ thấy một khoảng trắng xóa, khắp không gian ngập tràn mùi thuốc sát trùng.

“Phu nhân, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Người hầu bên giường vội vàng lên tiếng.

Trạng thái của Hứa Doanh còn trì trệ, cô đưa tay chạm lên đầu thì phát hiện một lớp băng gạc quấn chặt, đau đớn đến tê dại.

“Phu nhân, xin đừng chạm vào trán, đầu cô bị thương, có dấu hiệu chấn thương não.”

Đầu óc Hứa Doanh dần dần trở nên tỉnh táo hơn.

Hình ảnh Chu Diễn nổi giận điên cuồng trước khi cô mất đi ý thức bất chợt hiện lên trong tâm trí, như khắc sâu vào đáy mắt.

Phải tàn nhẫn đến mức nào chứ? Ngay cả khi cô đã bị chấn thương não… Hứa Doanh siết chặt ngón tay, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.

Ngay sau đó, cô đưa một tay lên che mặt, bật cười khe khẽ. Tiếng cười dần lớn lên, càng lúc càng vang vọng. Trong lúc cười, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.

Trạng thái vừa cười vừa khóc đầy điên loạn ấy khiến người hầu đứng bên cạnh không khỏi lo lắng: “Phu nhân…”

Nhưng Hứa Doanh hoàn toàn phớt lờ, như thể đã lạc vào thế giới riêng của mình. Giọng cô run rẩy: “Ta lại có thể… Ta lại có thể…”

Cô lại có thể… khôi phục ký ức.

Chính vì chấn thương não mà những ký ức đã mất bỗng ùa về.

Nước mắt thấm ướt qua kẽ ngón tay, Hứa Doanh khẽ nhắm mắt lại.

Cảnh vật trong phòng bệnh dần trở nên mờ nhòe, rồi từ từ biến mất, thay vào đó là một thư phòng đầy sách và ánh sáng dịu nhẹ. Bóng dáng Chu Diễn hung dữ, bạo nộ cũng dần phai nhạt, từng chút một hóa thành hình ảnh một thiếu niên gầy gò, tái nhợt, lặng lẽ ngồi ở hàng ghế sau trong phòng học.

Huyện Thanh Hà mưa dầm kéo dài suốt mấy ngày liền.

Hứa Doanh vừa ngậm bánh bao, vừa lẩm bẩm: “Ghét nhất là trời mưa, chỗ nào cũng ẩm ướt, lại còn phải bung dù, phiền muốn chết.”

Mẹ Hứa liếc mắt, giật lấy chiếc bánh bao trên tay cô: “Ăn nữa à? Ăn ít thôi, con xem mình đã béo thành cái dạng gì rồi kìa!”

“Béo thì béo, ăn no mới là quan trọng nhất chứ!” Hứa Doanh chu môi, cố tình phồng má cho ra vẻ tròn trịa.

“Khỏe mạnh mới là quan trọng nhất. Con cao có 1m65 mà đã gần 70 cân rồi, không thể béo thêm nữa!”

“Được được được, không ăn nữa là được chứ gì. Con đi học đây.” Hứa Doanh đẩy nhẹ gọng kính đen trên sống mũi, đeo cặp sách rồi bước ra khỏi nhà.

Rất nhanh sau đó, cô đã ngồi trên xe buýt tới trường. Xuống xe, Hứa Doanh thu lại cây dù rồi tiến vào cổng trường.

Vừa mới ngồi xuống chỗ, bạn cùng bàn Lưu Lanh Canh đã quay sang nói ngay: “Có điểm kiểm tra tháng rồi đấy.”

Vừa nói, cô ấy vừa đưa phiếu điểm đặt trước mặt Hứa Doanh.

Xếp hạng 20 trong lớp, đứng thứ 50 toàn khối.

Thành tích tạm ổn.

Vẫn cần phải cố gắng hơn nữa. Hứa Doanh cẩn thận cất phiếu điểm vào túi.

“Lần này người đứng nhất lại là Thẩm Mạn Lục. Cô ấy giỏi quá.” Lưu Lanh Canh cảm thán.

Hứa Doanh liếc mắt sang, ánh mắt khẽ dừng lại ở cô gái ngồi bàn đầu cạnh cửa sổ.

Thẩm Mạn Lục mặc đồng phục học sinh màu lam trắng, mái tóc dài như lụa buông nhẹ sau vai, lộ ra gương mặt nghiêng trắng trẻo, thuần khiết.

Cô ấy tựa như một đóa sen thanh nhã, tươi mát và dịu dàng giữa mùa hè.

“Quả thật rất giỏi.” Hứa Doanh gật đầu, rồi cúi xuống bắt đầu lấy sách vở ra.

Lớp 11 rồi, chẳng mấy chốc sẽ lên lớp 12. Áp lực học tập ngày càng nặng, Hứa Doanh cảm thấy có chút khó tiếp thu hết được.

Nhưng cô không thể lười biếng bởi vì cô biết, bản thân không xuất sắc như Thẩm Mạn Lục.

Cô không phải là người có thiên phú đặc biệt, không quá thông minh, nhưng bằng sự cần cù và nỗ lực, cô luôn giữ thành tích ở mức trung bình khá. Một khi không chăm chỉ, thành tích chắc chắn sẽ tụt dốc thảm hại.

Hứa Doanh chống cằm, thở dài. Nếu như mình cũng có thể giống những người không cần học nhiều mà vẫn có thành tích xuất sắc, thì tốt biết bao.