“Xì... đau quá...” Bạch Nguyệt bị một cơn đau đánh thức ngay tại chỗ.
Cô mở mắt ra, trước mắt là một màn sương trắng xóa mờ mịt.
Ngay sau khi mở mắt, cơn đau kỳ lạ kia đã biến mất. Nhìn cảnh tượng xung quanh xa lạ, cô bối rối: Đây là đâu? Không phải mình đã chết rồi sao? Sao lại ở đây?
[Đã liên kết với ký chủ thành công. Nhịp tim ổn định, chỉ số sinh tồn bình thường, không có phản ứng bài xích. Thích nghi hoàn hảo.]
Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, là một con hồ ly nhỏ, toàn thân trắng muốt, trông vô cùng xinh đẹp.
“Chậc chậc, là một cục bông nhỏ à, nhìn cũng dễ thương đấy.”
[Khụ khụ... cho phép ta tự giới thiệu. Ta là hệ thống giúp ngươi sống lại, tên là Bát Bát. Ngươi có thể giành lấy cơ hội sống lại, nhưng trước đó phải hoàn thành kế hoạch công lược!] Tiểu hồ ly vừa nói vừa chạy vòng quanh Bạch Nguyệt hai vòng.
Bạch Nguyệt nhíu mày: “Không cần đâu, tôi không có hứng thú với việc sống lại.”
Dù sao cô cũng đã chết rồi, chẳng cần phải đi ngược lại quy luật tự nhiên để sống lại làm gì.
Bát Bát đứng khựng lại. Từ trước đến nay, nó đã từng tiếp nhận rất nhiều ký chủ, chưa từng gặp người không muốn sống lại. Đây đúng là một trường hợp đặc biệt. Hơn nữa, nó lờ mờ cảm nhận được ký chủ lần này không hề tầm thường.
Bát Bát cọ cọ vào chân cô: [Ký chủ, cái chết của ngươi vốn không hề bình thường. Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm hiểu rõ ràng sao?]
Bạch Nguyệt cụp mắt, cô chỉ thấy mệt mỏi, không còn muốn bận tâm đến những chuyện đó nữa.
“Không muốn.”
Bát Bát: “...”
[Ký chủ, nói thật thì... ngươi hoàn toàn không có quyền từ chối. Ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ rồi mới được sống lại. Hơn nữa, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, linh hồn của ngươi chỉ có thể vất vưởng khắp nơi, không thể đi đầu thai cũng chẳng thể siêu sinh.]
Bạch Nguyệt im lặng, hồi lâu sau, khóe môi nhếch lên: “Được thôi, chỉ là làm nhiệm vụ thôi mà. Được, đưa tôi đi đi.”
Viễn cảnh linh hồn phải lang thang khắp nơi, cô không chịu nổi.
Thật ra, cô không hẳn là sợ chuyện làm hồn ma vất vưởng đó, chỉ là... cô muốn đi xem thử những thế giới khác.
Không ngờ lại dễ thuyết phục đến vậy, Bát Bát phấn khích nhào nhào thân thể nhỏ xíu, trông cực kỳ vui vẻ: [Được rồi, ta sẽ đưa ngươi đi ngay.]
Vừa dứt lời, trước mắt Bạch Nguyệt lập tức lóe lên một luồng ánh sáng trắng, ngay tức thì, mọi cảnh vật đều biến mất khỏi tầm mắt cô.
Bên tai nghe thấy giọng nói già nua: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi phải biết, biến một viên đá thành ngọc trai ta có thể làm được, nhưng đó là viên đá bản mệnh của ngươi. Muốn mài thành ngọc trai… ngươi có biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau đớn không?”
Một tiếng thở dài vang lên, sau đó toàn là lời khuyên nhủ.
Bạch Nguyệt mở mắt ra, trước mắt là một vị đạo nhân tiên phong đạo cốt, nói đúng hơn, là một vị chân tiên.
Nàng khẽ cau mày, bắt đầu lục lại ký ức của nguyên chủ.