Tiếng đồ đạc loảng xoảng vang lên khắp các viện.
Nếu như ban đầu còn có người thương cảm Cảnh thị bị trúng độc thì bây giờ tất cả chỉ còn lại ngưỡng mộ, ghen tị và căm hận.
Không ai ngờ được Cảnh thị lại họa lại thành phúc, được phong làm Thứ phúc tấn, ngồi lên đầu các nàng ta.
Cảnh Tĩnh Hàm không cần nghĩ cũng biết oán khí đang ngập trời khắp hậu trạch.
Nhưng nàng hiện giờ là người bệnh, tốt nhất cứ nên ngoan ngoãn nằm yên, không đi chọc vào sự bực tức của người khác.
Tống cách cách đặc biệt không phục. Nàng ta vốn là cung nữ hầu hạ chuyện phòng the của Dận Chân, sinh cho hắn đứa con đầu lòng là thứ trưởng nữ, vậy mà đứa bé chưa đầy một tuổi đã chết yểu.
“Hu hu, gia thật là bất công mà!”
Tống cách cách gục xuống giường khóc nức nở, đau lòng khôn xiết.
Dựa vào đâu mà cùng là xuất thân Bao y, một Cảnh thị không được sủng ái, không con cái lại có thể ngồi lên đầu nàng ta chứ?
“Cách cách đừng khóc nữa, nghe nói hôm qua Phúc tấn đã đến tiền viện một chuyến đó.”
“Phúc tấn thật đáng ghét, rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho ta mà.”
Tống cách cách thầm hận Na Lạp thị, lại càng thêm oán trách Cảnh Tĩnh Hàm.
Lúc Dận Chân ghé qua, nỗi uất hận trong lòng Tống thị không nén được mà bộc lộ ra ngoài, không nhịn được mà oán thán vài câu.
Dận Chân sa sầm mặt mày, chưa uống ngụm trà nào đã đứng dậy bỏ đi.
Ở trong cung thì đành chịu, chứ ở hậu viện phủ mình, hắn chẳng bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi.
Dận Chân rẽ bước sang sân của Lý thị.
Lý thị nở một nụ cười vừa phải đón hắn. Dận Chân nhìn Lý thị có vẻ u uất, giọng ôn hòa hỏi: “Lũ trẻ quấy nàng à?”
“Bẩm gia, Cảnh Dao, Hoằng Vân, Hoằng Thời đều rất ngoan, không quấy rầy ạ.”
“Nàng giờ đã là Trắc phúc tấn, nếu thiếu người hầu hạ thì cứ nói với Phúc tấn một tiếng.”
Lý thị thầm oán trong lòng, trưởng tử yểu mệnh, thứ tử lại ốm yếu, mối thù giữa mình và Na Lạp thị đúng là không đội trời chung.
Dận Chân nhìn mấy đứa con của Lý thị, nữ nhi Cảnh Dao thì được nuôi dưỡng khỏe mạnh nhưng Hoằng Vân lại giống như đích trưởng tử Hoằng Huy, từ đầu xuân năm nay đến giờ đã bệnh mấy bận rồi.
Còn Hoằng Thời chưa đầy trăm ngày, vẫn còn là trẻ sơ sinh.
“Gia hôm nay có ở lại không ạ?” Bàn tay Lý thị khẽ đặt lên vai Dận Chân.
Dận Chân đột nhiên thấy rợn người, cái chạm của Lý thị lúc này khiến hắn có cảm giác nhớp nháp khó chịu, theo phản xạ liền tránh đi.
“Gia…”
Lý thị không ngờ Dận Chân lại né tránh mình, nhất thời vừa tủi thân vừa oán giận.
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt, chăm sóc con cái cẩn thận, khi khác gia lại đến thăm.”
Dận Chân cũng biết mình có gì đó không ổn, rõ ràng người hắn sủng ái nhất là Lý thị, cả hậu viện này chỉ có chỗ nàng ta là khiến hắn thấy thoải mái nhất.
Vậy mà giờ đây lại không hiểu sao chỉ muốn rời đi.
Lý thị nhìn bóng lưng Dận Chân xa dần, vẻ oán hận càng lúc càng đậm.
“Lễ vật đã gửi đến Hải Đường Viện chưa?”
“Bẩm Trắc phúc tấn, đã gửi đi rồi ạ.”
Lý thị nhíu mày, không ngờ Na Lạp thị lại nâng đỡ Cảnh thị lên vị trí Thứ phúc tấn.
Nhưng rồi nghĩ đến điều gì đó, trong mắt Lý thị lại thoáng hiện nụ cười đầy ẩn ý.
Sau khi rời khỏi chỗ Lý thị, Dận Chân vẫn không hiểu nổi cảm giác vừa rồi, định bụng quay về tiền viện.
Nhưng bước chân chợt khựng lại, hắn nhớ tới lúc sáng vào cung, a mã có nhắc qua một câu.
Xem ra phủ của mình đúng là không có bí mật gì cả. Ánh mắt Dận Chân trầm xuống, hắn cất bước về phía Hải Đường Viện.
Cảnh Tĩnh Hàm đang nhìn chằm chằm vào chiếc quạt tròn thêu dở của nguyên chủ. Dù đã có ký ức của thân xác này nhưng kỹ năng thêu thùa đâu phải thứ nói muốn làm là làm được ngay.
Thế nên Cảnh Tĩnh Hàm cứ cầm kim mãi mà chẳng biết bắt đầu từ đâu, đầu óc rối như tơ vò.